Kình Thương rốt cuộc vẫn nhịn không được phát binh đánh Thiên tộc, Mặc Uyên nghênh chiến, Thiên Quân phái hạ Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử lãnh mười vạn thiên binh tiến đến cùng Mặc Uyên xuất chiến.
Mặc Uyên trước khi đi đứng ở bên ao sen, tâm tình nặng nề, cuối cùng một câu cũng không nói, xoay người rời đi.
Hoa sen vàng trong ao lập lòe, tiểu Kim Liên u uất mặc y phục màu đen nhìn về phía Mặc Uyên biến mất, trong lòng tràn đầy bất an, nhưng hoa sen vàng đang ở đây, y không thể rời đi nửa bước.
Bờ Nhược Thủy, không trung đen kịt, trong không khí tràn đầy hơi thở giết chóc. Người của Dực tộc đều mang bộ mặt dữ tợn, thề phải theo Dực quân Kình Thương chinh chiến khắp thiên hạ! Đại quân Thiên tộc đứng chỉnh tề, không khí nghiêm trang. Chiến tranh bắt đầu, trận pháp của Mặc Uyên thay đổi thất thường không thể đoán trước được, ngoại trừ đệ tử Côn Luân Hư ra, không ai có thể phá giải, khí thế kiêu ngạo Dực tộc lúc đối chiến, rốt cuộc cũng thu bớt lại.
Kình Thương nhìn trận pháp của đại quân Dực tộc đã có dấu hiệu suy yếu dưới sức mạnh của Mặc Uyên, tuy trong lòng đối với Mặc Uyên rất tức giận, nhưng ông ta cũng vô cùng kính phục. Nhưng chiến trường đây, là bước đầu xưng bá thiên hạ của ông ta, ông ta không thể thua! Ông ta thà khiến người trong thiên hạ này thua cùng ông ta! "Mặc Uyên! Ngươi có còn nhớ Đông Hoàng chuông mà Phụ Thần ngươi tặng cho bản quân năm đó không! Bản quân từ lâu đã không cam lòng đứng dưới Thiên tộc, nếu trận chiến ngày hôm nay không thể thắng, bản quân sẽ hủy diệt thiên hạ!" Kình Thương cười lớn lấy ra Đông Hoàng chuông.
Mặc Uyên trong lòng trầm xuống, ngày này cuối cùng cũng phải đến. Đông Hoàng chuông là thần khí huỷ diệt thiên địa, ngoại trừ tế sống nguyên thần của một thượng thần, bằng không không có cách nào ngăn chặn.
Đại hoàng tử vừa chật vật dùng pháp lực ngăn cản uy lực của Đông Hoàng chuông,vừa nôn nóng hô to với Mặc Uyên: "Mặc Uyên thượng thần, như này phải làm sao bây giờ? Nếu không ngăn cản, thì vô số sinh linh ở Tứ Hải Bát Hoang này sẽ..... Mặc Uyên thượng thần, mau nghĩ cách đi!"
Mặc Uyên vốn là mặt không có biểu cảm, giờ càng thêm nghiêm túc, từ trong tay biến ra trâm Linh Tố, đem nó giao cho Điệp Phong: "Điệp Phong, mang trâm Linh Tố về Côn Luân Hư, ngày nào đó trâm Linh Tố nhận chủ, nói cho người đó... chờ ta."
"Sư phụ!" Điệp Phong tiếp nhận trâm Linh Tố, hai mắt rưng rưng. Mặc Uyên không còn giải thích những chuyện khác, trước mắt tất cả, đánh Kình Thương vào trong Đông Hoàng chuông, sau đó dùng nguyên thần của chính mình, tế Đông Hoàng chuông.
Đông Hoàng chuông khôi phục bình thường, rơi vào lòng sông Nhược Thủy, lắc qua lắc lại giữa dòng nước Nhược Thủy.
"Sư phụ!" Toàn bộ đồ đệ của Côn Luân Hư đều quỳ xuống trước tiên thể của Mặc Uyên, khóc khàn cả giọng.
Cùng lúc đó, một cánh hoa sen vàng trong ao sen ở Côn Luân Hư khô héo.
Tiếng chuông ngân vang Tứ Hải Bát Hoang, vì chiến thần của họ đã mất. Chúng đệ tử của Mặc Uyên mang theo tiên thể của ngài trở lại Côn Luân Hư, đợi ba ngày sau, liền đi tới Vô Vọng Hải an táng.
"Sư phụ sẽ trở về! Sư phụ nhất định sẽ trở về!" Điệp Phong rơi nước mắt nói.
"Nhưng mà sư phụ đã tế nguyên thần, sớm đã hồn phi phách tán, làm sao mà trở về?" Lệnh Vũ cũng hy vọng sư phụ trở về, chỉ là, không có khả năng.
Điệp Phong lấy ra trâm Linh Tố, gửi một tia hy vọng cuối cùng lên cây trâm này: "Sư phụ nhất định sẽ trở về! Người đã dặn dò ta mang trâm Linh Tố quay về Côn Luân Hư, đợi sau này khi trâm Linh Tố nhận chủ, thì nói với người đó, chờ người."
Điệp Phong kích động lên: "Sư phụ nói chờ người! Cho nên nhất định sẽ trở về!"
"Nếu Mặc Uyên thật sự nói như vậy, ta đây cũng tin tưởng, đệ ấy nhất định sẽ trở về!" Chiết Nhan một thân đào hoa phấn chắp tay sau lưng, bước chân không ngừng đi đến trước mặt bọn họ: "Cây trâm này, có thể cho ta xem không?"
Mọi người ôm quyền cúi người: "Chiết Nhan thượng thần, Bạch Chân thượng thần."
Điệp Phong đưa trâm Linh Tố, cung kính nói: "Chiết Nhan thượng thần."
Chiết Nhan lấy trâm Linh Tố qua, xem kỹ rồi liếc mắt nhìn Bạch Chân: "Cây trâm này nếu chưa nhận chủ, thì pháp lực không đến một phần mười."
Điệp Phong thần sắc bi thương: "Sư phụ cũng nói như vậy, nếu cây trâm này sớm nhận chủ, e là sư phụ, cũng không cần tế Đông Hoàng chuông."
Chiết Nhan thở dài, trả cây trâm lại cho Điệp Phong: "Đưa ta đến xem Mặc Uyên đi."
"Được, thượng thần đi theo ta."
Chiết Nhan cùng Bạch Chân theo Điệp Phong đi đến phòng Mặc Uyên, đi ngang qua ao sen, Chiết Nhan cau mày dừng lại bước chân:"Đóa hoa sen vàng nhỏ Mặc Uyên chăm sóc mười mấy vạn năm, thế mà khô héo..."
"Cái gì?" Điệp Phong vừa nghe, trong lòng phát hoảng, vội vàng chạy đến bên ao sen. Nhìn kỹ, đóa hoa sen vàng quả thực đã khô héo một nửa.
"Cái này....." Điệp Phong xoay người chạy nhanh đối với Chiết Nhan thi lễ: "Rừng đào mười dặm của Chiết Nhan thượng thần nổi tiếng Tứ Hải Bát Hoang, Chiết Nhan thượng thần nhất định sẽ có biện pháp với những kiều vật chi quý* (là những đồ trân quý được nâng niu chăm sóc kỹ lưỡng) này. Đóa hoa sen vàng này là vật sư phụ yêu thích nhất, cầu xin Chiết Nhan thượng thần ra tay cứu giúp."
Chiết Nhan lắc đầu thở dài: "Tuy ta đã trồng mười dặm rừng đào, nhưng ta cũng không thể làm gì được với hoa sen vàng này của Mặc Uyên."
Điệp Phong cúi đầu: "Vậy sao." Không biết sư phụ có trở về hay không, thân là Đại đệ tử, mà ngay cả hoa sen vàng yêu thích của sư phụ cũng không thể bảo vệ được.
Bạch Chân ra tiếng an ủi: "Hoa sen vàng này rất có linh tính, hiện tại khô héo, có lẽ khi Mặc Uyên trở về, nó cũng sẽ trở lại thôi. Tốt hơn hết là ngươi nên mau đưa bọn ta đến xem sư phụ của ngươi đi."
"Bên này, mời." Điệp Phong một lần nữa dẫn đường. Như bây giờ, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng lời Bạch Chân thượng thần nói, đợi thời điểm sư phụ trở về, hoa sen vàng này cũng sẽ trở lại.
Tiểu Kim Liên đã nghe được Chiết Nhan ba người bàn luận rất lâu, lúc này đang ngồi ở đầu giường Mặc Uyên, thần sắc buồn bã: "Mặc Uyên, hoa sen vàng khô đã một nửa, sợ là ngày ta phải rời Côn Luân Hư sắp đến rồi."