Mặc Sinh

Chương 11



Lưu Tô càng kinh ngạc, lại diễn tuồng gì nữa đây? Nàng đẩy Lý Kính ra, chủ động hỏi: “Vị tiểu công tử này, xin hỏi ngươi với Lý công tử là…”

“Hắn gả cho ta, là người của ta.” Mặc Sinh đáp đến đương nhiên, còn chẳng buồn che giấu vẻ đắc ý.

——

Lý Kính toàn thân cứng đờ, bảy hồn đã bay hết ba vía. Trực giác mách hắn muốn hiểm tử cầu sinh, thế nào cũng nên giải thích đôi câu, đáng tiếc lời đến bên miệng đã bị hàn ý thấu xương tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp này đông lại, nói không ra được nửa chữ.

Mặc Sinh vẫn lạnh lùng nhìn hắn, nhưng hai tay đang run, chứng tỏ cơn giận không nhẹ.

Lý Kính gian nan nuốt nước bọt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhìn trái nhìn phải nói: “Mặc, Mặc Sinh, ngươi làm sao tìm tới…”

“Ta đương nhiên có thể tìm tới! Lần đầu chúng ta hoan hảo, ta đã hạ Tương Tư Thảo trên người ngươi. Người bình thường không ngửi được, nhưng ta có thể lần theo mùi hương biết ngươi đi đâu.” Mặc Sinh sắc mặt âm trầm, vung tay hất chén sứ xuống đất, “Ta dặn ngươi đợi ta, tại sao ngươi không đợi?!”

Bên kia Lưu Tô bị tình cảnh trước mắt chấn đến không biết nói gì, bá vương lão tử khét tiếng Dương Châu từ lúc nào biến thành một con mèo ngoan ngoãn thế này? Nàng lặng lẽ trộm nhìn, muốn thấy rõ diện mạo người đến.

Đó là một hài tử cực kỳ thanh lệ, ước chừng không quá mười tám.

Hai má trắng nõn, lúc này mơ hồ phủ phấn hồng. Mày ngài mắt to, tú sắc môi mỏng, chóp mũi gọn mà cao thấm ra một ít mồ hôi. Trường bào rộng thùng thình hầu như che mất vóc người, nhưng thắt lưng mảnh mai vẫn hiển lộ vài phần kiều diễm.

Mặc dù niên kỷ còn nhỏ, đã trổ mã thành một mỹ nhân bại hoại.

Lưu Tô thân là tài nữ đầu bài, xưa nay vẫn có chút tự đắc về tướng mạo của bản thân, lúc này cũng không khỏi kinh thán, vương phải một nhân vật như thiên tiên hạ phàm này, khó trách Lý Kính lưu luyến quên về, cả Hương La cũng vứt tận đâu. Hơn nữa, xem hai người đối thế, hài tử kia có vẻ chiếm thượng phong.

Thành Dương Châu này e rằng sắp được ngắm mặt trời mọc đằng tây.

Bất quá, đây là một thiếu niên.

Đích xác mạo mỹ không sai, nhưng Lý đại công tử có tiếng không chuộng nam sắc, đưa đến bên miệng còn có thể nhẫn tâm ném ra ngoài, từ bao giờ lại đổi khẩu vị?

“Ngươi nhìn ta mãi làm gì?!” Mặc Sinh quay đầu, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Lưu Tô. Lưu Tô cả kinh, vừa định mở miệng, nhưng không đợi nàng kịp đối ứng, Lý Kính không biết lấy đâu ra gan hùm, một phen kéo nàng xuống sau lưng, nói: “Mặc Sinh, tất cả đều là lỗi của ta. Ngươi đừng làm khó nàng ấy.”

Mặc Sinh xông lên, mắt thấy một cái bánh bao sắp mọc trên đầu, nào ngờ Lý Kính trước mặt tình nhân cũ không khỏi muốn làm anh hùng, nghiêng mặt đi, tránh thoát như kỳ tích. Mặc Sinh một chưởng trúng không khí, trở tay liền một chưởng càng thêm sắc bén, Lý Kính nóng vội quát: “Mặc Sinh! Ngươi phát điên cái gì?!”

“Ngươi với ả là quan hệ gì?! Nói!” Mặc Sinh giữa đường dừng tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Không… Không có quan hệ gì cả…” Lý Kính trán toát mồ hôi lạnh, cười nịnh, “Đâu có quan hệ gì. Chẳng qua là người quen mà thôi.”

“Thế à?” Mặc Sinh hoài nghi nhìn Lý Kính, lại nhìn Lưu Tô trốn sau lưng hắn. Một mỹ nhân như vậy, khóe mắt tự tình phi tình, đuôi mày hữu ý vô ý, toàn thân tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt. Chưa kể còn đoạn đối thoại ban nãy tình cờ nghe được, Mặc Sinh có ngốc đến đâu, cũng biết hai người quan hệ không bình thường. “Ngươi gạt ta!”

Lưu Tô càng kinh ngạc, lại diễn tuồng gì nữa đây? Nàng đẩy Lý Kính ra, chủ động hỏi: “Vị tiểu công tử này, xin hỏi ngươi với Lý công tử là…”

“Hắn gả cho ta, là người của ta.” Mặc Sinh đáp đến đương nhiên, còn chẳng buồn che giấu vẻ đắc ý.

“Gả cho ngươi?! Lý công tử, chàng, chàng…” Lưu Tô nhận được một đáp án như thế, nhất thời trân trối nghẹn họng. Lý Kính thành thân rồi? Lý công tử của vương phủ Dương Châu cư nhiên thành thân rồi?! Nhập môn ở rể không nói, đối phương còn là nam! Lý gia không phải ba đời đơn truyền con một sao…

Nhìn ánh mắt kinh nghi bất định của Lưu Tô, Lý Kính nếu còn nén được cơn tức này, phỏng chừng cũng đã đổi tính thực sự. Đáng tiếc chút ngạo khí của hắn rục rịch đã lâu, lúc này còn được châm mồi lửa, ủy khuất cầu toàn tích tụ bao ngày qua nháy mắt bạo phát. Lý Kính trán hằn gân xanh, rống giận: “Lưu Tô, nàng đừng nghe hắn nói bậy!”

“Nói bậy? Ngươi nói ta nói bậy chỗ nào?” Mặc Sinh thấy hắn phủ nhận, sắc mặt thoáng chốc tái đi, nhưng thanh âm càng thêm nhu hòa, “Chúng ta thành thân chẳng lẽ là giả?”

Lý Kính biết Mặc Sinh đã giận thật sự, nhưng đến nước này hắn cũng không quản được miệng mình, dứt khoát khuấy động triệt để: “Thành thân không giả. Nhưng không phải do ta tự nguyện.”

“Roạt — “

Một tiếng lanh lảnh, nguyên tấm mành vải đã bị Mặc Sinh tàn bạo giật xuống.

Kế tiếp, không nói hai lời, Lý Kính và Lưu Tô chỉ thấy một trận cát đá mịt mù, đợi hoàn hồn lại, đỉnh đầu trời xanh lồng lộng. Hóa ra cỗ kiệu đã bị ngang ngạnh chấn thành mảnh vụn. Lưu Tô lẫn Lý Kính mất điểm tựa, lộn nhào thành một đoàn dưới đất. Bọn họ phóng mắt nhìn dáo dác, sâu trong phố nhỏ thi thoảng có khói lửa nhân gian, mà mấy gã kiệu phu đã miệng sùi bọt mép nằm la liệt dưới đất.

Nên biết những người này mang tiếng kiệu phu nhưng thực chất kiêm luôn hộ vệ, cũng có chút võ nghệ. Cư nhiên cứ thế vô thanh vô tức bị đánh cho dở sống dở chết, Lưu Tô sợ đến hoa dung thất sắc, đôi má phấn hồng cũng mất sạch nhan sắc có vẻ trắng bệch. Gia hỏa này không biết là tổ tông nhà ai, tướng mạo đường hoàng, tâm tính lại lỗ mãng như vậy, đã thế còn có chút công phu hộ thân, không nói lý lẽ hơn cả bá vương tiền nhiệm trong thành.

Lưu Tô khều khều Lý Kính bên cạnh, vô thức muốn tìm một nơi che chở. Nào ngờ phách phách một hồi không có động tĩnh, như thể hồn đi chỉ còn lại thân xác, Lưu Tô lay mãi không thấy phản ứng, không khỏi đảo mắt nhìn lại, liền hoảng sợ: Người này!… Người này cư nhiên dại ra… đứng cả tròng mắt…

Nàng biết đã không thể trông cậy vào Lý Kính, đang lúc bối rối, liếc sang Mặc Sinh phía đối diện, thấy hắn hai tay cầm cột kiệu sắp đập đầu người, nàng kinh hãi lui liền mấy bước, hô lớn: “Côn hạ lưu nhân! Ta có chuyện muốn nói!”

Mặc Sinh quả nhiên dừng tay, đôi mắt to tròn đăm đăm nhìn Lưu Tô, duy trì tư thế lên núi đả hổ xuống biển tróc rồng, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Chuyện gì nói mau!”

Lưu Tô tốt xấu cũng là nhân vật từng trải sóng gió, lăn lộn chốn yên hoa suốt mười năm, long đàm hổ huyệt không phải chưa kinh lịch qua. Hôm nay khoan bàn thiếu gia này với Lý Kính có mối quan hệ dây dưa không rõ ra sao, mà dẫn đến cục diện bất kể xanh hồng sát tướng càn quét như vậy, nhưng nếu mình mặc kệ, tất cũng sẽ bị liên lụy. Lưu Tô âm thầm đắn đo, cân nhắc từng câu từng chữ, mới gượng cười nói: “Tiểu công tử, cho dù Lý công tử xác thực có lỗi với ngươi, hẳn cũng không đáng tội chết. Nếu ngươi cứ không phân nặng nhẹ đánh tiếp, hắn e rằng sẽ bỏ mạng tại đây.”

Mặc Sinh vốn dĩ cấp nộ công tâm, nghe Lưu Tô nói vậy, trong lòng cũng có chút suy tính, tay từ từ thả xuống, nhưng vẫn mạnh miệng: “Hắn đáng đời!”

“Phải phải phải, hắn đáng đời!” Lưu Tô biết tình thế đã hòa hoãn, bèn tiếp tục giảng đạo với Mặc Sinh, “Thế nhưng, có câu giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền. Chuyện gì cũng nên xét tròn xét vuông chung quy minh bạch mới là đạo lý, tiểu công tử cũng không muốn cứ như thế tiện nghi cho hắn đúng không?” A di đà phật, Lý công tử, người không vì mình trời tru đất diệt, chàng cũng đừng trách ta…

“Ra là thế.” Mặc Sinh nghe đạo lý lọt tai, liền buông cột kiệu, lập tức cả giận nói: “Vậy ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?!”

Lưu Tô cười nói: “Còn có thể là quan hệ gì. Lưu Tô chỉ là kỹ nữ, Lý công tử cũng chỉ là một ân khách của Lưu Tô mà thôi.”

“Kỹ nữ? Ân khách?” Mặc Sinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Đó là loại quan hệ gì? Lý Kính không phải đã nói các ngươi là người quen sao?”

Lưu Tô đầu tiên sửng sốt, rồi phá lên cười, xem mòi là không ngăn được, che miệng cười run cả người.

Mặc Sinh bị nàng cười đến vành tai phát nóng, trừng mắt nói: “Ngươi dám cười ta?!”

Lưu Tô vội ngưng cười, một bên vuốt ngực thuận khí, một bên cảm thán: “Tên Lý Kính này rốt cuộc có phúc đức gì?! Cư nhiên vô công nhặt được bảo bối!” Nàng bước tới kéo Mặc Sinh, “Tiểu công tử, nhà đệ ở đâu? Lưu Tô tỷ đưa đệ về.”

Mặc Sinh bản tính đơn thuần, chưa rành nhân thế làm sao hiểu tâm tư của nữ tử trước mắt, chỉ cảm thấy nàng ta khi hoảng khi cười, thực sự cao thâm khó dò. Thế nhưng xúc cảm ấm áp từ bàn tay mềm mại truyền đến là chân thật, lại thêm dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng của nàng, đại khái chắc không phải người xấu nhỉ?

Mặc Sinh đối diện cặp mắt hoa đào tiếu ý doanh doanh của Lưu Tô nửa ngày, mới dịu giọng nói: “Chúng ta ở ngoại thành.”

“Là biệt viện ở tây thành?” Lưu Tô vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Nàng bầu bạn lâu năm, tự nhiên biết nguyên do. Lý công tử không phải đã từng thề độc không bao giờ bước vào nơi đó nửa bước sao… “Lý công tử cũng ở nơi đó?”

Mặc Sinh gật đầu: “Ân, chính là nơi đó. Ta với hắn ở chung.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv