Edit: Runa
Chiều hôm đó, Đàm Tranh thay Yến Cẩn thảo luận hai quảng cáo, quyết định một cuộc họp báo. Bởi vì Yến Cẩn gần đây không có phim mới nên thời gian có thể sắp xếp tốt.
Nhưng Phương Lỗi muốn sắp xếp lịch trình của Yến Cẩn nhiều hơn, cho nên đối với mấy kịch bản tìm tới cửa, Đàm Tranh đều thu lại, tính cầm đi cho Yến Cẩn chọn một cái.
Hắn gọi cho trợ lý của Yến Cẩn, Tiểu Tề, thông báo thời gian họp báo, còn có lịch trình quay quảng cáo; cuối cùng mới nhắc tới buổi tối muốn đến nhà mới Yến Cẩn, có mấy kịch bản muốn cho cậu chọn.
“Anh Phong, anh Yến tối nay không ở nhà, anh đưa kịch bản cho tôi là được.” Tiểu Tề ở bên kia điện thoại nói. Đàm Tranh sửng sốt, mở miệng hỏi: “Không ở nhà? Cậu ta muốn đi đâu?”
“Tôi không biết.” Tiểu Tề ấp úng trả lời, hắn là trợ lý của Yến Cẩn, nhận tiền lương của Yến Cẩn, Yến Cẩn nói một hắn không dám nói hai, làm sao dám can thiệp vào chuyện cậu ta muốn đi đâu.
“Cậu đưa điện thoại cho cậu ta nghe.” Đàm Tranh nhàn nhạt nói. Bên kia điện thoại Tiểu Tề có chút khó xử, nhìn Yến Cẩn không chút biểu tình trước mặt, hắn sợ hãi mở miệng: “Anh Yến, anh Phong muốn nói chuyện với anh.”
Yến Cẩn vốn đang nhìn ngoài cửa sổ thu lại tầm mắt, nhận di động đưa tới bên tai: “Tôi Yến Cẩn đây.” Sau đó không nói gì nữa, yên lặng chờ đối phương nói.
Đây là lần đầu tiên Đầm Tranh nghe thấy giọng Yến Cẩn qua điện thoại. Giọng nói có hơi khác với bình thường, có lẽ không cần đối mặt với khuôn mặt lạnh kia làm cho người ta không khỏi có chút mơ màng với giọng nói kia. Hắn nhớ rõ, người chế tác nổi tiếng trong giới âm nhạc từng nói, Yến Cẩn may mắn có giọng hát rất tốt.
“Tôi là Phong Thiếu Phi, nghe Tiểu Tề nói tối nay cậu phải đi ra ngoài?” Đàm Tranh tự giới thiệu, lập tức có chút ảo não, có người đại diện nào lại nói chuyện khách khí như vậy với nghệ sĩ của mình không? Hy vọng Yến Cẩn không cảm thấy không bình thường.
“Ừ.” Yến Cẩn chỉ nhàn nhạt lên tiếng. Đàm Tranh nhíu mày, “Phương tổng có nói gần đây cậu nên ở nhà, không cần chạy loạn.” Hắn nói ra Phương Lỗi hy vọng có thể áp chế Yến Cẩn.
“….. Anh trở mặt nhanh thật đấy.” Yến Cẩn yên lặng phút chốc, cười nhạt nói. Đàm Tranh nghe ra sự lạnh lẽo trong lời nói của cậu, trong lòng suy nghĩ, có lẽ Yến Cẩn cùng Phương Lỗi cũng không hài hòa như vậy.
Phong Thiếu Phi kẹp giữa hai người bọn họ có vẻ có chút thú vị, nhưng nghe lời nói của Yến Cẩn vừa nãy, Phong Thiếu Phi trước kia hình như là đứng ở phía cậu ta? Nhưng không hiểu được Phong Thiếu Phi là thật lòng hay giả vờ.
Hiện giờ linh hồn của Phong Thiếu Phi đổi thành Đàm Tranh, hắn không muốn cuốn vào giữa bọn họ. Cho dù Yến Cẩn là bị bức bách, hắn cũng không có tư cách ra tay thay cậu; lại nói, giao tình của hắn và Yến Cẩn không tốt đến mức sẽ vì cậu mà ra tay giúp đỡ.
Cho nên đối với sự chỉ trích mơ hồ của Yến Cẩn, hắn chỉ nói đùa có lệ cho qua, mấy lần dặn đối phương buổi tối không thể tùy ý ra ngoài, rồi vội vàng ngắt cuộc gọi.
Bởi vì di động của hắn có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị tên Cảnh Thâm.
“Alo, tôi là Phong Thiếu Phi.” Đàm Tranh thanh thanh cổ họng, không được tự nhiên nói. Bên kia điện thoại yên tĩnh kỳ lạ, Đàm Tranh lại liên tục ‘alo’ vài lần, đều không có câu trả lời.
Đang lúc hắn nghĩ muốn ngắt cuộc gọi, một tiếng nói của phụ nữ vang lên, “Anh là ai?” Đàm Tranh không hiểu ra sao, hỏi ngược lại: “Cô là ai? Tiểu thư, là cô gọi tới trước a.”
“….. Anh có quan hệ gì với A Thâm?” Người phụ nữ kia ngữ khí bén nhọn hỏi, Đàm Tranh nhíu mày, nếu hắn không trọng sinh thành Phong Thiếu Phi, câu trả lời đương nhiên là bạn bè, nhưng hiện giờ hắn có quan hệ gì với Cảnh Thâm, chính hắn cũng không biết.
“Tiểu thư, tôi cùng ngài Cảnh là bạn.” Đàm Tranh chọn một câu trả lời an toàn nhất, không nghĩ ngay sau đó, đối phương lại bật khóc lớn.
Đàm Tranh hơi đau đầu, hắn thật sự không thích đối phó với loại tình huống này, bởi vậy không hề do dự mà ngắt điện thoại. Không bao lâu sau di động lại bắt đầu rung lên, nhìn tên Cảnh Thâm xuất hiện trên màn hình, hắn bình tĩnh ấn từ chối.
Liên tục vài lần, di động cuối cùng không rung lên nữa, Đàm Tranh thở dài nhẹ nhõm, tự hỏi thân phận người phụ nữ kia. Theo như hắn biết, bên cạnh Cảnh Thâm hình như không có bạn tình cố định, hơn nữa, nếu hắn đoán không sai, Cảnh Thâm cũng giống hắn.
Hắn thích đàn ông, Cảnh Thâm cũng vậy.
Tuy hắn không hỏi qua người kia nhưng vấn đề tính hướng, có lẽ đã thành bí mật bọn họ hiểu trong lòng mà không nói giữa bọn họ. Hắn ngửi được hơi thở của đồng loại trên người Cảnh Thâm, nhưng Cảnh Thâm không phải loại hắn thích, cho nên bọn họ chỉ có thể là bạn.
Hiện giờ lại có một cô gái cầm di động của Cảnh Thâm, hỏi quan hệ giữa hắn và Cảnh Thâm. Tình cảnh như vậy có chút buồn cười, rất giống tiết mục tình yêu cẩu huyết, người vợ tới tìm kẻ thứ ba, chất vấn quan hệ của người này với chồng mình.
Chẳng qua hắn không phải người thứ ba của Cảnh Thâm, Cảnh Thâm cũng không thể kết hôn có vợ. Nhưng hắn không khỏi có chút nghi hoặc, trong điện thoại của Cảnh Thâm sao lại có số của Phong Thiếu Phi? Nhớ tới vừa rồi hắn thấy cuộc gọi của Cảnh Thâm nên mới ngắt cuộc gọi với Yến Cẩn.
Điều này chứng tỏ trong di động của Phong Thiếu Phi cũng có số của Cảnh Thâm.
Cho nên Cảnh Thâm cùng Phong Thiếu Phi lúc nào thì có quan hệ với nhau? Đàm Tranh nhíu mày suy nghĩ, xem ra không chỉ có hắn không tin Cảnh Thâm, Cảnh Thâm đối với hắn cũng không phải không có bí mật.
Đàm Tranh thở dài, cũng không thể trách Cảnh Thâm có chuyện giấu mình, hắn không thể tín nhiệm một trăm phần trăm, sao có thể yêu cầu người ta làm thế? Tình cảm với nhau, không chỉ tình yêu, ngay cả tình bạn cũng cần tính toán.
Sau đó hắn thu dọn đồ, rời công ty, bữa tối ở ngoài tùy tiện chuẩn bị, liền đi ô tô tới biệt thự của Yến Cẩn. Nhìn biệt thự quen thuộc trước mắt, trong lòng hắn cảm khái, hơn một tháng trước hắn còn ở trong đó, hiện giờ nơi này lại biến thành nhà người khác.
Đi vào cửa biệt thự, Tiểu Tề đã chờ bên ngoài, hắn giảm tốc độ dừng ở trước mặt Tiểu Tề, quay cửa kính xe xuống hỏi: “Đứng ở ngoài làm gì vậy? Chờ tôi à?”
“Vâng, anh Yến bảo tôi tới lấy kịch bản.” Đêm cuối thu, gió đêm đã hơi lạnh, Tiểu Tề mặc không nhiều, đứng ở trong gió lạnh có chút đáng thương. Đàm Tranh nhíu mày, mở miệng hỏi, “Yến Cẩn đâu?”
“….. Đang ngủ.” Tiểu Tề ngập ngừng nói, Đàm Tranh nhướn mi, lạnh lùng nói: “Ngủ sớm như vậy sao? Thân thể không thoải mái sao? Muốn gọi bác sĩ đến xem không?”
“Không….. không cần.” Tiểu Tề vội xua tay, có chút lo lắng khẩn trương. Ngón tay Đàm Tranh nhẹ gõ tay lái, thản nhiên mở miệng, “Cậu ta đi đâu?”
“….. Mộ viên.” Tiểu tề không giấu nổi nữa, sợ hãi nói. Đàm Tranh bất ngờ, tối khuya chạy đến mộ viên làm gì, đầu Yến Cẩn không phải có vấn đề gì chứ?
Đàm Tranh hỏi rõ đại chỉ mộ viên rồi đi tới đó. Thật không biết Yến Cẩn suy nghĩ cái gì, sao lại có người buổi tối chạy tới mộ viên? Cậu ta muốn tế bái ai sao?
Đi vào mộ viên ngoại thành S, Đàm Tranh từ xa nhìn thấy xe Yến Cẩn đỗ ở cửa mộ viên. Sau khi đỗ xe, hắn xuống xe đi vào.
Mộ viên ban đêm u ám âm trầm, nhân viên quản lý ở cửa không thấy đâu, Đàm Tranh kéo lại áo, rút cổ vào áo đi vào mộ viên. May đêm nay trăng sáng, nhờ ánh trăng, cảnh sắc xung quanh cũng rõ hơn.
Không lâu sau hắn liền nhìn thấy bóng dáng của Yến Cẩn, đối phương dựa vào một bia mộ, bên cạnh rải rác mấy chai rượu. Hắn nhíu mày nhấc chân đi tới, tới gần liền ngửi thấy mùi rượu gay gắt.
Hắn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ hai má Yến Cẩn, đối phương có lẽ say không nhẹ, ngay cả mắt cũng không mở ra được. Hắn thấy thật khó tin, người bình thường thoạt nhìn chặt chẽ cẩn thận, cũng sẽ có lúc say rượu.
Ngay khi hắn muốn đỡ Yến Cẩn dậy, mắt đảo qua, động tác trên tay nhất thời cứng đờ. Bia mộ Yến Cẩn dựa vào kia, người cười nhẹ trong ảnh chụp đen trắng kia nhìn rất quen mắt.
Đàm Tranh. Người trong ảnh, là Đàm Tranh.
Đàm Tranh cảm thấy choáng váng, biết thân thể của mình đã chết là một chuyện, thấy bia mộ của chính mình lại là chuyện khác. So với lúc hắn thấy lễ truy điệu của bản thân còn đau hơn.
Càng làm hắn không tin được chính là trước mộ có một bó hoa mới, hẳn là Yến Cẩn mang đến. Nhìn bó hoa cùng Yến Cẩn say ngã xuống một bên, Đàm Tranh nói không ra lời.
Hắn cảm thấy, hắn thấy được một bí mật, Yến Cẩn đối với hắn có lẽ không phải chỉ có chán ghét.