Mạc Hậu

Chương 54: Công khai



Edit: Yến Phi Ly

Beta: Sean

“…cái gọi là lời nói dối thiện ý, bản chất vẫn là nói dối, có thế nào đi nữa, trong lòng người bị lừa vẫn sẽ tổn thương…”

Phong Thiếu Phi đoán không ra tâm tư lão nhân gia, cũng không dám tùy tiện mở miệng, hắn lẳng lặng ngồi một bên, trong lòng thấp thỏm bất an, suy nghĩ trong đầu vô số loại phản ứng mà lão nhân gia có thể sẽ có.

Cảnh lão gia tử ngồi đối diện hắn, chậm rãi bắt đầu pha trà, lại một lát sau, lão gia tử mới thản nhiên mở miệng: “Cha con khi còn trẻ thì quen biết mẹ con.”

Phong Thiếu Phi thật không ngờ, lão gia tử vừa mở miệng, lại là nói về chuyện Cảnh Viêm, hắn không lên tiếng, chờ lão gia tử tiếp tục nói. Lão gia tử nhấp một ngụm trà, nhuận nhuận yết hầu mới nói tiếp: “Năm đó lão già ta đi nhầm một bước, gây ra bi kịch không thể cứu vãn được.”

“Ông nội, đây không phải là lỗi của người.” Phong Thiếu Phi ôn thanh mở miệng, năm đó lão gia tử cũng là vì tốt cho Cảnh gia, vì muốn tốt cho Cảnh Viêm, Cảnh gia nhiều thế hệ đều là kết hôn vì lợi ích, hôn nhân của lão gia tử cũng là cha mẹ mai mối như vậy.

Cảnh gia trải qua nhiều đời đương gia, suy nghĩ vì gia tộc, vì lợi ích của gia tộc, mỗi một vị đều hy sinh hôn nhân của mình, đối với gia chủ Cảnh gia mà nói, trở thành gia chủ chính là thời điểm phải kết hôn.

Năm đó lão gia tử vì sớm muốn truyền vị trí cho Cảnh Viêm, liền sớm thay ông xem xét vị hôn thê, lão gia tử không hiểu được cái gì là tự do yêu đương, con đường trưởng thành của lão cũng là cha thay lão an bài, cho nên khi lão biết Cảnh Viêm ở bên ngoài có bạn gái, trong lòng thực khiếp sợ.

Lão nhìn Cảnh Viêm vốn cá tính lạc quan sáng sủa, lại bởi vì bạn gái không từ mà biệt biến thành tinh thần sa sút, từ đó trở nên trầm mặc ít nói, trong lòng lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với suy nghĩ của mình.

Không bao lâu, Cảnh Viêm đi tới trước mặt lão, lần đầu tiên phản kháng sắp xếp của lão, Cảnh Viêm nói, ông không muốn kết hôn cùng tiểu thư Tống gia. Lão gia tử trầm mặc vài ngày, cuối cùng vẫn giúp Cảnh Viêm hủy hôn sự với Tống gia.

Chính là sau khi hôn sự giữa Cảnh Viêm cùng Tống gia tiểu thư thất bại, hành tung bạn gái Cảnh Viêm vẫn không rõ, sau lão mới biết được bạn gái Cảnh Viêm đã mang trong mình huyết mạch của Cảnh gia.

Lão cùng Cảnh Viêm vì tìm Lục Tâm Ngôn, tốn rất nhiều nhân lực, tài lực, lại vẫn luôn không có tin tức, bọn họ không biết, Lục Tâm Ngôn được Cảnh Tâm Nhu trợ giúp, tốt xấu gì Cảnh Tâm Nhu cũng là Cảnh gia tiểu thư, tuy rằng chỉ là bên nhánh phụ, vẫn có mấy người thuộc hạ có thể sử dụng.

Hơn nữa ban đầu Cảnh Viêm trên người còn có hôn ước, không dám gióng trống khua chiêng tìm người, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để truy tìm. Đợi đến khi lão gia tử giúp Cảnh Viêm từ hôn, cũng bắt đầu hỗ trợ tìm người, đã rất khó có thể tìm được.

Phong Thiếu Phi nghe lão gia tử nhắc đến Cảnh Tâm Nhu, ngữ khí đều là hối hận cùng đau lòng, năm đó lão sai lầm mà tin lời đồn, cho rằng Cảnh Tâm Nhu bỏ trốn theo trai, tức giận rút hết người được phái đi tìm bà về.

Lão gia tử nghĩ, nếu lúc ấy lão không rút hết người về, có lẽ ngay cả Lục Tâm Ngôn cũng sẽ tìm được, cũng sẽ không để cho hai đứa cháu lưu lạc bên ngoài, cuối cùng một đứa lại bị người ta hại chết.

Lão gia tử nói, Cảnh Viêm dám không kết hôn đã bị rất nhiều người trong gia tộc lên án, lúc này đây nhận Phong Thiếu Phi, cũng coi như đối với chuyện nối dõi tông đường có câu trả lời chính thức; chỉ là không nghĩ tới, Phong Thiếu Phi sẽ gây ra vụ scandal này.

Phong Thiếu Phi sờ sờ mũi, may mắn lão gia tử không có nói thẳng là chuyện xấu, đối với rất nhiều gia đình quyền thế, con trai cùng một người đàn ông một chỗ, cũng không phải chính là chuyện xấu động trời sao?

“Lão nhân ta sống hơn nửa đời người, cái gì chưa từng thấy qua?” Lão gia tử dừng một chút, tiếp tục nói: “Ở thời của ta, cũng từng có chuyện như vậy, chẳng qua kết cục so với các con còn thảm hơn.”

Cái gọi là ‘chuyện như vậy’, hiển nhiên là chỉ nam nam yêu nhau, lão gia tử thở dài, “Có điều ta vẫn là không hiểu nổi, hai người đàn ông cùng một chỗ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Phong Thiếu Phi không khỏi có chút cảm thán, lão gia tử cùng Cảnh Viêm không hổ là cha con, lời nói đều không khác biệt lắm, suy nghĩ cũng không mấy cách biệt. Hắn đột nhiên cảm thấy, người như cha cùng ông nội, sinh tại thế gia như Cảnh gia, kỳ thật là có chút đáng thương.

Bọn họ vừa không thể nào hoàn toàn chấp nhận mọi điều ở Cảnh gia, nhưng cũng không cách nào chân chính rời bỏ, dưới sự giáo dục có tư ý riêng của Cảnh gia, tựa hồ cũng không mang đến cái gì tốt cho họ.

Bất quá may mắn chính là, hai người cũng không muốn đem quy củ vốn có áp đặt lên người Phong Thiếu Phi. Mặc kệ là bồi thường cũng được, hoặc là thật sự thay hắn suy nghĩ cũng được, Phong Thiếu Phi nghĩ, hắn đều phải cảm tạ sự tiến bộ của lão gia tử cùng Cảnh Viêm.

“Ta nghe cha con nhắc tới gia thế cậu Yến Cẩn kia cũng không tồi, hôm nào dẫn nó về ăn cơm, để ta thấy mặt nó đi.” Lão gia tử thản nhiên nói, Phong Thiếu Phi nhất thời sửng sốt, hắn không nghĩ tới lão gia tử còn muốn gặp Yến Cẩn, hắn cho rằng có thể không phản đối đã là tốt lắm rồi.

“Con nhớ kỹ, con bây giờ là người Cảnh gia, muốn làm cái gì thì đường đường chính chính mà làm, làm sao để những kẻ khác không nói được gì.” Lão gia tử nâng chén trà lên, lại nhấp một ngụm trà.

“Con đã biết.” Phong Thiếu Phi đáp, lão gia tử híp híp mắt, còn nói thêm: “Ta nghe nói con đi đóng bộ phim gì đó, có chút hứng thú thì tốt, bất quá đừng quên chính sự.”

“Ông nội, ông yên tâm, con biết.” Phong Thiếu Phi gật gật đầu, biết lão gia tử đang nhắc nhở hắn, nếu trong chuyện hôn nhân lão gia tử đã chịu nhân nhượng, như vậy tại sự nghiệp hắn sẽ không bốc đồng khiến cho lão thất vọng.

Tựa như Cảnh Du trước đó từng giảng giải cho hắn, hiện tại hắn có thể sử dụng thân phận thiếu gia Cảnh gia bảo vệ Yến Cẩn, tự nhiên cũng phải trả giá tương đương; lão gia tử cùng Cảnh Viêm đã lên tiếng, không can thiệp chuyện hôn nhân của hắn, như vậy hắn càng phải học tập kinh doanh cùng quản lý thật tốt, chấp nhận làm Cảnh gia thiếu gia thì nên có trách nhiệm.

Phong Thiếu Phi cùng lão gia tử nói chuyện một buổi chiều, đối với thái độ không quản chuyện gì của lão gia tử, những người khác của Cảnh gia trong lòng rất có phê bình kín đáo, nhưng hiện tại chủ nhà là Cảnh Viêm, bọn họ cho dù có ý kiến, cũng không có cách nào.

Qua vài ngày, Thiểm Diệu Quốc Tế phát biểu thanh minh, tỏ vẻ Yến Cẩn sắp tới sẽ tổ chức họp báo, giải thích scandal ầm ĩ mấy ngày gần đây. Tin này cừa công bố, lập tức trên inte et lại một trận xôn xao.

Cho tới nay tất cả mọi người rất chú ý đến phản ứng của Yến Cẩn, nhưng mà trang web chính thức hoặc là weibo cá nhân, hoàn toàn không chút đáp lời về scandal này.

Cho dù Yến Cẩn hiếm khi sử dụng weibo, nội dung những bài post cũng không lien quan đến cá nhân, mỗi lần đều là món ăn ngon hay bộ phim điện ảnh tâm đắc. Có rất nhiều người cho rằng Yến Cẩn trốn tránh sự thật; nhưng cũng có vài người cho rằng cậu vốn tâm tính tốt đẹp, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của scandal.

Mặc kệ mọi người phỏng đoán như thế nào, hiện tại Yến Cẩn rốt cục phải đứng ra, nói sao đi nữa, không tự mình thừa nhận, bằng chứng như núi cũng vẫn là chưa thể xác định.

Bên kia Yến Cẩn cũng nhận được thông báo từ công ty, nói là ba ngày sau muốn tổ chức họp báo, cậu khẽ nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho Phong Thiếu Phi, lại bị Ngụy Hoa báo rằng đối phương đang họp, không tiện nghe điện thoại.

Yến Cẩn cúp máy, mày nhăn càng chặt hơn, không hiểu được là có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy Phong Thiếu Phi tựa hồ trở nên rất bận, thường thường đều qua giờ cơm rồi mà đối phương vẫn chưa nghỉ ngơi.

Hơn nữa trước kia một ngày sẽ gọi điện thoại vài lần, hiện tại cũng giảm bớt đến chỉ còn lại ba lần, đương nhiên cậu cũng không cần đối phương lúc nào cũng gọi điện thoại, chỉ là đột nhiên thay đổi, khiến cho cậu có chút lo lắng.

Khi cậu còn đang trầm tư, di động đột nhiên vang lên, cậu cầm lên xem, là Phương Lỗi gọi, hóa ra là Phương Lỗi tìm cậu ăn cơm trưa, hẹn tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố.

Từ khi scandal bùng nổ, Yến Cẩn liền rất ít khi ra ngoài, Phương Lỗi cũng biết, đã nghĩ kéo đối phương ra ngoài một chút, không cần suốt ngày ngồi buồn ở nhà, anh tin tưởng Yến Cẩn ở cùng anh, sẽ không có phóng viên không có mắt mà tới quấy rầy.

Yến Cẩn cũng biết ý tốt của Phương Lỗi, thay đổi quần áo liền tới nơi hẹn. Cậu từ ga ra trực tiếp lên xe, thời điểm xe tới cổng biệt thự, phóng viên bên cạnh chờ đợi mấy ngày nay lập tức vây tới, bất quá Yến Cẩn chân ga không ngừng, gia tăng tốc độ vọt qua.

Thật vất vả vứt bỏ phóng viên phía sau, Yến Cẩn nhẹ thở phào một hơi. Cho dù cậu thích an tĩnh, nhưng cứ ru rú trong nhà cũng sẽ buồn, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài một chút, nhất thời cảm thấy không khí đều trở nên trong lành hơn rất nhiều, muộn phiền trong lòng cũng vơi đi không ít.

Cậu đi vào nhà hàng đã hẹn với Phương Lỗi, Phương Lỗi đã đặt phòng trước, cậu đậu xe rồi đi vào đại sảnh lầu một, khi đang chuẩn bị lên thang máy, bên cạnh có người gọi cậu một tiếng.

Cậu quay đầu qua phát hiện không quen biết, liền không để ý đến. Thang máy vừa lúc đến đây, cậu đi vào đi ấn đi lên, không nghĩ tới người nọ cũng theo vào, cười hì hì nhìn cậu.

“Yến Cẩn, trùng hợp ha, cậu cũng tới ăn cơm sao?” Người nọ tay đút trong túi quần, giả bộ một bộ phong lưu phóng khoáng.

“Anh là ai?” Yến Cẩn thản nhiên hỏi, sắc mặt người nọ cứng ngắc, trong một cái chớp mắt, lại cố kéo ra một tia tươi cười: “Cậu cũng thật biết nói giỡn, bất quá rất hài hước ta, tôi thích.”

Yến Cẩn nhíu nhíu mày, không nghĩ đáp lại đối phương, đối phương thấy Yến Cẩn không nói gì, đôi mắt chằm chằm dõi theo cậu. Rất nhanh thang máy đến lầu hai, Yến Cẩn đi ra ngoài trước, người nọ lập tức đi theo.

Đi tới phòng mà Phương Lỗi đã đặt, vệ sĩ nhìn thấy Yến Cẩn, gật đầu chào hỏi cậu, sau đó giúp cậu mở cửa, Yến Cẩn đang muốn đi vào thì cái người theo phía sau bước vội tới, thế nhưng vươn tay có ý đồ túm lấy cậu.

Vệ sĩ của Phương Lỗi thấy thế, nhanh chóng thay Yến Cẩn ngăn cách đối phương, người nọ lạnh mặt, trầm giọng nói: “Cẩn thận cái tay của mấy người, làm tôi bị thương, tiền lương một năm của mấy người cũng không đủ bồi thường tiền thuốc men đâu.”

Động tĩnh ở cửa khiến cho Phương Lỗi chú ý, anh thoáng nhìn qua, nháy mắt nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ đứng dậy, đi tới cửa thản nhiên nói: “Đây không phải là Hứa thiếu gia sao? Cậu cũng tới ăn cơm?”

Vệ sĩ vừa nghe Phương Lỗi nói, liền lui ra, Hứa thiếu gia vẻ mặt vênh váo kiêu ngạo, hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Phương Lỗi: “Tôi ở dưới lầu gặp Yến Cẩn, ra là cậu ấy là có hẹn với anh a.”

“Anh em chúng tôi đã lâu không cùng ăn cơm, Hứa thiếu gia đã dùng cơm chưa? Nếu không chê, cùng nhau ăn cơm đi?” Phương Lỗi khách sáo nói, không nghĩ tới Hứa thiếu gia lập tức đáp ứng, cười híp mắt liền đi vào phòng.

Phương Lỗi gần đây có một dự án hợp tác, chính là cần Hứa gia ủng hộ, cho nên anh cũng không tiện lật mặt Hứa thiếu gia, chỉ đành cố trưng gương mặt tươi cười, đem Hứa thiếu gia vào trong.

Phương Lỗi biết Hứa thiếu gia có hứng thú với Yến Cẩn, liền nghĩ bảo Yến Cẩn tránh đi, không nghĩ tới Hứa thiếu gia không cho Yến Cẩn rời đi, trong lời nói đều ám chỉ nếu Yến Cẩn đi, dự án hợp tác cũng thất bại.

Yến Cẩn tuy rằng không hiểu chuyện thương nghiệp, nhưng cũng hiểu được điều mà Hứa thiếu gia ám chỉ, cậu không muốn làm cho Phương Lỗi khó xử, liền lạnh mặt, ở lại. Trong gian phòng Hứa thiếu gia không ngừng tìm Yến Cẩn nói chuyện, Yến Cẩn cũng là như có như không đáp lời.

Hứa thiếu gia tính nhẫn nại có hạn, không bao lâu liền ném đũa, trầm giọng nói: “Kiêu ngạo gì chứ, cố làm ra vẻ, không phải chỉ là kẻ bán mông sao?”

“Hứa thiếu gia!” Phương Lỗi không nể mặt, còn chưa kịp nói tiếp lại bị Hứa thiếu gia ngắt lời, “Vốn chính là, hỗn loạn trong giới giải trí thì có bao nhiêu sạch sẽ, lại nói trước kia còn có đồn đãi cậu ta bị anh bao dưỡng, tôi thấy giữa anh em các người cũng không trong sạch.”

“Hứa thiếu gia, tôi nghĩ, dự án lần này không cần nữa” Phương Lỗi lạnh giọng nói, anh không có khả năng vì một dự án mà để Yến Cẩn bị người khác sỉ nhục như thế, ngay từ đầu đáng ra anh không nên hoà nhã với đối phương, không nghĩ tới nhún nhường một chút, hắn liền lấn lướt.

“Phương Lỗi, anh nên hiểu rõ, không có Hứa gia chúng tôi giúp đỡ, dự án hợp tác lần này tuyệt đối không thành.” Hứa thiếu gia nhếch miệng bắt chéo chân, liếc mắt nhìn anh nói.

Hắn không đợi Phương Lỗi kịp phản ứng, lại xem thường hừ một tiếng, “Hơn nữa, cái loại hàng này lại đòi coi như bảo bối? Không phải là cùng Đàm Tranh có quan hệ ái muội sao? Hiện tại ngay người đại diện đều có một chân, cẩn thận bị cắm sừng a.”

“Tôi ngược lại muốn nghe xem, Hứa thiếu gia còn có cao kiến gì?” Phương Lỗi giận dữ, còn chưa kịp mở miệng, lại là một tiếng nói xen vào, ba người ở đây sửng sốt, thần sắc mỗi người khác nhau.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, ở cửa phòng có hai người, vừa rồi là người đứng trước lên tiếng, Hứa thiếu gia không quá quen thuộc, nhưng người đứng sau hắn không có khả năng không biết, chủ nhân của Cảnh gia, Cảnh Viêm.

Đi phía trước Cảnh Viêm, dĩ nhiên chính là Phong Thiếu Phi. Nói đến cũng khéo, Phong Thiếu Phi vừa lúc cùng Cảnh Viêm tới nơi này ăn cơm, chủ của nhà hàng này lại là Tề Trăn, khi Yến Cẩn vừa bước vào, Tề Trăn liền phái người thông báo cho Phong Thiếu Phi.

Cho nên Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Viêm cơm nước xong, liền nghĩ xuống dưới chào hỏi Phương Lỗi và Yến Cẩn, không nghĩ tới vừa lúc chứng kiến trường hợp như vậy. Phong Thiếu Phi mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa thiếu gia.

Hứa thiếu gia âm thầm nhíu mày, hắn không nghĩ ở chỗ này lại đụng phải Cảnh Viêm, người vừa rồi mở miệng hắn từng thấy qua, biết đối phương là con trai Cảnh Viêm mới vừa nhận, đồng thời tựa hồ cũng là người đại diện gây scandal với Yến Cẩn.

Hứa thiếu gia nghĩ đến đây, sắc mặt liền biến thành xám xịt, hắn không biết tin đồn kia là thật là giả, bất quá giờ phút này bộ dáng đối phương ra mặt, tỏ rõ là đứng về phía Yến Cẩn.

Hắn không muốn cùng người Cảnh gia gây thù, chỉ đành nhanh chóng tươi cười, đứng dậy chào hỏi Cảnh Viêm. Cảnh Viêm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, tùy tiện xem như đã nghe thấy được, sau đó ông nhìn về phía Yến Cẩn, ôn nhu nói: “Tiểu Cẩn, đã lâu không gặp, có rảnh tới nhà bác chơi một chút.”

Xong rồi! Sắc mặt Hứa thiếu gia càng khó nhìn, Cảnh Viêm phen này, chính là đang nói cho hắn biết, Yến Cẩn cùng Cảnh gia quan hệ không đơn giản, mặc kệ là quan hệ như thế nào, tóm lại so với Cảnh gia cùng Hứa gia thân mật hơn rất nhiều.

Hứa thiếu gia rốt cuộc dập tắt tư tâm với Yến Cẩn, hắn không dám đụng vào người Cảnh gia, hiện tại Cảnh Viêm tỏ rõ đem Yến Cẩn che chở dưới cánh của mình, trong lòng hắn nháy mắt vút qua rất nhiều ý tưởng, không khỏi nhìn Phong Thiếu Phi thêm vài lần, chẳng lẽ tin đồn kia là thật?

Phong Thiếu Phi tùy ý đối phương đánh giá, không mặn không nhạt liếc hắn một cái, Hứa thiếu gia nhanh chóng bưng lên chén rượu trên bàn, cùng Phong Thiếu Phi lôi kéo làm quen. Phong Thiếu Phi thần sắc vẫn luôn thản nhiên, khiến Hứa thiếu gia không nắm được thái độ của hắn.

Thẳng đến khi Hứa thiếu gia rốt cục ngồi không yên, tính toán rời đi trước, Phong Thiếu Phi mới thản nhiên nói: “Hứa thiếu gia, làm người nên có mắt, không nên đụng vào thì chớ có tâm tư, nếu không một ngày kia rước họa vào thân sẽ không hay.”

Hứa thiếu gia nhìn Phong Thiếu Phi ánh mắt lạnh băng, rùng mình một cái, cười haha pha trò cho có lệ, sau đó rất nhanh liền chạy đi. Trong lòng biết đối phương đang cảnh cáo hắn, xem ra chuyện Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi không phải là tin đồn vô căn cứ.

Đợi cho Hứa thiếu gia đi khuất bóng, không khí trong phòng mới dịu lại, Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi có thời gian khá lâu không gặp, hai người đều rất nhớ đối phương. Cảnh Viêm với Phương Lỗi cũng thực thức thời, lấy cớ có công việc mà rời đi trước, lưu cho bọn họ không gian riêng.

Trong phòng Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn ngồi một chỗ, đầu tiên là an tĩnh ăn cơm, ăn uống no đủ rồi mới bắt đầu trò chuyện với nhau. Yến Cẩn rót cho Phong Thiếu Phi một chén trà, mở miệng hỏi: “Anh cùng bác trai cũng tới nơi này ăn cơm?”

“Ừ, có một hợp đồng cần bàn, vừa vặn hẹn ở trong này, anh tới sớm, lúc em đến thì bên anh đã xong rồi, đang chuẩn bị rời đi, nghe nói em đến nên định qua tìm.” Phong Thiếu Phi cười nói.

“Làm sao anh biết em đến đây?” Yến Cẩn tò mò hỏi, Phong Thiếu Phi nắm tay cậu, ôn nhu giải thích: “Em quên trong nhà Tề Trăn là làm cái gì sao? Nơi này xảy ra chuyện gì, anh ta đều rõ mồn một.”

“Lâu ngày không gặp, em có khỏe không? Có ăn cơm đầy đủ không đó?” Phong Thiếu Phi quan tâm hỏi, cảm thấy khí sắc Yến Cẩn có chút không tốt, lòng hắn thương tiếc mà sờ sờ gò má đối phương.

Yến Cẩn cọ cọ tay hắn, thấp giọng nói: “Rất nhớ anh, ăn không ngon, thường thường đang ngủ sẽ bừng tỉnh, cảm thấy hết thảy đều là mộng, kỳ thật anh cũng chưa trở về.”

Phong Thiếu Phi vừa nghe, vươn tay ôm cậu vào trong ngực, thật sâu hít một hơi, ôn nhu nói: “Chiêu này em học được ở đâu vậy? Là muốn cho lòng anh đau đến chết, hay là áy náy đến chết đây?”

“…..Yến tử dạy em.” Yến Cẩn ấp úng trả lời, trong lòng đang tự hỏi mình là chỗ nào lộ ra dấu vết, sao đối phương vừa nghe liền biết là người khác bày?

“Yến tử?” Phong Thiếu Phi sửng sốt, nghĩ lời mới rồi, hắn nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi: “Yến tử biết anh là ai?” Yến Cẩn ngữ khí mang theo xin lỗi: “Thật có lỗi, em bị cô ấy bức phải nói ra.”

Phong Thiếu Phi lại sửng sốt, hắn sờ sờ đầu Yến Cẩn, tỏ vẻ không có vấn đề gì, Yến tử mồm miệng lanh lợi, nếu thật muốn tranh luận thì ngay cả hắn cũng không phải đối thủ, huống chi là người nói năng không tốt như Yến Cẩn.

Thứ hắn nghi hoặc hiện tại chính là, Yến tử sao lại phát hiện? Loại chuyện tá thi hoàn hồn, người thường như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Yến tử từ đâu phát hiện manh mối?

“Yến tử có nói cô ấy sao lại phát hiện không?” Phong Thiếu Phi mở miệng hỏi, Yến Cẩn gật gật đầu, “Cái lần anh nhờ Yến Tử tới lấy điện thoại, cô ấy phát hiện tờ giấy anh tùy tay viết.”

“Sau đó?” Phong Thiếu Phi nhíu mày, chẳng lẽ chỉ dựa vào bút tích là có thể nhận ra hắn? Yến Cẩn tiếp tục nói: “Yến Tử đem tờ giấy ấy đi so sánh bút tích, sau đó lại âm thầm quan sát hồi lâu, cuối cùng là do tin tức mà Tiểu Tề nói ra, làm cho cô ấy tin tưởng anh trở lại.”

“Vì cái gì?” Phong Thiếu Phi nghi hoặc, Yến Cẩn ngại ngùng sờ sờ cái mũi, thấp giọng nói: “Yến tử nói em si tình như thế, nếu anh không phải Đàm Tranh, em sao có thể thau đổi.”

Bất quá còn có một nguyên nhân, Hứa Yến không nói cho Yến Cẩn, đó là khi Phong Thiếu Phi tìm cô, lý do hắn đưa ra để khuyên cô trở lại giới giải trí. Cô sau đó hồi tưởng, Phong Thiếu Phi hiểu rất rõ cô, ngay cả sau khi cô đi rồi đều còn có thể tìm được cô.

Hơn nữa đối phương biết nên thuyết phục cô như thế nào, cùng với sau đó ở chung, đối phương luôn cho cô một cảm giác quen thuộc. Vào lúc phát hiện tờ giấy kia, Hứa Yến trong lòng cực độ khiếp sợ.

Cô không thể nào tin được, sau lại rất nhiều sự thật chứng minh, đối phương thật sự là Đàm Tranh, chính là cô vẫn là cảm thấy thực quá huyền huyễn. Cuối cùng khiến cô quyết định tới hỏi Yến Cẩn là bởi vì tin tức Tiểu Tề tuôn ra.

Cô trước kia chỉ biết, Yến Cẩn thực thưởng thức Đàm Tranh, nhưng thông qua tin tức mà Tiểu Tề tuôn ra, cô mới biết được, Yến Cẩn đâu chỉ là thưởng thức Đàm Tranh, căn bản là yêu tha thiết Đàm Tranh.

Tình cảm Yến Cẩn dành cho Đàm Tranh sâu sắc như vậy, sao có thể thay đổi đột ngột? Hơn nữa cô còn nhớ rõ, quan hệ giữa Yến Cẩn và Phong Thiếu Phi, là đột nhiên cải biến, cái ngày thay đổi đó, chính là hôm Yến Cẩn uống rượu tại phim trường.

Đủ loại dấu hiệu đều biểu hiện Yến Cẩn nhất định đã biết thân phận Phong Thiếu Phi, mới có thể yêu hắn. Bất quá đương nhiên, ngay từ đầu Hứa Yến cũng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, tỷ như Phong Thiếu Phi giả trang thành Đàm Tranh, hoặc là Phong Thiếu Phi thôi miên Yến Cẩn linh tinh.

Nhưng khi Phong Thiếu Phi diễn vai nam chính, Hứa Yến chỉ biết, trừ bỏ đối phương chính là Đàm Tranh sẽ không còn khả năng nào khác. Đàm Tranh diễn xuất có bao nhiêu tốt, thiên phú cao bao nhiêu, cô vẫn luôn đi theo đối phương đương nhiên hiểu rất rõ.

Cô lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua Đàm Tranh thứ hai. Kể cả thiên phú của Yến Cẩn đều không bằng Đàm Tranh, cho nên trước đó Đàm Tranh mới vẫn luôn nổi trội hơn, có thể nói, Đàm Tranh trời sinh đã thích hợp với cái nghề này.

Cho nên cô chạy tới tìm Yến Cẩn chứng thực, tốn chút thời gian, rốt cục cũng ép được cậu nói ra. Yến Cẩn cũng thật không ngờ, Hứa Yến sẽ phát hiện thân phận Phong Thiếu Phi, cho nên đối với Hứa Yến không có chút phòng bị.

Có được đáp án xác định, Hứa Yến lại vừa khóc vừa cười, Yến Cẩn bị cô dọa cho hoảng sợ, chân tay luống cuống cũng không biết an ủi đối phương thế nào, sau vẫn là Hứa Yến tự mình khóc đủ, mới ngừng lại được.

Phong Thiếu Phi nghe Yến Cẩn kể xong, trong lòng thực kinh ngạc, hắn cùng Yến tử biết nhau lâu như vậy, rất ít khi thấy cô rơi lệ, hiện tại nghe thấy khó tránh khỏi có chút cảm động.

Bọn họ còn nói một hồi, Phong Thiếu Phi còn có việc ở công ty, không thể ở lại lâu, hắn đưa Yến Cẩn đến bãi đỗ xe, nhìn đối phương lên xe rời khỏi, mới trở lại công ty.

Bất quá trên báo chí ngày hôm sau, lập tức liền xuất hiện tin tức Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn cùng ăn cơm trưa. Tin trước chưa chìm tin sau lại ập đến, scandal trước còn chưa lắng xuống, hiện tại lại xảy ra chuyện mới, nhất thời, Yến Cẩn trở thành cái tên đứng đầu bảng tìm kiếm.

Ba ngày sau, Yến Cẩn mới gặp Phong Thiếu Phi, dựa theo công ty an bài cậu đi tới hội trường của Thiểm Diệu Quốc Tế, chuẩn bị tổ chức buổi họp báo. Khi cậu tới đã có rất nhiều phóng viên có mặt, cậu ngồi trong phòng nghỉ, từ từ nhắm hai mắt để chuyên viên trang điểm cho cậu.

Trong lòng cậu có chút mơ hồ, không hiểu được công ty tính toán thế nào, phải nói, không xác định Phong Thiếu Phi tính toán thế nào. Cậu chỉ biết là hôm nay sẽ gặp phóng viên, lại không biết nên nói cái gì, trên tay cậu một phần bản thảo cũng không có.

Mấy ngày hôm trước gặp Phong Thiếu Phi, hỏi đối phương, đối phương cũng chỉ bảo cậu hôm nay đúng giờ trình diện là được, những thứ khác đều không cần lo lắng. Cho nên cậu đành phải tin tưởng đối phương, cứ như vậy tay không đến đây, cái gì cũng không chuẩn bị.

Đợi đến giờ, Yến Cẩn theo người đại diện cùng đi ra, từ từ lên sân khấu. Yến Cẩn vừa xuất hiện, ánh đèn flash chớp nhoáng không ngừng, tiếng tách tách cũng không chút ngơi nghỉ.

Yến Cẩn đi đến vị trí chính giữa ngồi xuống, thần sắc lạnh nhạt, người đại diện cầm lấy micro, bắt đầu nói chuyện. Đầu tiên cảm ơn các vị phóng viên bận rộn đã bớt thời giờ đến đây, mục đích hôm nay Yến Cẩn tổ chức họp báo, chủ yếu nhất là vì thông báo về phương hướng phát triển trong tương lai.

Yến Cẩn cũng giống mấy phóng viên ở đây, nghe người đại diện nói đều là không hiểu ra sao, sau khi người đại diện phát biểu xong, đến lượt truyền thông đặt câu hỏi, có rất nhiều bên truyền thông đều hỏi về chuyện tình cảm, lại đều bị người đại diện bốn lạng bạt ngàn cân mà có lệ cho qua.

Đối với phương hướng phát triển trong tương lai của Yến Cẩn, người đại diện chỉ nói sẽ chuyên tâm vào phim ảnh, còn lại cái gì cũng không lộ ra. Đối với các phóng viên mà nói, người đại diện nói như không nói, Yến Cẩn hiện tại phần lớn thời gian đều chú tâm vào phim ảnh, cũng không có gì thay đổi.

Đợi cho buổi họp báo gần kết thúc, đèn hội trường đột nhiên vụt tắt, ngay khi hiện trường đang xôn xao, một ánh đèn chiếu vào chỗ cửa, mọi người theo ngọn đèn nhìn qua, chỉ thấy Phong Thiếu Phi ôm một bó hoa hồng đứng ở trước cửa.

Hắn mặc tây trang, ôm bó hoa từng bước một đi về phía Yến Cẩn. Lúc này các phóng viên phục hồi lại tinh thần, giơ máy hình liều mạng chụp ảnh, nam nhân vật chính trong scandal xuất hiện, hơn nữa còn lấy tư thái như vậy xuất hiện.

Không chỉ các phóng viên ngốc lăng, Yến Cẩn trên sân khấu cũng ngây ngẩn. Cậu ngồi ghế trên, nhìn Phong Thiếu Phi từ trong bóng đêm đi ra, đến trước mặt cậu, sau đó tặng hoa cho cậu.

Cậu máy móc nhận lấy, cả người cũng không biết nên phản ứng thế nào, Phong Thiếu Phi khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, thử thử micro mở miệng nói: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến, mọi người còn muốn biết gì nữa, hiện tại có thể bắt đầu hỏi.”

Các phóng viên lập tức điên cuồng giơ tay, mỗi người đều nghẹn một bụng nghi vấn, đã muốn nhanh chóng hỏi ra, nhanh nhanh bắt lấy tin tức hấp dẫn.

“Cảnh thiếu gia, xin hỏi ngài vừa rồi tặng hoa, có thể lý giải là bày tỏ tình yêu không?”

“Có thể.”

“Cảnh thiếu gia, anh cùng Yến Cẩn thật sự đang hẹn hò sao? Trước đây Yến Cẩn có bạn trai bí mật gặp gỡ trong đêm, người bạn trai thần bí kia là anh sao?”

“Đúng vậy, mỗi người một câu, anh đã hỏi quá rồi đó.”

“Cảnh thiếu gia, xin hỏi Cảnh gia đối chuyện giữa anh và Yến Cẩn có ý kiến gì không?”

“Không có.”

“Cảnh thiếu gia, anh công khai thế này không sợ mang đến ảnh hưởng không tốt sao?”

“Tôi nghĩ, những người hợp tác với Cảnh gia là bàn chuyện làm ăn, không phải cùng tôi bàn chuyện tình cảm đi.”

“Cảnh thiếu gia,……”

Các phóng viên nhao nhao hỏi nối tiếp, Phong Thiếu Phi vẫn luôn bảo trì mỉm cười, vô cùng kiên nhẫn trả lời mỗi một vấn đề. Bất quá câu trả lời của hắn đều thực ngắn gọn, nhưng lại hạn chế một người chỉ có thể hỏi một câu, cho nên kỳ thật tin tức để lộ ra cũng không nhiều.

Tính đến hiện tại, mọi người cũng chỉ biết Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn đang yêu nhau, đối với chuyện Cảnh gia rốt cuộc thật sự có ý kiến gì không, hoặc là việc này đối với Cảnh gia có ảnh hưởng gì không, Phong Thiếu Phi nửa chữ cũng chưa lộ ra.

Mà một đương sự khác, Yến Cẩn hoàn toàn không hề mở miệng, cho nên đối với với tình cảm hai người có gây ảnh hưởng gì cho Phương gia hay không, các phóng viên cũng không hỏi được. Đợi cho buổi họp báo kết thúc, Yến Cẩn được dẫn xuống hậu trường, vẫn là mơ mơ hồ hồ.

Cậu không thể tin được, Phong Thiếu Phi thế nhưng lại công khai trước mặt mọi người, cậu ôm hoa hồng, ngơ ngác ngồi trên ghế sa lông ở phòng nghỉ. Phong Thiếu Phi kéo kéo cà-vạt, ngồi vào bên cạnh cậu, vươn tay lấy đi bó hoa trong ngực, sau đó đem người ôm vào trong lòng hung hăng hôn một cái.

Yến Cẩn tựa vào người Phong Thiếu Phi, nhẹ nhàng thở dốc, hơi thở phun ra vương vấn trên cổ Phong Thiếu Phi, khiến hắn lại là một trận kích động, tay ôm đối phương cũng dần dần không an phận.

Bất quá Yến Cẩn lòng tràn đầy nghi hoặc, muốn đối phương giải đáp cho mình, bởi vậy cậu đẩy Phong Thiếu Phi, mở miệng hỏi: “Anh không tính toán giải thích cho em một chút sao?”

“Giải thích cái gì?” Phong Thiếu Phi vừa nhẹ hôn cổ Yến Cẩn, vừa trầm giọng hỏi.

“Buổi họp báo hôm nay.” Yến Cẩn mở miệng nói, động tác Phong Thiếu Phi khẽ ngừng, thản nhiên nói: “Cứ vậy thôi a, để mọi người biết em là người của anh, để xem còn kẻ nào không có mắt dám đánh chủ ý lên người em.”

“Như vậy được không? Cảnh gia không có vấn đề gì sao?” Yến Cẩn lo lắng hỏi, nhà bọn họ vốn không cùng những người khác trong gia tộc lui tới, cho nên sau khi cha qua đời, thì chỉ còn lại cậu và Phương Lỗi nương tựa lẫn nhau.

Vấn đề tình cảm của cậu chỉ cần qua Phương Lỗi gật đầu là xong, chính là Phong Thiếu Phi không giống, hắn hiện tại là Cảnh gia thiếu gia, nhất cử nhất động sẽ có rất nhiều người chú mục, hôm nay công khai thế này, thật sự không có ảnh hưởng xấu gì sao?

“Em yên tâm đi, có ông nội cùng ba anh rồi, những người khác dẫu có ý kiến cũng chẳng làm gì nổi.” Phong Thiếu Phi cười nói, sau đó lại nhắc tới chuyện lão gia tử mời Yến Cẩn về nhà ăn cơm.

Yến Cẩn vừa nghe toàn thân liền cứng ngắc, khẩn trương vô cùng, cậu liên tục hỏi, lão gia tử thích cái gì, không thích cái gì, trong lòng đã bắt đầu tính toán, nên chuẩn bị lễ vật gì mới không thất lễ.

Phong Thiếu Phi ôm Yến Cẩn, mỉm cười nhìn đối phương, trong lòng đã có chút trầm trọng. Hắn còn đang suy xét, không hiểu có nên kéo Yến Cẩn liên lụy vào thế này hay không, hắn biết Cảnh Viêm nhận hắn, còn có một mục đích đó là muốn bắt được kẻ phản bội của Cảnh gia.

Cảnh Viêm muốn sớm tìm ra hung thủ cùng Cảnh Thâm hợp mưu sát hại Đàm Tranh, cho nên cố ý quang minh chính đại lớn giọng nhận một đứa con trai, ông chỉ cần vừa nghĩ tới trong gia tộc có người đối con trai của ông và Tâm Ngôn như hổ rình mồi, liền ăn không ngon, ngủ không yên.

Trừ cái này ra, đối phương thế nhưng nhanh hơn ông một bước, phát hiện Đàm Tranh là con của ông, sau đó còn phái Cảnh Thâm tiếp cận hắn, ẩn núp bên người Đàm Tranh nhiều năm, tâm kế cùng mưu mô như vậy, đều khiến Cảnh Viêm không rét mà run.

Phong Thiếu Phi cũng từng nghĩ như thế, hắn thật sự rất khó tin sao có thể làm được đến mức này, giả trang làm bạn tốt của hắn nhiều năm. Lòng người đều là thịt, hắn tự nhận trước cũng chưa từng bạc đãi Cảnh Thâm, chẳng lẽ đối phương đối với hắn không có chút nào áy náy sao?

Hắn cùng Cảnh Viêm thảo luận qua rất nhiều lần, không ngừng phỏng đoán kẻ đứng sau, nếu đơn thuần chỉ vì gia sản Cảnh gia, tựa hồ không cần làm đến mức này, chẳng lẽ là Cảnh Viêm trong lúc vô ý đã đắc tội với đối phương?

Hai người bọn họ từ đầu tới đuôi đem sự tình cẩn thận cân nhắc lại một lần, kinh ngạc phát hiện, trước khi Đàm Tranh bị hại không lâu, Cảnh Viêm vừa lúc nhận được tin tức, phát hiện Đàm Tranh có thể là con của ông.

Nói cách khác, nếu không phải Cảnh Viêm đã biết Đàm Tranh là con ông, có lẽ Đàm Tranh sẽ không chết. Cân nhắc khả năng này, Cảnh Viêm cùng Phong Thiếu Phi đều trầm mặc, Cảnh Viêm càng thêm thống khổ, chẳng khác nào ông gián tiếp hại chết con trai của mình.

“Ba, đây không phải là lỗi của ba, có người âm thầm chĩa mũi tên vào ba, chính là không muốn để cho cha con ta nhận nhau.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói. Cảnh Viêm vẻ mặt tự trách, ám ách hỏi: “Thiếu Phi, con có cảm thấy ba thực vô dụng không, năm đó không bảo vệ được mẹ con, hiện tại ngay cả các con cũng bảo vệ không nổi.”

“Ba, con không trách ba, con tin mẹ cùng em cũng sẽ không trách ba.” Phong Thiếu Phi nhẹ giọng an ủi, có lẽ Cảnh Viêm nên vì không bảo vệ tốt Lục Tâm Ngôn mà tự trách, nhưng hoàn toàn không cần vì cái chết của hắn mà muộn phiền.

Phong Thiếu Phi từ suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, phát hiện Yến Cẩn lo lắng nhìn hắn, hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt tinh xảo của cậu, trong mắt lóe ra đấu tranh giãy dụa.

“Anhcó tâm sự.” Yến Cẩn thản nhiên nói, không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

“Đúng vậy, anh có tâm sự.” Phong Thiếu Phi nhẹ giọng đáp, hắn không giấu diếm Yến Cẩn nhưng hắn lại không biết nên mở miệng như thế nào, đem tâm sự nói ra.

Hắn biết chỉ cần hắn nói, Yến Cẩn nhất định sẽ ở bên hắn cùng tiến cùng lùi, nhưng hắn không muốn làm cho đối phương bị nguy hiểm, hắn cho rằng người có thể sai khiến Cảnh Thâm ẩn núp bên cạnh hắn, tuyệt đối sẽ không đơn giản.

Yến Cẩn cũng không ép hắn, chỉ lẳng lặng cùng hắn, bọn họ trước từng có giao ước, hai người phải thẳng thắn với nhau, không cần giấu diếm. Ăn ý đều cần bồi dưỡng, không có ai cùng ai trời sinh liền thật sự tâm ý tương thông, người yêu dù tốt đến đâu, nếu không nói ra thì đều có thể sẽ hiểu lầm.

Cho nên Phong Thiếu Phi đang giãy dụa, hắn không muốn giấu diếm Yến Cẩn, cái gọi là lời nói dối thiện ý, bản chất vẫn là nói dối, có thế nào đi nữa, trong lòng người bị lừa vẫn sẽ bị tổn thương.

Huống hồ sự tình liên quan đến an nguy của hắn, hắn biết nếu che giấu Yến Cẩn sẽ càng thương tổn sâu sắc hơn nữa. Nhưng mà lý trí phân tích rõ ràng chỉ cần liên quan đến an nguy của Yến Cẩn, nguyên tắc, thỏa thuận gì đó toàn bộ đều dẹp sang một bên, tình cảm khiến hắn hoàn toàn không muốn để cho Yến Cẩn bị liên lụy.

“Thiếu Phi, nếu là không muốn nói, cũng không cần nói.” Yến Cẩn sờ sờ mặt của đối phương, cậu có thể nhìn ra trong mắt đối phương có giãy dụa, còn có lo lắng dành cho mình. Cậu không hiểu đối phương vì cái gì phải lo lắng, nếu như có thể làm cho đối phương an tâm, cậu sẽ ngoan ngoãn chờ ở nhà.

“Tiểu Cẩn, anh yêu em.” Phong Thiếu Phi ôm Yến Cẩn, thấp giọng thì thầm.

“Ưm, em cũng yêu anh.” Yến Cẩn đáp lại hắn, vỗ vỗ lưng hắn an ủi.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, trong mắt Phong Thiếu Phi hiện lên kiên định, hắn ôm Yến Cẩn, trầm giọng nói: “Tiểu Cẩn, ngày mai cùng anh về Cảnh gia một chuyến đi.”

“Vâng.” Yến Cẩn cái gì cũng chưa hỏi, chỉ thản nhiên lên tiếng. Phong Thiếu Phi nhắm mắt, ở trong lòng tự thề, hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ Yến Cẩn, không cho cậu bị bất cứ thương tổn gì.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Phong Thiếu Phi liền tới biệt thự Yến Cẩn, bởi vì hôm qua mới vừa tổ chức họp báo, hôm nay Phong Thiếu Phi liền công nhiên xuất hiện, khiến đám paparazzi ngồi xổm canh giữ chung quanh biệt thự Yến Cẩn điên cuồng lao theo chụp ảnh.

Phong Thiếu Phi bình thản ung dung để cho bọn họ chụp, đón Yến Cẩn đến chủ trạch Cảnh gia. Đám paparazzi và phóng viên theo sau phát hiện hai người là muốn đi Cảnh gia, tinh thần càng thêm vạn phần hăng hái, đã nghĩ hôm nay đào được tin tức lớn.

Phong Thiếu Phi đưa Yến Cẩn tới cổng lớn Cảnh gia, xuyên qua nhà chính cùng hành lang dài, đi vào chủ trạch, quản gia tới đón dẫn bọn họ đi vào sau hoa viên, Cảnh lão gia tử ngồi trong nhà kính, pha trà ngon chờ bọn họ.

Tin hắn đưa Yến Cẩn về rất nhanh liền truyền ra, không bao lâu sau người của các nhánh thứ thuộc Cảnh gia liền tìm tới, bất quá Cảnh lão gia tử xin miễn đón khách, trừ bỏ Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn, ai lão cũng không gặp.

Phong Thiếu Phi mang theo Yến Cẩn đi vào nhà kính, Yến Cẩn câu nệ chào lão gia tử, còn đưa lên một hộp quà trân quý, lão gia tử mặt không đổi sắc nhận lấy, thản nhiên lên tiếng.

“Ngồi đi.” Lão gia tử mở miệng nói, Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn lúc này mới dám ngồi xuống. Chỉ là bọn hắn vừa mới ngồi không bao lâu, điện thoại của Cảnh Viêm liền tới, Phong Thiếu Phi bất đắc dĩ chỉ đành để lại mình Yến Cẩn, đứng dậy đi ra khỏi nhà kính nghe.

“Cậu chính là Yến Cẩn?” Phong Thiếu Phi vừa đi, lão gia tử mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Yến Cẩn mở miệng hỏi.

“Vâng.” Yến Cẩn không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp, lão gia tử nâng chén trà lên, uống một hơi mới lại mở miệng nói: “Ta không hiểu tình cảm của các cậu, nhưng là người mà Thiếu Phi thích, ta cũng không thể có ý kiến gì.”

Yến Cẩn âm thầm nhíu nhíu mày, không có mở miệng, lão gia tử liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ này chịu khổ, chỉ cần là nó thích, ta cùng Cảnh Viêm sẽ không ngăn cản.”

“Bất quá ta hy vọng cậu tự mình hiểu lấy, vạn nhất ngày nào đó nó không thích cậu nữa, cũng đừng quấn lấy nó.” Lão gia tử đặt chén trà xuống, hai mắt nhìn thẳng Yến Cẩn.

“Ngài yên tâm, nếu anh ấy không thích con, con sẽ biến mất trước mặt anh ấy.” Yến Cẩn thản nhiên nói.

Lão gia tử nhíu mày, “Chàng trai trẻ, chớ chỉ nói như vậy, ta nghe nói cậu trước thích Đàm Tranh, sau lại mới thích Thiếu Phi.” Yến Cẩn bình tĩnh nhìn lại lão gia tử, thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”

“Ta không muốn suy nghĩ tệ hại về kẻ khác, nhưng ta có lý do hoài nghi, cậu chính là xem trúng thân phận Cảnh gia thiếu gia của Thiếu Phi.” Lão gia tử híp mắt, ánh mắt sắc bén thăm dò.

“Thời gian có thể chứng minh hết thảy.” Yến Cẩn không biện giải vì mình, dù sao ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy cậu biến đổi quá nhanh, cậu cũng không quan tâm những người khác nhìn cậu thế nào, chỉ cần Phong Thiếu Phi hiểu cậu là đủ.

Nếu là trước kia, ngay cả nói cậu cũng sẽ không nói một lời thế nhưng bây giờ bởi vì đối phương là ông nội Phong Thiếu Phi, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên cậu mới đáp tỉ mỉ như vậy, hôm nay đổi lại là người khác, cậu ngay cả liếc cũng sẽ chẳng thèm liếc một cái.

Lão gia tử trầm mặc theo dõi cậu một hồi, phát hiện ánh mắt cậu trong sáng, một chút cũng không né tránh, trong lòng mới thêm vừa lòng một chút. Tuy rằng lão trước mặt Phong Thiếu Phi nói dễ nghe như vậy, kỳ thật trong lòng khó tránh khỏi vẫn hy vọng đối phương có thể cưới vợ sinh con.

Chính là tựa như lão nói, lão cùng Cảnh Viêm cảm thấy thiệt thòi cho Phong Thiếu Phi rất nhiều, hiện giờ nhận hắn về, an toàn của hắn vẫn còn chưa đảm bảo. Cho nên vì bù đắp cho đối phương, lão cùng Cảnh Viêm mới có thể rộng lượng, đối với lựa chọn của Phong Thiếu Phi mở một mắt nhắm một mắt như vậy.

Về phần Cảnh Viêm, chính ông đã từng trải qua nỗi đau mất đi người yêu, cho nên ít nhiều có thể hiểu tâm tình Phong Thiếu Phi theo đuổi tình yêu này; lão gia tử thì không thể lý giải, cho nên khác với Cảnh Viêm thật tâm suy nghĩ vì con trai, lão gia tử khoan dung là do khuynh hướng muốn bồi thường.

Yến Cẩn ngồi đối diện lão gia tử, cũng không bởi vì thái độ của lão mà dao động, cậu vốn đã chuẩn bị tình huống bị làm khó dễ, hiện giờ chỉ là bị hỏi mấy câu, đã tốt hơn dự liệu rất nhiều.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv