Chiến tranh lạnh [ColdWar] là thuật ngữ khi tham nghị viên Baruch cố vấn tổng thống nước Mĩ Quốc sử dụng lần đầu trong lúc diễn thuyết. Sau khi World War II [Thế chiến thứ hai] kết thúc, Mỹ áp dụng chính sách căm thù cùng ngăn chặn đối với Liên Xô cùng các nước chủ nghĩa xã hội khoa học khác, bởi vậy Baruch nói: “Mỹ đang ở giữa chiến tranh lạnh” [nguyên văn là “Let us not be deceived: we are today in the midst of a cold war.” => Đừng để bản thân chúng ta bị lừa gạt: hiện chúng ta đang ở giữa chiến tranh lạnh].”Chiến tranh lạnh” cùng “Thiết mạc” [Bức màn sắt [Iron Curtain] là một biên giới vật lý lẫn tư tưởng mang tính biểu tượng chia cắt châu Âu thành hai khu vực riêng rẽ từ cuối Thế chiến II vào năm 1945 đến cuối cuộc Chiến tranh lạnh vào năm 1991] đồng thời lưu hành, ý nói Mỹ lúc đó trừ bỏ trực tiếp chiến tranh, ở kinh tế, chính trị, quân sự, ngoại giao, văn hóa, tư tưởng đều trong trạng thái đối kháng. Chiến tranh lạnh bắt đầu từ năm 1947 theo học thuyết Truman, mà tháng 12 năm 1991 Liên Xô giải thể tuyên cáo Chiến tranh lạnh chấm dứt.
Khụ, đã xong, chính là muốn cho mọi người làm quen một chút khái niệm Chiến tranh lạnh cùng một chút tình huống cơ bản. Về phần chiến tranh lạnh giữa ta cùng con chim công kia, cuối cùng sau bảy ngày, bên ta toàn thắng mà chấm dứt.
Lần này chiến tranh lạnh, kỳ thật đối với ta, là một chút chỗ hỏng đều không có. Chỉ là không thèm nói chuyện với con chim công thôi! Xem y như không khí! Này đơn giản. Trước khi đi chung đường, tổng cộng thấy mặt y bốn lần, trong đó lấy lần đầu tiên là nói chuyện lâu nhất, còn bị y điểm huyệt. Ta cũng chấp nhận, ai bảo ta kĩ thuật không bằng người ta? Sau trên cơ bản đều là hắn tới cửa tìm ta, ta trốn tránh. Cơ mà cơ mà, không nghĩ tới y vừa mới đi chung đường đã dằn mặt ta, ta chỉ bất quá nói vài câu cười một chút thôi, y lại tiểu nhân điểm huyệt cười của ta! Cạc cạc, ta trong lòng khó chịu thật lâu.
Ngày đầu tiên đi đường ta không cùng huynh đệ bọn họ nói chuyện, sau lại ra ngoài cùng phụ thân lái xe. Vào lúc ban đêm ăn cơm cùng phụ thân, với Bạch Liên cũng có nói có cười, chỉ là không để ý tới y. Sau đó bắt tay dạy Bạch Liên làm đèn Khổng Minh, hắn cả đêm ánh mắt sùng bái tựa như dính trên người ta không rời ta đi. Từ ngày hôm sau từ trên sắc mặt y có thể thấy được, tối hôm qua Bạch Liên khẳng định ghé vào lỗ tai y nói lời hay về ta không ít, biểu đạt sùng bái đối với ta.
Ngày hôm sau nhiệt độ đột nhiên rơi xuống, bảo y ra ngoài lái xe. Ta nằm trong lòng phụ thân, vắt hết óc, từ chỗ sâu trong đại não lục ra mấy truyện cười kể cho bọn hắn nghe. Đương nhiên rồi, trước đó còn phải chỉnh sửa, dù sao trong đó mấy từ ngữ hiện đại bọn họ nghe không hiểu. Kể xong truyện cười bọn ta chơi đoán chữ, bất quá này ta không lành nghề, liền đào mấy câu đố động vật trong《 Hoàn Châu cách cách 》ra. Bọn ta ở trong xe ngựa hoan hô truyện cười, ta cố ý cười rất lớn, chính là muốn tức chết con chim công kia!
Ngày thứ ba là phụ thân lái xe, ta vốn định cũng ra ngoài cùng hắn, đáng tiếc phụ thân sợ ta cảm lạnh, không cho phép ta ra, đành phải thôi. Ngồi ở trong xe ngựa cùng Bạch Liên nói chuyện phiếm, đông nói một câu, tây kể một câu. Ta cùng Bạch Liên ngồi mặt đối mặt, con chim công ôm kiếm thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Nguyên lai tổ tiên Bạch Liên không phải người Thượng Thanh quốc, nhà vốn ở tại Hồng Phượng quốc, sau lại dời nhà đến Thượng Thanh. Lúc này, bọn họ chính là muốn đi Hồng Phượng quốc tìm người thân. Nghe nói, Hồng Phượng theo chế độ mẫu hệ, quốc chủ đương nhiên cũng là nữ nhân.
Nữ quyền? Hình thái xã hội chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trong tiểu thuyết này cư nhiên thật sự tồn tại?
“Kia, ” ta cân nhắc dùng từ một chút, ” Nữ vương của các ngươi cũng có tam cung lục viện sao?”
“Ta không biết!” Bạch Liên đảo mắt, “Bất quá lúc còn rất nhỏ nghe ông nội nói qua, Hồng Phượng quốc chủ là có rất nhiều nam phi, cũng giống với Thượng Thanh hoàng đế a!”
Nam, nam phi? Hãn ta thật sự rất khó tưởng tượng.
Sau đó lại nghe Bạch Liên nói, Hồng Phượng quốc nữ nhân đều là rất mạnh tráng, mà nam nhân lại nhu nhược tinh tế.
Ấn theo cách nói như vậy. Cầm khăn tay khóc sướt mướt đều là nam nhân hả? Ở trên đường cũng là nữ nhân nhìn nam nhân chảy nước miếng hả? Son phấn và linh tinh, cũng đều là các nam nhân dùng hả? Đánh giặc, lên sân khấu cũng chẳng phải đều là nữ nhân? Ta thực chịu đả kích......
Vì thế ta vào buổi tối cùng phụ thân thảo luận một chút, bất quá phụ thân chưa cho ta đáp án chuẩn xác, chỉ nói hắn cũng chỉ là nghe qua loa liền ấn ta lên giường.
Nếu bị đả kích, đương nhiên sẽ tìm cơ hội bàn tán, phấn chấn một chút tinh thần. Vì thế ta ở ngày thứ tư bàn một trong tứ đại tác phẩm nổi tiếng của Trung Quốc《 Tây du ký 》, cũng muốn nói đã lâu. Tác phẩm nổi tiếng không hổ là tác phẩm nổi tiếng, tuy rằng đối bản thân ta đã không còn hấp dẫn gì, bất quá với người lần đầu tiên nghe thì không thua gì thuốc phiện linh tinh gì đó a! Bạch Liên tròn mắt, bắt đầu giống cái đuôi cả ngày cả ngày đi theo chuyển động phía sau ta. Bỏ qua hắn có cảm tình với phụ thân, ta cũng rất thích hắn. Ta tự hào a! Bất quá duy nhất phiền toái chính là, khi phụ thân hỏi ta như thế nào biết chuyện xưa này, ta cũng chỉ có thể loanh quanh nói với hắn. Ta cuối cùng không thể nói là ta tự mình viết đúng không? Tự ta còn không tin nữa là. Cuối cùng chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói xem trong quyển sách nào đó. Vẻ mặt con chim công cũng có chút phấn khích rồi! Ta cho tới bây giờ cũng không thèm kể chuyện cho y nghe, thế cho nên y mỗi lần đều phải làm bộ như không có hứng thú, dù đã tò mò muốn chết, nhưng vẫn là không thể hạ thể diện lết lại nghe, đều ngồi rất là xa, lại luôn không chịu được hấp dẫn dựng thẳng lổ tai nghe được mơ hồ. Ta đoán y mỗi tối đều bảo Bạch Liên nói cho y nghe, chỉ có bạn nhỏ Bạch Liên đáng thương, buổi tối phải chịu đựng buồn ngủ mãnh liệt kể cho con chim công nghe chuyện xưa. Bất quá hiển nhiên hắn kể hay như ta, bằng không chim công vẻ mặt như là muốn tìm bất mãn?
Nga ha hả ha hả ta mắc cười ta mắc cười quá! Con chim công nhỏ bé kia, ngoan ngoãn đến nhận sai với bổn đại gia đi. Bằng không có ngươi chịu thiệt thôi!
Lại qua hai ngày, đến ngày thứ bảy ta đã kể đến đất nước của nữ nhân. Bạch Liên nói nơi này hẳn là căn cứ vào Hồng Phượng quốc mà cải biên, ta chỉ gật đầu đồng ý thoáng nhìn, cũng cười gượng theo. Đương nhiên rồi, trí nhớ của ta dù cho cũng không thể kể từng chương, chỉ có nghĩ đến đâu kể đến đó thôi! Có chút chi tiết thật sự nhớ không rõ hoặc là xem nhẹ hoặc là tự chế.
Giữa trưa nghỉ ngơi, chết không chết cư nhiên đụng phải cường đạo! Lúc bọn ta bị bao vây, ta đang ở trong xe ngựa ngủ trưa.
Ta là bị con chim công đánh thức, đó là lần đầu tiên từ khi chiến tranh lạnh y nói chuyện với ta.
Thấy rõ một vòng người ngoài xe ngựa, ta lập tức bừng tỉnh. Lúc này chim công che giấu Bạch Liên vào xe ngựa.
“Phụ thân đâu?” Ta kéo Bạch Liên qua đẩy hắn vào tận cùng bên trong xe ngựa, lại nhìn chung quanh không thấy phụ thân thân ảnh.
“Đi dò đường.” Chim công vung kiếm lên, trước mắt y một người không đầu, máu đỏ tươi lập tức văng lên đầy mặt.
Ta hơi hơi nhắm mắt, một chưởng chụp đầu đại hán đang vói vào cửa xe. Lập tức lấy ra mê dược bên hông, quăng ra ngoài.
Chim công càng đánh càng xa, không thể tưởng được cường đạo lại còn một hai cao thủ. Tiểu lâu la đứng bên xe ngựa nhất thời bị mê dược ta quăng ra ngoài làm kinh sợ, nhưng dược dùng thì hết. Bọn họ phát hiện trên người mặt đất còn hô hấp, không có sinh mệnh nguy hiểm gì, cũng hạ tâm. Mỗi lần có một hai người đến quấy rầy một chút, khi ta phóng dược lại linh hoạt né tránh. Đến khi trên tay ta không còn dược, chỉ có thể đá một cái lại một cái.
Đáng chết! Nhân số không giảm lại tăng, xem ra phải đi tìm tiếp viện.
Không có biện pháp, đưa cho Bạch Liên hai bao độc dược, dặn vài câu, từ trong bao quần áo lấy ra một tiểu đao, đẩy cửa nhảy ra ngoài.
Cũng may nơi này chỉ có một vài tiểu lâu la, ta loại này không có thực chiến kinh nghiệm lại chỉ biết một chút quyền cước công phu này mới có thể nhất thời ứng phó được. Đáng tiếc chuyện vui chóng qua, trên người lại bị đâm một dao.
Đau!
Tiếp theo chỉ cảm thấy một đạo kình phong, phía sau “A” hét thảm một tiếng, ta một đao bức lui người trước mặt. Nhìn về phía sau vừa thấy, đúng là một người bị kiếm đâm xuyên qua, chết không nhắm mắt. Trên thanh kiếm có một viên lục bảo thạch dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang loá mắt! Này, này không phải kiếm của con chim công kia sao? Quay đầu đi, vừa lúc thấy chim công bị đao chém trúng đầu vai!
Vừa rồi, y đã cứu ta? Hiện tại, y bởi vì cứu ta mà bị thương?
Không có kiếm, lực công kích của chim công giảm xuống không ít. Ta một phen rút ra cây kiếm kia, chạy về phía y. Còn chưa tới trước mặt chim công, chợt nghe thấy đám người chung quanh lớn tiếng kêu thảm thiết. Giương mắt nhìn lại, thân ảnh quen thuộc mang theo tư thái khiến người khác an tâm xuất hiện trong tầm nhìn của ta.
Kế tiếp hết thảy đều thuận lợi rất nhiều. Phụ thân đối với người làm ta bị thương đương nhiên không buông tha, đã đánh trọng thương còn vẩy độc dược lên, để cho chạy.
Ta đi đến trước mặt con chim công không còn chút máu sắc mặt tái nhợt, cúi đầu.
“Cám ơn.”
Y hừ nhẹ một tiếng, suy yếu nói: “Chỉ là thuận tiện thôi.”
Đến tận đây, chiến tranh lạnh giữa ta cùng chim công chấm dứt.