Dưới ánh chiều óng ả như quét một lớp mật ong lên cảnh vật chung quanh, Đường Lạc - cô gái dễ thương nhưng đanh đá trong mắt mọi người lúc này giành lấy hết mọi tâm điểm chú ý của các máy quay, câu chuyện bất chợt do cô tạo ra còn hấp dẫn hơn cả kịch bản có sẵn cho Lãnh Huân và Lã Bích Nhi. Việc đi xin giày vốn dĩ theo thiết kế của tổ kịch bản là không chút khó khăn vì với độ nổi tiếng của Lãnh Huân và Lã Bích Nhi, cho dù có phải là người hâm mộ của hai người họ hay không, nhưng một khi xuất hiện trước ống kính máy quay, một người bình thường không ai lại muốn cố tình tạo thêm sự nổi tiếng cho mình như thế này, nhưng có vẻ cô gái này luôn đi ngược lại cái thường lệ và tạo dựng ra những cái gọi là 'bất ngờ ".
Lãnh Huân thật bất ngờ trước câu nói của Đường Lạc, Lã Bích Nhi chau mày lại, cô không ngờ cô gái này lại cư xử vô lễ như vậy, một chút cũng không nể mặt cô và Lãnh Huân.
" Thôi nào cô gái, đây chỉ là một chương trình truyền hình, cô không phải nghiêm túc đến vậy, chúng tôi ghi hình xong sẽ trả lại cô! "Lã Bích Nhi không ngờ cô gái dễ thương trước mặt lại đanh đá như vậy, nếu biết vậy cô đã bảo Lãnh Huân đi xin một bàn khác.
" Xin lỗi! Tôi có việc gấp phải đi trước, phiền hai vị nhường đường! "Nói xong không buồn xem phản ứng của hai người, Đường Lạc cầm theo túi xách đứng dậy định rời đi thì phát hiện cổ tay mình bị giữ chặt, nhìn sang thì thấy Lãnh Huân đang cầm tay mình, cô lên tiếng nói:" Anh khiếm nhã rồi đấy, buông tay! "
Thấy mình dùng dằng không thoát khỏi bàn tay như thép nguội bấu chặt lấy mình, cô hậm hực nói tiếp:" Chiếc giày đó có thể nhờ bạn gái anh hoặc một người khác cởi ra tặng anh cũng được mà, đâu nhất thiết phải là tôi! "Cô nói rồi mới phát hiện mình giống như đang làm nũng với anh ấy, đôi mắt chợt xấu hổ lảng tránh.
" Tôi chỉ muốn có được chiếc giày của em thôi! "Anh mỉm cười, chỉ có cô ấy mới mang lại cho anh niềm vui một cách tự nhiên bất chợt như vậy, những điều đơn giản anh nhìn vào cô ấy đều cảm thấy đầy màu sắc và thú vị. Cô ấy dễ thương quá đi mất! Anh phải tìm một người như vậy ở đâu đây?
Lời nói của Lãnh Huân như có ma lực, cô thôi không giằng co với anh ấy nữa, ngồi phịch xuống chiếc ghế ban nãy, mặt cố tỏ vẻ hờn dỗi quay sang hướng khác, khi nhìn lại thì thấy anh quỳ một chân trước mặt cô, dùng đôi tay nhẹ nhàng tháo dây giày, rồi như nâng niu như một món thủy tinh dễ vỡ, tháo nhẹ chiếc giày ra khỏi chân cô, cô vì động tác này mà mặt đỏ bừng vì thẹn, khán giả xung quanh cũng vì hành động ngọt ngào này mà hò reo không dứt.
" Giày này anh chỉ mượn tạm, em ngồi yên đó đợi anh, xong anh sẽ trả lại! "Không ai phát hiện lời nói đó ẩn giấu biết bao nỗi niềm, có xen lẫn nỗi vui mừng khi gặp lại, sự chờ đợi và phút cảm xúc dâng trào vì đối phương.. duy chỉ có Lã Bích Nhi cảm thấy mình trở thành người thừa thãi trong màn mượn giày lãng mạn trước đó, cô nhanh chóng quàng tay vào người Lãnh Huân, giành thế chủ động nói:" Chúng tôi sẽ trả lại cho em, em yên tâm.. "Khi chưa nói hết câu thì đã thấy Lãnh Huân bỏ tay cô ra, một mình nhanh chóng rảo bước đi tới chỗ bước ra trước đó, Lã Bích Nhi phải một mình chạy theo vừa chạy vừa nói để tìm kiếm sự tồn tại yếu ớt của mình.
* * *
Khi Lãnh Huân cố gắng chấm dứt sớm phần ghi hình với đoàn làm phim, chạy nhanh đến chỗ quán cà phê nơi Đường Lạc đang ngồi, nhìn quanh cũng chẳng còn thấy cô ấy, không biết cô ấy đã đi khỏi từ lúc nào!
Ánh mắt anh thoáng lóe lên một chút thất vọng, nhưng nhanh chóng vụt tan đi bởi tinh thần phấn chấn tự khích lệ mình, anh tự nhủ mình đã không còn là Lãnh Huân nhút nhát tự ti của một năm về trước nữa, nếu đã xác định quyết tâm theo đuổi cô ấy tới cùng, thì đây chẳng qua là màn khởi đầu đầy thuận lợi được ông trời sắp xếp thay anh, phần còn lại anh tự xoay sở, bao lâu anh cũng có thể đợi được!
* * *
Đường Lạc núp trong một góc tường nhìn ra, cô nhìn thấy Lãnh Huân tìm kiếm cô, tim cô đập thình thịch, một cảm giác lâng lâng vui mừng khó tả, anh không ngờ anh ấy lại chủ động tìm đến mình, cô cứ tưởng một năm trước anh ấy đã vì sự nghiệp mà rời bỏ cô, thì việc giữa hai người đã đặt dấu chấm câu, tuy quay lại để tìm lời đáp án, nhưng cũng chỉ là cần một câu kết vẹn tròn để khép lại câu chuyện thanh xuân đầy hạnh phúc và ngọt ngào của cô! Cô có thể tự hào vì bài kiểm tra về tình yêu tuổi thanh xuân đã đủ điểm thi đậu!
Cô không ngừng tưởng tượng anh ấy sẽ bắt đầu lại với mình, nhưng liệu có phải vậy không? Hay chẳng qua anh ấy muốn thông báo cho cô hiện trạng và mong muốn tiếp tục hai người giữ mối quan hệ bạn bè không hơn không kém? Cô luôn háo hức có câu trả lời cô mong muốn, lại sợ đối diện với hiện thực tàn khốc, thật ra cô không dũng cảm như mình nghĩ!
Khi thấy Lãnh Huân mỉm cười đi xa, cô chợt muốn bất chấp tất cả để chạy theo hỏi cho ra lẽ mọi chuyện của một năm trước, tại sao anh lại có sự lựa chọn như vậy, rồi chân cô cứ như bị dán chặt vào mặt đất, cô vẫn chưa đủ gan dạ để đối diện sự thật, đối diện với chính mình! Cô nghĩ mình cần" trốn tránh"một thời gian!
* * *