Mạc Tình đi thơ thẩn trên phố, đây là một trải nghiệm đặc biệt đối với một nữ cường nhân bận rộn như cô. Phố lúc này học sinh sinh viên đã ngồi trên lớp, người đi làm cũng đã yên vị trên văn phòng, chỉ có những người giao hàng, những chuyến xe du lịch, những tài xế taxi và những người có vô vàn lý do với công việc mới xuất hiện.. thì chỉ có riêng cô, lạc lõng mà nhẹ nhàng, buông bỏ thời gian đi lững thững trên con phố mát được che khuất ánh nắng bởi những tán cây bàng Nhật xum xuê cành lá xanh mượt.
Triệu Đình anh cô sau khi thấy cô mấy hôm trước làm việc căng thẳng áp lực với một cường độ mạnh và dày đặc, đã hết lời răn đe cô nhanh chóng dừng hết công việc trên tay lại, nếu không sẽ bán phá giá cổ phần công ty của cô cho người khác. Mặc dù đó chỉ là lời đe dọa bông đùa, Mạc Tình không hề nghi ngờ khả năng chấp hành của lời nói đó, ông cụ non đó khi hung hãn lên ngay cả cô cũng hết cách, đành xuôi lòng làm theo lời nói của anh ấy.
Bình thường có công việc, thời gian luôn bị cô bỏ lại phía sau, chưa lúc nào cô thấy thời gian lại trôi qua một cách chậm chạp tẻ nhạt đến vậy.
* * *
Dương Tầm cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời, có nắng ấm, có trời xanh mây trắng, có tán lá bàng xanh ngắt râm mát, và đặc biệt có cô ấy ở phía xa. Đã bao lâu rồi anh không còn cảm nhận được sắc màu của cuộc sống, thì ra trên đời lại có cái gọi là hạnh phúc đơn giản như thế, cùng cô ấy dạo phố như thế thôi, cũng có thể khiến anh cảm thấy mãn nguyện đến vậy, mặc dù đó chỉ là suy nghĩ từ một phía từ anh, đối phương chẳng biết có kẻ "bám đuôi" phía sau, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng hân hoan của anh lúc này.
* * *
Mạc Tình đi mãi đi mãi, đến khi dừng bước, trước mặt là một tiệm hoa trang trí tinh tế đặc biệt, bảng hiệu theo phong cách phục cổ, trên đó ghi "Tiệm hoa Lưu Ly", bên ngoài để đủ loại hoa trên đời, biết tên không biết tên, lạ lẫm và quen thuộc đều có cả. Cô nhanh chóng tìm thấy hai loài hoa: Linh Lan và Thiên Điểu, tâm trạng bất giác vui vẻ, khóe môi khẽ cong lên ý cười, nhớ đến bộ truyện "Nhất Niệm Hạnh Phúc" của tác giả Undo Blue. Cô ghé vào quầy mua hàng, hỏi thăm tên của chủ cửa tiệm, quả nhiên một thiếu phụ xinh đẹp cuốn hút tự xưng là Mị Lưu Ly xuất hiện, trên tay là một bó hoa Linh Lan được gói lại khéo léo bắt mắt, cô ấy đưa bó hoa đó cho cô, mắt lọc lõi sự đời như thôi miên người đối diện, giọng dịu ngọt nói:
"Hoa đẹp tặng người có duyên, duyên hoa tình người, ngoảnh mặt nhìn lại phía sau đi cô gái ạ!"
Mạc Tình bất giác nghe theo lời bà chủ tiệm hoa mà quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa một bóng người đàn ông quen thuộc không kịp tìm chỗ núp bị cô bắt gặp, đây không phải là Dương Tổng trước đó thì còn ai vào đây?
Mạc Tình tức giận đi tới chỗ Dương Tầm, cô vừa đến gần đã lên giọng hỏi:
"Sao Dương Tổng lại xuất hiện nơi đây? Phải chăng lại đang muốn làm điều gì mờ ám?"
Đối với người này cô không có chút ấn tượng tốt nào, trước đó luôn bắt bẻ làm khó cô, rồi lại lừa dối cô, nay lại theo dõi cô từ sau lưng, nếu cô không đủ bình tĩnh chắc chắn giờ này đã gọi cảnh sát xử lý gã theo dõi biến thái này rồi.
Dương Tầm không ngờ bà chủ tiệm hoa lại tinh mắt đến thế, anh chưa tìm được chỗ núp đã bị Mạc Tình phát hiện, đối diện với người nổi giận đùng đùng trước mặt, anh lựa chọn im lặng để đối phương nói hết những lời bức xúc trong lòng. Anh định bào chữa với một lý do bâng quơ nào đó, thì đột nhiên điện thoại của anh và cô ấy đều vang lên tin nhắn. Hai người đều là những người có địa vị quan trọng trong xã hội, tin nhắn đưa đến ắt hẳn đều quan trọng, không hẹn mà gặp cả hai lấy điện thoại ra xem, không ai biết cả hai dòng tin nhắn đó đều là từ cùng một người nhắn tới: Đường Lạc. Tình huống ngại ngùng của Dương Tầm và Mạc Tình vì thế được nhanh chóng hóa giải, hai người mạnh ai nấy đi khỏi tầm nhìn của đối phương cùng đi đến điểm hẹn chung do Đường Lạc sắp đặt.
* * *
Khi hai người theo tin nhắn của Đường Lạc đi tới chỗ hẹn, Dương Tầm và Mạc Tình mới biết là hai người đều bị cô ấy lừa đến đây, không đến cũng đã đến rồi, cả hai nhìn nhau không nói nên lời, đi vào trong xem thử rốt cuộc Đường Lạc nhắn hai người tới đây để làm gì.
Bước vào trong, một cảnh tượng có thể nói là "hãi hùng" diễn ra trước mắt, những vết sơn vung vãi khắp mọi nơi, khung cảnh ngổn ngang các vệt nước màu còn lấm lem dơ bẩn hơn cả chỗ thi công công trình bình thường, trên tường vẽ nguệch ngoạc những nét vẽ chi tiết không biết hình thù ý nghĩa gì, Mạc Tình lúc đầu định cất tiếng trách móc Đường Lạc, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác mếu máo của cô ấy, những lời định nói ra lại nuốt trở vào trong bụng, cô lắc đầu, hai tay nhanh chóng xắn lấy tay áo, bắt tay vào trợ giúp dọn dẹp bãi chiến trường do những thủ phạm ngây thơ "vô số tội" gây nên.
Nói đến bích họa, mặc dù Mạc Tình chưa từng thử, nhưng cô đã từng học qua vẽ cọ nước hồi đi du học bên HL, nên việc này đối với cô không khó khăn, chỉ cần quen với việc vận dụng nó là có thể thoải mái tô vẽ cho bốn bức tường đang bị phá hoại nghiêm trọng này.
"Bích họa ư?"
Dương Tầm nhìn Mạc Tình bắt đầu chấm vẽ những nét phác thảo trên đó, anh bất giác mỉm cười, một nụ cười đóng băng từ lâu trong quá khứ như không còn tồn tại đến lúc này mới rã băng, lan tỏa hơi ấm cho những người xung quanh. Anh bước đi nhẹ nhàng, cũng lấy cho mình một cây cọ to, chọn một góc đối diện với Mạc Lam, cũng làm một việc tương tự là bắt đầu cặm cụi những nét vẽ bay bổng.
* * *