“Được.”
Cố Khinh Nhiễm đã nói với anh ta về mức độ nghiêm trọng của vấn đề khi gọi cho anh ta, Hạ Khiêm không có tâm trạng để nói đùa.
Mở máy tính, Mộ Thiển nói số điện thoại di động của Dương Liễu cho anh ta.
Hạ Khiêm nhập số điện thoại di động vào, sau đó chuyên tâm bẻ khóa và kiểm tra địa chỉ của điện thoại di động.
Mộ Thiển và Chanh Tử cũng đã học kỹ thuật hack một thời gian, nhưng mà những thứ này đòi hỏi phải có năng khiếu, sau vài ngày học, cô cảm thấy mình không giỏi nên đành bỏ cuộc.
Rốt cuộc, đợi khi cô ấy học đến kỹ thuật của Hạ Khiêm, có lẽ cô đã già rồi.
“Số điện thoại xuất hiện trên đường Đông Tuyền, sau đó…”
“Chị muốn địa chỉ cuộc gọi xuất hiện sau mười giờ tối.”
Cô ở cùng với Dương Liễu trước mười giờ, sau mười giờ chính là lúc Dương Liễu cùng Tư Cận Ngôn rời đi, chỉ có địa chỉ lúc đó là hợp lệ
“Nơi chị xuất hiện lúc 22h là ở giữa đường Dân Quyền. Nó dừng lại ở ngã tư đường Dân Quyền và đường Tân Ngũ lúc 22h20, dừng lại chỗ đó 35 phút và liên lạc lại với một số điện thoại, và nó đã biến mất.”
“Ở cùng một nơi lâu như vậy? Có tòa nhà ở ngã tư của đường Dân Quyền và đường Tân Ngũ?”
“Không, nó chỉ là một ngọn núi nhỏ.”
“Chỉ là một ngọn núi nhỏ?”
Mộ Thiển nằm trên giường trầm tư suy nghĩ: “Cô ấy biết đánh lạc hướng xe, cũng biết đổi xe khác để tránh bị theo dõi. Do đó, rất có thể cô ấy đã cầu cứu và bị người khác đưa đi rồi.”
Cô chợt nhớ tới người đứng sau mà Dương Liễu đã nói nhiều lần, liền hỏi lại Hạ Khiêm: “Kiểm tra một chút, ai là chủ nhân của số điện thoại đã liên lạc với cô ấy sau 22h.”
“Được, để em xem một chút.”
Hạ Khiêm nhanh chóng nhập số điện thoại đã liên lạc với Dương Liễu, chủ nhân của cuộc gọi cuối cùng được hiển thị là…
“Đã tìm thấy rồi, đến từ nước ngoài, một người đàn ông tên là Michael Charlie. Quan trọng là điện thoại chỉ liên lạc với Dương Liễu theo một hướng, không ai khác ngoài cô ấy. Số điện thoại đã được đăng ký cách đây năm năm, địa chỉ ở nước ngoài và không có số chứng minh nhân dân.
Nếu đã nói như vậy rất khó để tìm ra người đứng sau.
Mộ Thiển đưa tay lên xoa mày: “Tức là không tìm ra người như vậy? Có thể tìm xem đầu số bên kia xuất hiện ở đâu.”
“Không thể tìm thấy, bên kia đã cẩn thận chặt chẽ và thiết lập nó bằng các thủ đoạn đặc biệt. Dấu vết chỉ cho thấy thẻ được phát hành ở nước ngoài.”
Hạ Khiêm lần đầu tiên gặp phải loại vấn đề này, thật sự khiến anh ta không giải thích được.
Hai người nói chuyện rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không có manh mối.
Mộ Thiển suy nghĩ một chút rồi nói: “Đồng thời kiểm tra các phương tiện xuất hiện ở ngã tư của đường Dân Quyền và đường Tân Ngũ, đồng thời kiểm tra các phương tiện khả nghi. Thời gian muộn như vậy, có rất ít xe ở đó, và không dễ tìm thấy chúng.”
“Được.”
Hạ Khiêm lại kiểm tra một lúc và tìm theo dấu vết rất lâu, kết quả chiếc xe vẫn biến mất.
“Là chiếc xe màu đen không có giấy phép, nhưng không có giám sát, rất nhiều manh mối không kiểm tra được. Sau khi đi một vòng từ núi Tư Minh trở về trung tâm thành phố, đi một đoạn đường không giám sát sau đó lại không tìm ra manh mối.”
Điều này cho thấy bên kia thực sự có kinh nghiệm thông thường.
Sau một thời gian dài cố gắng, không thể tìm thấy Tư Cận Ngôn.
Mộ Thiển thở dài, lo lắng.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, Mộ Thiển giật lấy điện thoại thì thấy đó là điện thoại của Bạc Dạ.
“Bạc Dạ, tìm thấy Tư Cận Ngôn chưa? Những người khác bây giờ ở đâu?”
“Chiếc xe đã được tìm thấy, người đã bị bắt. Chỉ có chiếc xe còn Tư Cận Ngôn mất tích và không thể tìm thấy. Tôi đang cử người đi tìm kiếm trong thành phố và sẽ tìm thấy nó trong thời gian sớm nhất, em ừng lo lắng quá.”
Bạc Dạ biết rằng Mộ Thiển đang lo lắng về tình hình của Tư Cận Ngôn, vì vậy có bất kỳ tin tức nào trước tiên anh ta sẽ nói với Mộ Thiển.
Nhưng đối với Mộ Thiển, tin tức lúc này chỉ khiến cô càng thêm lo lắng.
“Được rồi, làm phiền anh rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiển cầm điện thoại nhìn lên trần nhà, trầm mặc một hồi.
Sau đó dặn dò Hạ Khiêm: “Bắt đầu từ hôm nay, giúp chị nhìn chăm chú vào số của Dương Liễu, có bất kỳ manh mối nào hãy nói cho chị.”
“Không vấn đề gì.”
Hạ Khiêm không có ý kiến gì.
Mộ Thiển đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “Giúp chị kiểm tra thông tin liên lạc của người quản lý của Dương Liễu và người thân cận nhất trong những năm gần đây, đồng thời sắp xếp người theo dõi. Đừng để mất cơ hội tìm ra dấu vết.”
Nếu nói có ai đó từ phía sau đưa Dương Liễu trở lại Hải Thành, nhất định sẽ hànhđộng, chỉ cần truy tìm được cô ấy thì sẽ không có vấn đề gì.
“Ừ.”
Hạ Khiêm gật đầu, Mộ Thiển nói một lần nữa: “Vất vả cho em rồi.”
“Thôi, nhưng chị vẫn chưa coi em là anh em sao? Mặc dù em luôn nghe lời Cố Khinh Nhiễm, nhưng em luôn coi chị như một người bạn từ tận đáy lòng.”
Trước đây từng liên hệ với Mộ Thiển, bao gồm cả công ty game LOC của Thích Ngữ Anh và còn có mở một công ty trò chơi mới. Mộ Thiển phụ trách chung với anh ta.
Kết quả là vì mối quan hệ giữa Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển trực tiếp khiến Mộ Thiển cho anh ta vào danh sách đen, thậm chí không liên lạc.
Đây là điều khiến anh ta tuyệt vọng nhất.
“Được rồi, mau quay lại làm việc đi. Thiển Thiển đi nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi ở đây.”
Cố Khinh Nhiễm ở bên cạnh chịu không nổi, lập tức hạ lệnh đuổi khách đi.
“Này này này, qua cầu rút ván, anh quá thiếu thú vị đi.”
Hạ Khiêm có chút bực bội nói: “Tôi vẫn còn chuyện muốn nói với Mộ Thiển.” Anh ta đóng máy tính và nói với Mộ Thiển, “Công ty game mới thành lập của chúng tôi đã bắt đầu kiếm được tiền. Trước đây tiền vốn thiếu, tháng trước nó không ổn định. Tháng này bắt đầu kiếm ra tiền rồi, nếu tiếp tục theo chiều hướng này, dự tính thu về sẽ không ít.”
Anh ta hơi nhướn mày khoe khoang.
“Còn công ty của Thích Ngữ Anh?”
Gần đây bận nên cô cũng không hỏi nhiều về tình hình công ty của Thích Ngữ Anh.
“Công ty của cô ấy so với trước còn tệ hơn rất nhiều. Mặc dù bọn họ đã tìm em. Nhưng không có đủ bằng chứng nên không thể làm gì em. Chẳng qua Thích Ngôn Thương nhắc nhở từ trước, nhưng là do có chị nên cũng không làm việc gì quá giới hạn.”
Hạ Thiên biết điều đó vì có Mặc Cảnh Thâm đứng sau Mộ Thiển.
Mặc Cảnh Thâm và Thích Ngôn Thương là anh em. Vì nhiều lý do khác nhau, Thích Ngôn Thương chưa bao giờ coi trọng việc hack LOC.
Có lẽ, trong mắt Thích Ngôn Thương, công ty game LOC của Thích Ngữ Anh không được coi trọng.
“Biết rồi.”
Mộ Thiển không có tâm trạng muốn biết lợi nhuận của công ty, bây giờ lo lắng nhất vẫn là Tư Cận Ngôn.
Hạ Khiêm nói xong sau đó rời đi, để lại Cố Khinh Nhiễm ở lại với cô.
Nằm ở trên giường, cô thở dài: “Anh nói xem, Dương Liễu sẽ bắt Tư Cận Ngôn đi đâu?”
Có thể đón Dương Liễu trong thời gian ngắn như vậy, khoảng cách sẽ không quá xa, nhưng là bốn mươi phút đi xe, nếu tốc độ 100km một giờ, khoảng cách bức xạ là 66 km.
Hải Thành lớn như vậy, phạm vi 66 cây số cũng không nhỏ, chẳng khác nào mò kim đáy bể, tìm ra cũng không thấy đâu.
“Em nói Tư Cận Ngôn bị bắn vào chân, nhưng Dương Liễu biết mình bị lộ, vẫn còn mang theo con chồng trước sao?”
“Cho nên, ý của anh là Tư Cận Ngôn có thể không cùng Dương Liễu?”
Mộ Thiển nhớ những gì Bạc Dạ vừa nói rằng chiếc xe nơi Dương Liễu và Tư Cận Ngôn đang bị mất tích, điều đó có nghĩa là có Tư Cận Ngôn trong chiếc xe đó, nhưng chắc không có Dương Liễu