Tôi là Mị Lưu Ly - bà chủ cửa tiệm hoa Lưu Ly, tôi thích tất cả các loài hoa, không phải vì tôi yêu hoa hoặc thích nét đẹp hay hương thơm của nó, cũng không phải đơn giản vì muốn chứng tỏ mình là một người tao nhã, mà vì tôi tin phía sau mỗi loài hoa đều có một câu chuyện cảm động lòng người.
Tiệm hoa tôi đã tồn tại lâu đời, đến nỗi tôi cũng chẳng nhớ nó bắt đầu khai trương từ khi nào. Cũng giống như tính cách bất định của tôi, nó cũng rày đây mai đó, có nghĩa là tôi đi đến đâu, một vùng đất nào đó, tiệm hoa của tôi cũng sẽ theo tôi đến đó. Tôi sẽ dừng chân ở đó một thời gian, tìm hiểu về phong tục tập quán, nhân tình thế thái ở đó, và ít nhất mỗi lần dừng chân, tôi sẽ có được một hai câu chuyện phong phú cho bộ sưu tập mang tên "tình yêu" của chính mình. Vâng, chính xác đấy bạn! Ý tôi nói là một hai câu chuyện có thật đang diễn ra xung quanh đó!
Bạn thử nghĩ xem khi nào người ta tặng hoa cho nhau? Rất nhiều dịp nhé! Nào là quen nhau, yêu nhau, chúc mừng, xin lỗi, thăm bệnh, đưa đám.. kể ra nếu nói rằng hoa cỏ chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, buồn vui giận hờn, cuộc sống muôn màu của con người cũng không phải là nói quá!
Có thể một người trong cuộc đời được tiếp xúc với rất nhiều loài hoa cỏ khác nhau, đủ màu sắc chủng loại, nhưng vì một lý do nào đó, mỗi người chúng ta ở một giai đoạn nhất định nào đó, sẽ chỉ gắn chặt với một hai loài hoa đặc trưng, có thể là duyên số, cũng có thể là một sự liên kết vô hình nào đó, không giải thích được, song nó thật sự tồn tại, trong run rủi số phận nó trở thành một điểm nhấn nổi bật trong cuộc đời ta, tựa như nốt bổng duy nhất giữa muôn vàn nốt trầm, hoàn toàn xuất phát từ tự nhiên, nó đã theo ta suốt một quãng thời gian dài, thậm chí có thể là suốt cuộc đời ta, nghiễm nhiên trở thành một loài hoa độc nhất vô nhị đại diện cho ta.
Ở xứ sở này tôi đã gặp phải một cô gái thú vị tên Mạc Lam, và đóa hoa đại diện cho cô ấy chính là hoa Linh Lan. Linh Lan, cũng đóa hoa đại diện cho vị học trò cưng của ta, cũng là loài hoa bổn mệnh của nó. Hình như những người có hoa bổn mệnh giống nhau, tính cách hay khuôn mặt đều có những nét giống nhau, đặc biệt là số mệnh cũng khá là tương đồng. Vì cô ấy giống học trò tôi, nên tôi cũng trở nên lưu tâm hơn.
Tôi là người chứng kiến sự thay đổi của Mạc Lam từ nhỏ đến giờ, đóa hoa mà người bà đưa cho cô ấy chính là do tôi đưa tặng. Trên đời này, nhiều khi không có phép màu, chẳng qua là lòng tin của con người về một vật hay một điều nào đó đủ mạnh, thôi thúc con người không ngừng vì lòng tin ấy phấn đấu và tạo ra những điều tưởng chừng như không thể, mà dân gian hay gọi đó là điều kỳ diệu hay kỳ tích.
Đóa hoa Linh Lan bản thân chẳng có phép màu, ít ra tôi hoàn toàn có thể khẳng định điều này, nhưng một đóa hoa bé nhỏ ấy đại diện cho một niềm tin: Tin vào thuở ấu thơ có bà bên cạnh, ấm áp và chở che, bảo bọc cô trong một gia đình mất đi hạnh phúc bởi người cha nát rượu ngoại tình và người mẹ nhu nhược; tin vào hạnh phúc có thể tiếp tục lan tỏa nối tiếp đến tình yêu với Dương Tầm; tin vào sức mạnh tình yêu chiến thắng mọi nghịch cảnh. Điều kỳ diệu xảy ra không phải bởi phép màu hay ngoại quan, mà chính là nội tâm bền vững niềm tin, một niềm tin có thể tạo nên phép màu hay điều kỳ diệu.
Câu chuyện của cô cậu Dương Tầm Mạc Lam, hay Lãnh Huân Đường Lạc tôi cũng không theo dõi nhiều, cũng không biết được kết thúc câu chuyện, nhưng tôi tin rằng, khi niềm tin vào cuộc sống, hi vọng vẫn còn nhen nhóm, mọi khả năng đều có thể xảy ra, mọi niềm hạnh phúc đều có thể bất ngờ ập đến! Cái chính là ta không đánh mất niềm tin và hi vọng trong cuộc sống. Chuyện tình giữa Lãnh Huân với Đường Lạc là mở đầu, cũng có thể là kết thúc của chuyện tình Dương Tầm và Mạc Lam, hạnh phúc đến rồi đi, rồi sẽ trở lại và hiện diện đối với những ai tin tưởng về nó.
Hãy tin tưởng!
* * *
"Đường Lạc và Lãnh Huân đã ở bên nhau, họ đã có một đám cưới đáng ghen tị, vậy còn chúng ta?" Dương Tầm đứng bên cạnh Mạc Lam, anh đã thực hiện lời hứa với cô ấy, giờ đây sự nghiệp của cô ấy không thua kém gì anh, nếu cô ấy muốn, anh có thể dâng cả mọi thứ anh hiện có cho cô ấy, chỉ còn một bước nữa, anh lại có thể ôm cô ấy vào lòng, có thể không?
Một phút im lặng, không khí xung quanh như bị hút sạch tựa như phải nín thở để nghe tiếng nói của cô ấy, một lúc lâu sau giọng nói nhẹ tênh của cô ấy mới vang lên: "Me enamoré de ti! Nếu chúng ta đi từ đây đến đó, trước mười hai giờ tối nay, ngay tại quảng trường này, tôi có thể nghe lại một lần nữa ca khúc này, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ.." Buông bỏ quá khứ cần một phép màu, một điều kỳ diệu để cô có thể đủ mạnh mẽ đón nhận lại tình yêu đã đánh mất.. để trái tim lạc lối có thể tìm lại chốn cũ, không dễ dàng, nên cần có "liều thuốc" hỗ trợ, âm nhạc dẫn lối! Cô ra điều kiện cho Dương Tầm, thực chất là dùng nó để thuyết phục mình từ bỏ..
Con phố quảng trường lúc này đã sắp sửa đến thời gian ước hẹn của hai người, xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ Anh cổ điển treo hờ hững ở vị trí trung tâm, thành phố đã hoàn toàn chìm đắm trong giấc ngủ, Dương Tầm loay hoay tìm kiếm, chỉ có sự vắng lặng tuyệt vọng, anh thậm chí la lên "Me enamoré de ti! Me enamoré de ti!" chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa của một số kẻ mất ngủ bị tiếng la của anh phá rối, khắp nơi vẫn một bầu trời đêm hững hờ và màn đêm vẫn lặng thinh đến đáng sợ!
Chỉ còn một phút ngắn ngủi cuối cùng, anh gục ngã xuống đường, tiếng tích tắc tiếp tục vang lên như hối thúc, từng tiếng gióng mạnh vào trái tim đang đập thình thịch vì khẩn trương hồi hộp..
"Hai mươi giây, mười chín giây.." thời gian càng lúc càng thu hẹp, Mạc Lam mỉm cười quay đi, cô có thể bỏ qua quá khứ rồi, từ đây cô với anh sẽ đặt dấu chấm hết, Dương Tầm nằm như chết lặng. Được cop𝙮 tại [ 𝗧 𝗋 U 𝗺 t 𝗋 u 𝙮 ệ n.Vn ]
Trong giây cuối cùng, tiếng cọt kẹt rè rè vang lên từ ban công một căn hộ gần đó, tiếng nhạc phát ra từ máy hát đĩa nhạc, tuy âm lượng khá nhỏ nhưng hoàn toàn nghe rõ ràng đó chính là lời bài hát mà hai người đang trông chờ. Dương Tầm cả người như cây khô được tưới tiêu nguồn nước trả lại sức sống, anh bật dậy, như lúc gặp gỡ định tình, anh giơ tay mời Mạc Lam: "Cô gái Salsa, em có đồng ý nhảy với anh một bản không?"
Cảm xúc ùa về như lần đầu gửi trao thương nhớ, Mạc Lam buột miệng nói: "Me enamoré de ti!" Nụ cười định hình như lần đầu hai người gặp gỡ và nhảy Salsa cùng nhau, thời gian như chưa từng trôi qua, hai người tựa như mới quen. Họ trao nhau nụ cười, nhảy bước nhảy cuồng nhiệt và sảng khoái.
Rồi trời bỗng đổ cơn mưa rào, nước mưa rơi xuống mặt đất nước văng tung tóe như ngập tràn các đóa hoa đồng nội trắng xóa bung nở, ánh trăng dịu hiền lại không bị che khuất bởi những áng mây kéo hoa mưa đến, cảnh đẹp người viên mãn, đã đến lúc tiệm hoa Lưu Ly chia tay nơi này!
* * *Hết truyện---