Cố Khinh Nhiễm dứt khoát nhìn lướt qua với ánh mắt xem thường: “Nhảm nhí! Anh còn cần em đến dạy anh phương pháp chiều chuộng người phụ nữ của mình như thế nào hả?”
Vừa nói dứt câu xong, anh ta trực tiếp dắt Trần Tương đi ra khỏi phòng bệnh.
Đến lúc này, Mặc Cảnh Thâm mới đi tới trước mặt Mộ Thiển. Anh đưa một tay ra ôm lấy eo của cô: “Thôi, em đi ngủ một chút đi, những chuyện khác nói sau.”
“Ừm.”
Mộ Thiển gật gật đầu. Cô đi đến giường bệnh của mình nằm xuống, sau đó vỗ vỗ một bên giường còn lại: “Anh lại đây này. Hai đứa mình ngủ chung với nhau nha?”
Cô biết rằng Mặc Cảnh Thâm đã không ngủ mấy đêm rồi, anh bây giờ rất cần được nghỉ ngơi.
Nếu cô ngủ, Mặc Cảnh Thâm chắc chắn sẽ vội vàng xử lý rất nhiều công việc.
Vì vậy, để người đàn ông này được nghỉ ngơi cho tốt, cô đành kéo người đàn ông này nằm lên trên giường, sau đó cô ôm cổ anh và yên tâm nằm trong vòng tay của anh nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên anh và Mộ Thiển cùng ôm nhau ngủ kể từ khi cả hai xa cách.
Nhịp tim của Mặc Cảnh Thâm cấp tốc tăng lên. Anh cảm nhận được người phụ nữ nhỏ bé đang nằm trong vòng tay mình, cô còn cọ cọ lên ngực của anh như một chú mèo con nghịch ngợm, sau khi tìm ra được một tư thế nằm thoải mái thì nhắm mắt lại và không tiếp tục nhúc nhích nữa.
Người đàn ông nằm nghiêng và nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình. Anh từ từ khép đôi mắt lại, cảm nhận hơi thở của cô, cảm nhận sự tồn tại của cô và tận hưởng khoảnh khắc tốt đẹp này.
Dường như mọi thứ đang diễn ra là một sự xa xỉ đối với anh, khiến anh cảm thấy vô cùng quý báu.
“Ngoan, ngủ đi em.”
Anh nhẹ nhàng đưa tay vòng ra sau vỗ vỗ xuống lưng cô, xoa lưng cho cô rồi vỗ về thật nhẹ nhàng, y như đang dỗ dành một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Mộ Thiển nép vào lòng anh, hai tay cô nắm chặt áo sơ mi của anh. Cô không nhịn được mà nở nụ cười: “Cảm giác này thật là tốt.”
Có thể tựa vào lồng ngực của Mặc Cảnh Thâm, ngay cả ngủ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Vậy thì em hãy ngủ một giấc thật ngon đi.”
Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm vô cùng dịu dàng.
Mộ Thiển bây giờ không cảm thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi.
Trong lòng cô lóe lên một ý tưởng nho nhỏ, cô tinh nghịch cười, nhướng mắt lên nhìn anh, cười hỏi: “A Thâm, anh hát cho em một bài được không? Em muốn nghe anh hát.”
Trước đây cô đã từng nghe Mặc Cảnh Thâm hát rồi, nên cô biết anh hát rất là hay.
Đôi khi Mộ Thiển tự hỏi có điều gì trên đời này mà Mặc Cảnh Thâm không làm được hay không?
Giọng hát của anh rất giàu cảm xúc và cực kỳ êm tai, tính ra thì không hề thua kém bất kỳ ca sĩ nào.
Nếu anh chuẩn bị ra mắt với tư cách là một thực tập sinh, anh có thể chinh phục vô số người hâm mộ trên Internet chỉ bằng giọng hát cực hay này, ngoại hình đẹp trai ngời ngời và khí chất lạnh lùng độc đoán luôn khiến người khác dè chừng.
“Được thôi. A Thiển muốn nghe anh hát bài nào đây?”
Anh hỏi lại cô.
Người phụ nữ nhỏ bé gối đầu trên cánh tay của Mặc Cảnh Thâm hơi lắc lư đầu, suy nghĩ một chút rồi nói “Ừm… em cũng không biết nữa, anh hát đại một bài nào đó đi.”
“Ừm, vậy để anh nghĩ thử xem…”
Mặc Cảnh Thâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh hát bài “Sứ thanh hoa”.
Anh hát rất nhập tâm, còn giọng hát thì rất bùi tai. Anh chẳng những không hề bị lệch nhịp, mà còn hát ra phong cách riêng của bản thân, đồng thời còn giữ được những nét đặc trưng của lối hát gốc.
Mộ Thiển nhắm mắt lại và yên lặng tận hưởng. Trong lòng cô chợt dâng lên lòng ngưỡng mộ người đàn ông không gì không làm được trước mặt mình.
Nhưng khi chăm chú lắng nghe anh hát, cô vốn dĩ không quá buồn ngủ nhưng giờ lại bị cơn buồn ngủ đánh úp và thế là cô ngủ thiếp đi.
Mặc Cảnh Thâm hát một lúc thì phát hiện bên tai mình truyền đến tiếng thở đều đều của một người con gái. Đến lúc này anh mới dừng lại và không hát tiếp nữa.
Anh một tay ôm cô gái vào lòng, tay kia kéo chăn đắp lên người cô, chăm sóc cô thật cẩn thận.
Cùng lúc ấy, anh lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn để cho một người: “Từ giờ trở đi, không được để cho bất kỳ người nào vào bên trong phòng bệnh, cũng không cho bất cứ ai đến chỗ này làm phiền cô ấy.”
Sau đó anh cứ ôm Mộ Thiển trong lòng như thế và ngủ thiếp đi.
…
Biệt thự Thanh Nhã.
Kể từ ngày Phương Nhu làm mất lòng Thích Ngôn Thương trở đi, cô ấy luôn sống trong nơm nớp lo sợ về anh ta, thậm chí cô ấy còn không dám ngủ chung một giường với anh ta nữa.
Nhưng mà, may mắn thay, đêm qua Thích Ngôn Thương không có ở nhà, trái tim luôn bất an của cô ấy mới dần bình tĩnh lại một chút.
Sáng sớm, sau khi đánh răng rửa mặt, Phương Nhu đang ở nhà với Tiểu Thang Viên.
Cửa phòng khách mở ra, Thích Ngôn Thương mở cửa bước vào.
Phương Nhu vốn đang ôm Tiểu Thang Viên, tuy rằng trong lòng cô ấy có chút có chút hồi hộp, cô ấy lại sợ Thích Ngôn Thương lại say như chết giống lần trước.
Cô ấy bước tới và xem xét, thì mới phát hiện khuôn mặt anh ta giờ đây phờ phạc, mệt mỏi, thậm chí trên người anh ta còn có vết máu.
“Anh… anh… anh bị gì thế này?”
Cô ấy vô cùng vô cùng lo lắng.
Vẻ mặt của Thích Ngôn Thương lãnh đạm, anh ta cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình, lúc này mới phát hiện trên đồ của mình đã dính đầy máu.
Anh ta giơ tay cởi bộ tây trang trên người mình ra, rồi tùy tiện quăng quần áo qua một bên, sau đó cứ thế đi vòng qua người của Phương Nhu.
Làm như không thấy cô ấy.
Sự thờ ơ như vậy làm cho Phương Nhu cảm thấy có chút không quen.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”
Phương Nhu đuổi theo phía sau, quan tâm hỏi.
Thích Ngôn Thương lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì hết. Em chuẩn bị một chút, chiều nay em đi theo anh tới bệnh viện một chuyến.”
“Vâng.”
Phương Nhu gật đầu và trả lời.
Thích Thương Ngôn không nói thêm câu nào nữa. Anh đi vào phòng ngủ, thậm chí còn chưa tắm rửa sạch sẽ mà đã trực tiếp nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Phương Nhu vẫn còn thắc mắc, vẻ mặt của những người hầu và chị Nguyệt ở bên cạnh cũng đầy bối rối.
Cô giao con cho người giúp việc và chị Nguyệt, sau đó đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Phương Nhu chậm rãi đi tới đứng bên giường, chậm rãi mở miệng muốn nói chuyện với anh ta. Nhưng thấy anh ta cứ nằm yên không hề nhúc nhích, thế là cô ấy nghĩ rằng anh ta đã ngủ thật đành quay người đi ra ngoài.
Kết quả, cô ấy chỉ mới vừa xoay người thì đã bị một bàn tay to nắm lấy, kéo cô ấy ngã xuống giường: “Em nằm ngủ với anh một lát đi.”
Động tác đột ngột của anh ta làm cho lông mày của Phương Nhu nhảy dựng lên. Sau một trận trời đất đảo điên, cô ấy đã nằm ở trên giường và bị người đàn ông ôm vào trong lồng ngực.
Một loạt các hành động diễn ra trơn tru và trôi chảy, rất là thành thạo.
Cô ấy sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, phải mất một lúc lâu sau cô ấy mới có thể từ từ bình tĩnh lại.
“Có phải…”
Phương Nhu nhìn anh ta, mím mím môi hỏi: “Có phải đã có chuyện gì xảy ra phải không anh? Anh… có bị thương ở đâu không?”
Vừa nãy khi anh ta mới vào nhà, khi thấy trên quần áo của anh ta có vết máu, Phương Nhu đã thực sự rất lo lắng.
Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt của của người đàn ông bất ngờ mở ra “Em đang quan tâm đến anh à?”
Đôi mắt sắc bén và nóng bỏng của anh ta dừng lại trên mặt Phương Nhu, khiến cô ấy có chút mất tự nhiên.
Đôi mắt cô ấy lóe sáng, nói: “Anh… anh là cha của Thang Viên mà. Nếu chẳng may anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thang Viên phải làm sao bây giờ?”
“Không còn lý do nào nữa?”
Nghe cô ấy nói vậy, dường như không phải kết quả mà Thích Thương Ngôn mong muốn nên sắc mặt anh ta có chút âm u và khó coi.
Cảm nhận được hơi thở không vui của anh ta, Phương Nhu tự hỏi có phải cô ấy đã nói gì sai hay không?
Sau đó cô ấy lại nói thêm: “Anh… anh cũng là người nhà của em nữa.”
Dù cô ấy đã quen biết với Thích Thương Ngôn lâu thật lâu, nhưng Phương Nhu chưa từng nói những lời này cho Thích Thương Ngôn nghe.
Nếu không phải hôm nay có tình huống đặc biệt, có lẽ Phương Nhu vẫn sẽ không thể nói ra những từ ngữ ấy.
Nhưng so sánh chuyện đó với chuyện Thích Thương Ngôn gặp phải, cô ấy càng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Thích Thương Ngôn hơn.
“Người nhà à?”
Đôi mắt của người đàn ông sáng rỡ lên, nhướng mày nhìn cô ấy thật chăm chú, rồi anh ta đưa tay nâng cằm cô ấy lên: “Vậy anh ngoài thân phận là người nhà của em, thì anh còn là gì nữa? Hả?”
Đôi mắt của anh ta vừa sâu thẳm nhưng cũng vừa quyến rũ, trong đó có vài phần làm cho người ta cảm thấy không thể dò được độ sâu trong đó.
Phương Nhu sững sờ. Cô ấy không hiểu hôm nay Thích Ngôn Thương xảy ra chuyện gì, cũng như không thể hiểu anh ta muốn hỏi cô cái gì?
“Là… là…”