Mặc Uyên vốn dĩ đang bế quan, đột nhiên mở mắt ra, cảm ứng được thuật pháp mà ngài đã gieo vào Dạ Hoa. Mặc Uyên lập tức xuất quan, lần theo tung tích thuật pháp mà đi.
"Sư phụ?" Lệnh Vũ nhìn thấy Mặc Uyên vội vàng rời đi, nghi hoặc gọi. Sư phụ mới bế quan sáu, bảy ngày, sao đã xuất quan rồi?
"Vi sư có việc đi ra ngoài một chuyến, chớ có để lộ ra." Lệnh Vũ vốn tưởng rằng sẽ không được Mặc Uyên đáp lại, không ngờ trong đầu đột nhiên xuất hiện truyền âm ngàn dặm của Mặc Uyên.
Lệnh Vũ nhận được mệnh lệnh, hành lễ với nơi Mặc Uyên rời đi: "Dạ, sư phụ."
Mặc Uyên theo tung tích đi đến bên ngoài kết giới Đại Tử Minh Cung, cau mày, đang định bước vào, sau lưng truyền đến âm thanh của Điệp Phong: "Sư phụ?"
Điệp Phong vội vàng đi tới hành lễ: "Sư phụ." Điệp Phong vẻ mặt chột dạ, ngày ấy hắn cùng các sư đệ quả thực say rượu mấy ngày, đợi sau khi tỉnh lại từng người tan đi, Điệp Phong nhớ tới Ngọc Hồn còn chưa trả cho Ly Cảnh, liền nửa đường quay vòng trở lại, đến Đại Tử Minh Cung. Nhưng Điệp Phong không ngờ lại vừa lúc đụng phải sư phụ, thân là đại để tử Côn Luân Hư, vậy mà cùng với người Dực Giới lui tới, thật sự không nên.
Mặc Uyên gật đầu đáp trả. Thật ra ngài cũng không nghĩ nhiều như vậy, Mặc Uyên từ trước đến nay đối xử với các tộc trong Tứ Hải Bát Hoang đều rất bình đẳng, cũng không cảm thấy đệ tử của mình cùng Dực tộc qua lại thì có gì kì lạ.
Lúc này, trong kết giới Đại Tử Minh Cung xuất hiện một tiếng rồng ngâm (tiếng gầm của con rồng), dường như cực kỳ đau đớn.
Dạ Hoa! Mặc Uyên không dám trì hoãn nữa, xông vào kết giới, liền nhìn thấy thân thể Hắc Long của Dạ Hoa ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
"Ly Cảnh!" Điệp Phong cũng thấy được Hắc Long, nhưng đều càng làm cho hắn hoảng sợ hơn chính là, cách Hắc Long không xa, chính là Ly Cảnh đang nằm đó nhắm nghiền mắt! (Dợ anh tới rồi kìa(>︿<。)
Mặc Uyên vừa xác nhận Dạ Hoa chỉ là hao hết tu vi nên mới không thể duy trì hình người, thở phào nhẹ nhõm. Cau mày nhìn Hắc Long nhắm hai mắt, Mặc Uyên sống lâu đến như vậy, lần đầu tiên mới có cảm giác tức giận.
Thế nhưng người mà chọc ngài tức giận hiện tại còn đang hôn mê, ngài cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc Uyên vươn tay đặt ở lên đầu Hắc Long: Cũng may đệ không có chuyện gì…
"Sư phụ!" Điệp Phong ôm thi thể Ly Cảnh vào trong ngực, rơi nước mắt kinh hoảng mà hô to: "Sư phụ, có cách nào có thể cứu hắn không?"
Mặc Uyên bước đến bên cạnh Điệp Phong, nhìn kỹ thi thể Ly Cảnh, cảm thấy có chút kỳ quái. Giơ tay thi pháp lên người Ly Cảnh, lại cảm nhận được nguyên thần của y đang dần dần trôi về hướng sông Nhược Thủy.
Huyết Cổ Thuật? Mặc Uyên sắc mặt ngưng trọng: "Ngọc Hồn còn ở trên người của con không?"
Điệp Phong gấp gáp biến ra Ngọc Hồn: "Còn, còn."
Mặc Uyên vội vàng nhận lấy Ngọc Hồn, đem nó đặt ở trên người Ly Cảnh, thi pháp vào nó. Một bên Điệp Phong bình ổn lại hô hấp, không dám quấy rầy.
Không thể tin được Kình Thương điên cuồng đến như vậy, lại hạ Huyết Cổ Thuật đối với con ruột của chính mình. Bây giờ truy rằng thân Ly Cảnh đã chết, nhưng nguyên thần y vẫn chưa có vấn đề gì, nếu mà đúc lại thân thể huyết nhục, còn có thể sống. Chỉ là Huyết Cổ Thuật này, sẽ làm nguyên thần Ly Cảnh tự động tiến vào thân thể Kình Thương, so với nguyên thần tiêu tán còn đáng sợ hơn. Nếu nguyên thần tiêu tán, chỉ cần vẫn có thể tìm được một tia hồn khí, chậm rãi đem mảnh nhỏ từ từ ghép lại với nhau là có thể trở về. Nhưng nếu nguyên thần Ly Cảnh cùng nguyên thần Kình Thương dung hợp hoàn toàn, thì trên thế gian này, sẽ không còn một chút tung tích nào của Ly Cảnh nữa.
Mặc Uyên cố gắng hết sức để đưa nguyên thần đang bay về phía sông Nhược Thủy vào trong Ngọc Hồn, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.
Hết cách, Mặc Uyên chỉ có thể dừng thi pháp. Điệp Phong thấy biểu cảm của Mặc Uyên so với vừa rồi càng thêm nghiêm túc, trái tim nhịn không được mà co chặt. Điệp Phong chần chờ, cẩn thận mở miệng: "Sư phụ, có phải là không…"
"Chuyển Sinh Trì." Mặc Uyên đột nhiên nhìn về phía Điệp Phong: "Chỉ có Chuyển Sinh Trì mới có thể cứu được hắn."
Mặc Uyên nhìn đại đệ tử từ trước tới nay đều ổn trọng, hiện giờ khóc như một đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn, trong lòng thở dài. Không có thời gian an ủi Điệp Phong, Mặc Uyên nắm lấy Ly Cảnh, chỉ để lại một câu: "Giúp vi sư chăm sóc Hắc Long”, liền biến mất trong Đại Tử Minh Cung.
Chuyển Sinh Trì nằm ở mười tám tầng Minh Tư dưới sự chưởng quản của Thiên tộc, bắt kể là hồn phách hay nguyên thần tộc nào, sau khi thông qua Chuyển Sinh Trì, thì đều sẽ trở thành phàm nhân. Bất luận là ai đã trở thành phàm nhân trong Chuyển Sinh Trì, đều là vô duyên (tu) tiên, từ đây chỉ có thể đời đời kiếp kiếp làm một phàm nhân.
"Mặc Uyên thượng thần." Chưởng quản Minh Tư Minh Quân mái tóc bạc buộc chặt, quan phục ăn mặc không chút cẩu thả, bộ râu màu trắng bạc rũ xuống bay tứ tung trước ngực, đôi chân nhỏ ngắn cực lực chạy như bay, đi tới trước mặt Mặc Uyên. Minh Tư này của lão hiếm khi có khách, huống chi là khách cấp bậc thượng thần. Cho nên mới nghe vừa tiểu quan trông coi Chuyển Sinh Trì báo lại, Minh Quân thực sự sửng sốt.
Minh Quân quy quy củ củ hành lễ: "Không biết thượng thần tới đây, là có cái gì phân phó?"
Mặc Uyên đưa tầm mắt nhìn về phía thi thể Ly Cảnh trên mặt đất: "Ta lần này tới đây, là vì muốn mượn Chuyển Sinh Trì."
Minh Quân híp đôi mắt lão theo tầm mắt của Mặc Uyên đánh giá Ly Cảnh, sau đó bừng tỉnh nói: "A, tiểu quân hiểu rồi. Người này nếu là không đầu nhập vào Chuyển Sinh Trì, chỉ sợ là không thể cứu." Minh Quân thấy nguyên thần Ly Cảnh giống như bị cái gì đó hút đi, bay thẳng về phía tây, nhớ tới mấy vạn năm trước khi các tộc hỗn chiến, Ma tộc tự nghĩ ra một loại cấm thuật ╴Huyết Cổ Thuật. Minh Quân không khỏi lắc lắc đầu. Những tiên nhân đều sợ Tru Tiên Đài, những tộc khác trong Tứ Hải Bát Hoang đều sợ Chuyển Sinh Trì, mà người này thật ra cũng có duyên với Chuyển Sinh Trì, bởi vì hiện tại chỉ có Chuyển Sinh Trì mới có thể cứu hắn.
Minh Quân gật đầu với Mặc Uyên: "Tiểu quân đã biết, liền mở ra Chuyển Sinh Trì ngay."
Minh Quân bước chân ngắn nhỏ đi đến bên Chuyển Sinh Trì, trong miệng lẩm bẩm cái gì, đôi tay đánh kết ấn phức tạp.
Vì sợ có người vô ý rơi xuống Chuyển Sinh Trì, nên trên bề mặt Chuyển Sinh Trì đặt đến 49 đạo ấn chế phong ấn.
Đợi khi Minh Quân giải xong phong ấn trên trì, Chuyển Sinh Trì rốt cuộc lộ ra bề mặt của nó. Trì này chỉ rộng bảy thước, hình tròn, trên trì bao quanh tầng sương trắng, trong trì không khí yên ắng. Minh Quân thi pháp di chuyển thân thể Ly Cảnh đến phía trên Chuyển Sinh Trì, chỉ thấy mặt sương trắng trên Chuyển Sinh Trì vốn dĩ tĩnh lặng đột nhiên mãnh liệt xoay tròn xung quanh Ly Cảnh.
Mặc Uyên thi pháp lên đôi mắt, chỉ thấy vốn dĩ nguyên thần đang dạt trôi về phía tây lại dần dần trở về trong thân thể Ly Cảnh. Thẳng đến khi một tia nguyên thần cuối cùng trở về, thân thể Ly Cảnh liền biến mất trên Chuyển Sinh Trì.
Cùng lúc đó, vốn dĩ ban đầu nguyên thần của Dực Quân Kình Thương có chút suy yếu, lại cảm thụ được nguyên thần Ly Cảnh đang dạt dào bị rút ra khỏi thân thể của mình, nhất thời tức giận, suýt chút nữa phun một búng máu tươi. Nghịch tử! Hôm nay nguyên thần của ngươi không tiêu tán, đợi sau này ta ra khỏi Đông Hoàng chuông, nhất định phải khiến ngươi! tan thành tro bụi
Minh Quân chờ Chuyển Sinh Trì khôi phục bình thường, một lần nữa thêm 49 đạo ấn chế lên Chuyển Sinh Trì, mới xoay người nhìn về phía Mặc Uyên, chắp tay nói: "Thượng thần, người này đã xuống dưới Phàm Giới, từ đây đời đời kiếp kiếp chỉ làm phàm nhân, nếm hết nhân sinh tám khổ." (Tội Cảnh nhi, huhu cũng may có Điệp Phong bên cạnh (TヘT)
Mặc Uyên gật đầu, giơ tay tạ lễ với Minh Quân: "Đa tạ Minh Quân."
Minh Quân vội vàng xua tay lắc đầu, màu râu trắng bạc cũng đung đưa theo động tác lay động: "Tiểu quân không dám, thượng thần coi trọng. Kỳ thật tiểu quân giữ Minh Tư này, chính là vì canh Chuyển Sinh Trì. Người trong Tứ Hải Bát Hoang nhắc tới Chuyển Sinh Trì đều sẽ biến sắc, hôm nay có thể sử dụng Chuyển Sinh Trì này làm chút chuyện tốt, cũng là thượng thần ân đức, tiểu quân tại đây cảm tạ thượng thần."
Mặc Uyên trong lòng còn nghĩ tới Dạ Hoa, nếu Ly Cảnh đã bình an chuyển sinh thành phàm nhân, việc này coi như xong xuôi. Mặc Uyên nói với Minh Quân: "Việc này là ta nên cảm tạ Minh Quân, nếu ngày sau Minh Quân có yêu cầu Mặc Uyên chuyện gì, tất không chối từ."
Minh Quân xua xua tay, hiền hoà cười nói: "Sao lại nói vậy, thượng thần công việc bận rộn, tiểu quân không nên nhiều lời. Cung tiễn thượng thần."
Mặc Uyên cúi người gật đầu thi lễ với Minh Quân, ngay sau đó liền biến mất ở Minh Tư.
Minh Quân ngẩng đầu vuốt râu cười nói: "Từng nghe nói Tứ Hải Bát Hoang bình ổn hòa bình, chính là nhờ Mặc Uyên chiến thần của Côn Luân Hư này, quả nhiên không giả." Minh Quân xoay người nhìn Chuyển Sinh Trì, nhỏ giọng may mắn nói: "Cũng may hôm qua kịp thời quay về Minh Tư, bằng không hôm nay nếu bị bắt thì sao? Trị tội bỏ bê nhiệm vụ?"
Minh Tư này từ trước đến nay không người tới chơi, cho nên tọa trấn Minh Tư có thể nói là chức vụ thanh nhàn nhất Tứ Hải Bát Hoang, mà Minh Quân cũng cách mấy ngày liền đi các nơi trong Tứ Hải Bát Hoang du ngoạn, tự do tự tại. Tuy rằng Minh Quân tóc bạc đầy đầu, trên mặt cũng tràn đầy nếp nhăn, nhưng lão lại là một lão ngoan đồng thật thà chất phác.
Bóng dáng Mặc Uyên vừa mới an vị ở Đại Tử Minh Cung, Điệp Phong liền lập tức bước tới, vô cùng sốt ruột: "Sư phụ, Chuyển Sinh Trì kia không phải…" Trong lòng khủng hoảng, cũng đã quên luôn cách sử dụng Chuyển Sinh Trì, đến khi sư phụ rời đi Điệp Phong mới nhớ tới, rồi sau đó lo lắng không thôi.
Mặc Uyên vỗ vỗ vai Điệp Phong để hắn bình tĩnh lại, âm thanh trầm ổn trấn an Điệp Phong: "Ly Cảnh bị Kình Thương hạ Huyết Cổ Thuật, nếu không chuyển sinh làm phàm nhân, nguyên thần hắn sẽ dung nhập vào nguyên thần Kình Thương, đến lúc đó, con làm thế nào cũng không đợi được hắn."
"Sư phụ?!" Điệp Phong trợn to mắt nhìn Mặc Uyên, tuy rằng chuyện Ly Cảnh bị hạ Huyết Cổ Thuật làm hắn chấn động, nhưng những câu nói cuối cùng của sư phụ kia mới quả thực khiến hắn hoảng sợ.
Mặc Uyên lắc đầu thở dài: "Con là đệ tử đầu tiên của ta, thời điểm ta nhận con làm đồ đệ, Ly Cảnh cũng chờ ở ngoài Côn Luân Hư, chờ con ước chừng ba năm. Thẳng đến khi vi sư nhận tân đệ tử, mới nhìn thấy con. Kể từ đó, mỗi ngày con đều xuống núi, nhưng lúc Kình Thương bắt đầu phản loạn, ta mới không thấy con xuống núi nữa.
Điệp Phong nhất thời chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất: "Sư phụ… Con…" Thì ra chuyện mà mình vẫn luôn cho rằng đã giấu giếm rất tốt, sư phụ đã sớm biết.
Mặc Uyên cúi người nâng Điệp Phong dậy, ngôn ngữ ôn hòa: "Tiên nhân đều phải lịch kiếp, ta còn tưởng rằng Tình Kiếp này của con sẽ rất mau qua đi, lại không ngờ hai người các con dây dưa mười mấy vạn năm. Hiện giờ xem ra, là bởi vì do ta?"
"Không!" Điệp Phong ra sức lắc đầu: "Là do con, là con quá mức câu nệ thân phận, bây giờ nghĩ lại, nếu con thật sự đối với y tình ý khắc sâu, thì nên đi thỉnh cầu sư phụ. Mà sư phụ người xưa nay khoan dung độ lượng, nhất định sẽ không làm con khó xử. Con cũng có thể đi xin chỉ thị Phụ quân, nếu như phụ quân cản trở, con cũng có thể không cần thân phận Nhị hoàng tử Tây Hải này nữa…" Điệp Phong nghĩ rất nhiều chuyện nếu, nhất thời hoảng hốt. (Là bỏ lỡ nhau mười mấy bạn năm (╯︵╰)
Mặc Uyên vui mừng cười lên: "Hiện giờ con có thể nghĩ thông suốt cũng tốt."
Phàm Giới… Điệp Phong nghĩ thông suốt xong, liền lập tức muốn gặp Ly Cảnh, thi lễ với Mặc Uyên: "Sư phụ, Điệp Phong xin cáo từ trước."
Mặc Uyên gật đầu: "Đi đi." Ly Cảnh cứ mỗi hai tháng thì sẽ chuyển sinh một lần, con muốn đời đời kiếp kiếp cùng hắn sinh lão bệnh tử, cũng là khổ cho con rồi. (Chỗ này là đối với Điệp Phong là hai tháng, nhưng đối với Ly Cảnh là một đời á nha.)
Đợi khi Điệp Phong rời đi, Mặc Uyên đi đến bên cạnh Hắc Long còn ở ngủ, nhẹ nhàng vuốt đầu Hắc Long. Sự tức giận khi vừa mới thấy Dạ Hoa cũng đã không còn, lúc này chỉ tràn đầy đau lòng.
Mặc Uyên cong khóe môi, ánh mắt sủng nịch: "Long thân của đệ to như vậy, làm sao ta có thể mang đệ về Côn Luân Hư đây."
________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thật Mặc Uyên rất cao hhhhhhhhhhh