‘,'”Không phải là ông Bảy đưa cháu về, ba mới nãy vì muốn dẫn cháu đi mà đánh nhau với bọn họ đấy.”
Tiểu Bảo nói đúng sự thật, kể chân tướng cho Mộ Thiển.
Một khắc kia, đôi mắt trong veo như nước hồ của Mộ Thiển lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm. Nhưng cô không nói gì cả.
Bạc Dạ cong môi cười. Trong lòng tự giễu: ‘Bạc Dạ, mày bị điên à? Mặc Cảnh Thâm và mộ Thiển xảy ra hiểu lầm thì mày mới có nhiều cơ hội chứ. Làm sao hết lần này tới lần khác lại nghĩ đủ cách hóa giải mâu thuẫn giữa họ thế?’
Cố Khinh Nhiễm đi lên trước, nhìn ông cụ Mặc nói: “Ông Mặc, Mặc Cảnh Thâm đã kí thỏa thuận cùng em gái tôi. Quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên bây giờ đều nằm trong tay em gái tôi. Các người không nói một tiếng đã đem Tiểu Bảo đi có phải nên nói với chúng tôi một lời giải thích hay không?”
Vừa nói, Cố Khinh Nhiễm vừa nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, hừ nhẹ một tiếng:
“Mặc Cảnh Thâm, trước kia tôi còn cảm thấy anh là đối thủ của tôi, bây giờ ngược lại cảm thấy anh là một tên phế vật. Không chỉ có không giữ nổi địa vị của mình ở nhà họ Mặc, mà đến con của mình cũng không bảo vệ được? Anh, thật không có tư cách làm cha của Tiểu Bảo.”
“Anh…”
Hàn Triết sắc mặt rất là khó chịu, tiến lên một bước, muốn nói gì, lại bị Mặc Cảnh Thâm liếc mắt một cái chỉ đành trợn mắt mà quay về.
Mặc Cảnh Thâm đứng thẳng, khí vũ hiên ngang, trên gương mặt hiện ra một nụ cười, “Có hay không có tư cách, thì thằng bé cũng là con của tôi. Máu mủ, không cách nào thay đổi.”
“Nói như vậy, anh tự thừa nhận mình là phế vật?”
Đáy mắt Cố Khinh Nhiễm chỉ toàn là khinh miệt.
“Thế lực của Cảnh Thâm, mọi người đều biết, anh há có thể so sánh? Cậu Cố, đừng quên đây là nhà họ Mặc, cậu đừng có quá phận.”
Bất kể mới vừa rồi thái độ ông cụ Mặc đối với Mặc Cảnh Thâm như thế nào đi chăng nữa, thì nói cho cùng Mặc Cảnh Thâm họ Mặc, là người nhà họ Mặc.
Làm nhục Mặc Cảnh Thâm chính là bôi tro trát trấu lên mặt nhà họ Mặc, ông làm sao mà dễ dàng tha thứ được?
“Được, chuyện nhà họ Mặc tôi không quan tâm. Có điều, ông Mặc, Tiểu Bảo bây giờ là người nhà họ Cố chúng ta. Sau này không nên tự mình hành sự. Nếu không đừng trách ta nhà họ Cố vô tình.”
Cố Khinh Nhiễm cảnh cáo.
“Ông cụ nội, ông có nói, nếu như cháu trở lại thì ông sẽ để cho ba trở về công ty phải không?”
Tiểu Bảo buông tay Mộ Thiển, đi tới trước mặt ông cụ Mặc, ngửa đầu nhìn ông, thanh âm trong trẻo hỏi.
“Tiểu Bảo?”
Mộ Thiển kêu một tiếng, có chút nóng nảy.
Tiểu Bảo nhưng quay đầu nhìn cô, “Mẹ, con không sao đâu.”
Ông cụ Mặc hơi bất ngờ nhưng vẫn cười nói: “Đó là tất nhiên.”
“Được. Vậy từ giờ trở đi, cháu tình nguyện quay lại nhà họ Mặc, thế thì ông để cho ba cháu về lại tập đoàn được chưa?”
Theo câu nói đơn thuần của trẻ con, mọi người ai nấy đều tỏ ra gấp gáp.
“Tiểu Bảo, đừng làm rộn!”
“Tiểu Bảo, con nói nhăng nói cuội gì đấy, về đây.”
“Xem đi, Mặc Cảnh Thâm, anh rốt cuộc vô năng bao nhiêu, còn cần để cho một đứa bé tới bảo vệ?”
Cố Khinh Nhiễm không lưu tình chút nào, nói oan cho Mặc Cảnh Thâm.
Ngay cả Tiểu Bảo cũng nghe không nổi nữa.
Nói: “Bác, ông ấy là ba cháu. Cháu không cho phép bác nói ba cháu như vậy.”
Rồi sau đó, nhìn về phía ông cụ Mặc, hỏi tiếp: “Ông cụ nội, ông mau trả lời câu hỏi của cháu đi.”
Trước thằng bé cũng không biết những chuyện này, nhưng là Kiều Vi nói cho nó nghe.
Đã được ba bảo vệ nhiều năm như vậy, bây giờ đã lớn rồi, có năng lực có thể đi bảo vệ ba.
“Đây…”
Chợt thay đổi, ông cụ Mặc ngước mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái, suy nghĩ cũng bị loạn theo.
Mặc Cảnh Thâm đi tới bên Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo, con…”
Mắt thấy anh chỉ cách Tiểu Bảo có một chút, Mộ Thiển đẩy anh ta ra, tiện thể giấu Tiểu Bảo về sau lưng, chặn lại.
Mặt đầy phòng bị phồng mang trợn má nhìn Mặc Cảnh Thâm:
“Mặc Cảnh Thâm, anh thật quá hèn hạ, vì lợi ích của mình không tiếc lợi dụng Tiểu Bảo?”
Cô tuyệt đối tin tưởng Mặc Cảnh Thâm là vì chức vị của mình là lợi dụng tình thân giữa anh và Tiểu Bảo, thuyết phục Tiểu Bảo quay trở về nhà họ Mặc.
Đứa bé bây giờ đã lớn, có quyền tự lựa chọn xem mình muốn ở cùng với ai.
Nếu như Tiểu Bảo thật muốn ở cùng Mặc Cảnh Thâm, thì cái thỏa thuận quyền nuôi dưỡng kia cũng là vô dụng mà thôi.
“Anh… Ở trong lòng em, anh là hạng người như vậy sao?”
Mặc Cảnh Thâm đứng ở trước mặt Mộ Thiển, cách khoảng cách gần như vậy, ánh mặt trời chiếu vào trên gương mặt, làn da trắng nõn của cô, dường như có thể rõ ràng nhìn thấy cả lông măng.
Đáy mắt cô không che giấu được kinh hoàng cùng hốt hoảng. Càng nhiều hơn chính là chán ghét cùng phòng bị!
Là đang lo lắng anh dùng hết thủ đoạn cướp đi Tiểu Bảo từ bên người cô đi.
Mặc Cảnh Thâm đau lòng khôn nguôi, cả người như bị tê liệt, không cách nào cử động được.
“Mẹ không nghĩ lại phải nói với con chuyện này lần nữa.”
Mộ Thiển thu hồi ánh mắt, dắt tay Tiểu Bả, lời nói thành khẩn: “Tiểu Bảo, mẹ không quan tâm ba con nói với con cái gì. Con bây giờ phải ngoan ngoãn về nhà với mẹ, biết chưa?”
“Không, con không muốn.”
Tiểu Bảo lắc đầu một cái, rút tay mình về, đôi mắt to chớp chớp, nói:
“Mẹ, mẹ có Nghiên Nghiên là đủ rồi. Tiểu Bảo lớn rồi, phải lo cho ba và bà nội. Trừ khi…hai người kết hôn, còn không con sẽ ở chung với ba.”
Thằng bé đã sớm có suy nghĩa và lựa chọn của mình, không còn là đứa bé ngây thơ chỉ biết nghe lời ba mẹ nữa.
“Tiểu Bảo, con…”
Mộ Thiển hơi ngẩn người ra, trên gương mặt tinh xảo đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
“Tiểu Bảo, nghe lời, về với mẹ đ.”
Mặc Cảnh Thâm không hiểu tại sao Tiểu Bảo lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng bất luận như thế nào, anh vẫn là hy vọng Tiểu Bảo có thể ở chung một chỗ với Mộ Thiển.
“Mẹ con sẽ không cản con đi thăm bà nội. Trước khi con đi cũng phải hỏi qua ý mẹ, có biết không?”
Người đàn ông vỗ đầu thằng bé một cái, “Đi về với mẹ.”
Tiểu Bảo quay đầu, khuôn mặt đẹp trai nhỏ nhắn có chút hoang mang:
“Ba, con không muốn thấy ba bị đuổi khỏi công ty. Tâm huyết bao năm của ba đều đặt vào công ty. Bây giờ ông cụ cố bảo đuổi là đuổi, con thấy không cam tâm dùm cho ba.”
Tiểu Bảo nói ra lời trong lòng, cũng nói ra sự thật, khiến cho ông cụ Mặc mất hết mặt mũi.
Khuôn mặt phủ đầy tang thương bỗng dưng nổi đóa tức giận, “Cháu nói nhăng nói cuội cái gì đó? Ông chỉ là điều ba cháu đi nước ngoài.”
“Tiểu Bảo, cháu không thể cãi cụ của cháu được.”
Mặc Viên ngồi ở trong phòng khách đi ra, đứng ở đàng kia nói với Tiểu Bảo:
“Cháu là con nít, chuyện của người lớn cháu không nên dính vào.”
“Vậy chuyện của cháu ông Bảy cũng không nên quản.”
Tiểu Bảo đáp trả một câu.
“Coi đó! Mới có mấy ngày, cô đã dạy Tiểu Bảo ra cái dạng gì rồi?”
Ông cụ Mặc hừ một tiếng.
“Đó là chuyện của tôi.” Mộ Thiển không vui nói.
“Đủ rồi!”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, nói với Mộ Thiển: “Mang Tiểu Bảo về.”
Ánh mắt hung dữ của anh nhìn về phía Tiểu Bảo. Tiểu Bảo trong nháy mắt hiểu ý anh, không dám không vâng lời, bĩu môi, lại ngoan ngoãn nắm tay Mộ Thiển, “Mẹ, chúng ta đi thôi.”‘