Mạc Hậu

Chương 45: Lễ tang



Edit: Lãnh Nguyệt

Beta: Yến Phi Ly

Phily: mọi người đọc thì nhanh à, nhưng để edit được 1 chương dài a dài a dài thế này em nhỏ Lãnh Nguyệt nhà mình cực khổ và kiên trì lắm, vì vậy mọi người để lại vài lời ủng hộ em í nhé ^^. Phily chân thành cảm ơn.

Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn ngồi ở ngoài phòng quan sát, không bao lâu sau Phương Lỗi làm xong thủ tục nhập viện cũng tới, có điều bởi vì là phòng quan sát, người nhà không thể ở trong phòng chăm sóc cho bệnh nhân, cho nên bọn họ chỉ có thể ngồi trên ghế ngoài hành lang, yên lặng không nói gì.

“Anh hai, chú Lưu thế nào rồi?” Một lát sau Yến Cẩn thấp giọng mở miệng hỏi. Chú Lưu chính là tài xế của cha Phương, Yến Cẩn đột nhiên nghĩ đến cha đã bị thuơng nặng, như vậy tài xế lái xe đâu?

“…. Em đừng lo lắng, anh sẽ phái người xử lý.” Phương Lỗi tựa vào vách tường lạnh như băng, thản nhiên nói.

“Vâng.” Yến Cẩn lên tiếng, một lát sau, lại tiếp tục nói: “Anh hai, anh biết nguyên nhân sự tình không?” Phương Lỗi mặt không đổi sắc, nhẹ giọng trả lời: “Còn chưa xác định, cảnh sát vẫn đang điều tra.”

Đang lúc Yến Cẩn còn muốn nói thêm cái gì đó, Phong Thiếu Phi vươn tay che lại ánh mắt của cậu, kéo cậu tựa vào trên người mình, đặt đầu cậu tựa lên bả vai của mình, ôn nhu nói: “Ngủ một lát đi, không cần nghĩ nữa.”

Giờ phút này Yến Cẩn đang cố gắng chống đỡ, cậu lúc trước quá mức kích động, cảm xúc phập phồng quá lớn, sau đó lại ở ngoài phòng phẫu thuật lo lắng đợi vài tiếng đồng hồ, hiện tại trạng thái tinh thần đã sắp tới cực hạn, Phong Thiếu Phi sợ cứ thế này, Yến Cẩn liền không chịu nổi.

Yến Cẩn ban đầu không nghĩ đến chuyện ngủ, nhưng Phong Thiếu Phi che mắt cậu, trước mắt lâm vào một mảnh hắc ám, bên tai lại nghe hắn thấp giọng nỉ non, trên lưng đối phương còn nhẹ nhàng vỗ về an ủi, bất tri bất giác tinh thần chậm rãi thả lỏng, không lâu đã ngủ mất.

“Cám ơn.” Phương Lỗi thản nhiên nói, có Phong Thiếu Phi bên cạnh Yến Cẩn, mới không làm hắn luống cuống tay chân. Vừa rồi Yến Cẩn không ngừng tìm hắn nói chuyện, kỳ thật cũng chỉ bởi vì chịu không nổi không khí yên tĩnh thôi.

“Không cần cảm ơn, việc của Yến Cẩn cũng là việc của tôi.” Phong Thiếu Phi nhẹ giọng nói, cẩn thận ôm Yến Cẩn đã ngủ say, giúp cậu điều chỉnh tư thế, làm cho cậu có thể ngủ thoải mái.

Phương Lỗi ngồi ở một bên, mắt lạnh nhìn Phong Thiếu Phi che chở chăm sóc Yến Cẩn, tâm tình có chút phức tạp, có chút cảm khái nhưng cũng yên tâm. Anh nghĩ, đem Yến Cẩn giao cho đối phương, là lựa chọn chính xác.

Phong Thiếu Phi chú ý tới tầm mắt của anh, ngẩng đầu nhìn, hoàn toàn không tránh né ánh mắt đó, vẻ mặt thản nhiên trấn định. Phương Lỗi đột nhiên có một loại cảm giác, đối phương xa Yến Cẩn là tình thế bắt buộc, mặc kệ anh cùng cha ngăn cản thế nào, cuối cùng Phong Thiếu Phi đều có thể đến được bên Yến Cẩn.

Anh thu hồi ánh nhìn đánh giá, nhắm mắt lại dựa vào vách tường, Phong Thiếu Phi cũng không lên tiếng, an tĩnh ngồi cùng Yến Cẩn. Cả một buổi tối, ba nam nhân liền nghỉ ngơi trên dãy ghế ở hành lang bệnh viện, canh giữ bên ngoài phòng quan sát.

Trời vừa trở sáng, Phong Thiếu Phi tỉnh lại đầu tiên, kỳ thật hắn cả đêm không thể ngủ, bởi vì Yến Cẩn bên cạnh ngủ không được an ổn. Đêm qua sau khi Yến Cẩn ngủ, hắn đem đầu đối phương đặt trên đùi mình, để cho Yến Cẩn có thể cả người nằm thẳng trên ghế dài.

Nhưng mà Yến Cẩn thỉnh thoảng nói mê, chân mày nhíu chặt, thực hiển nhiên là mơ thấy ác mộng, sau đó không lâu sẽ bừng tỉnh, rồi lại được hắn trấn an mà lần thứ hai đi vào giấc ngủ. Nhưng ngủ không được lâu, Yến Cẩn lại bừng tỉnh, cứ như vậy nhiều lần, trôi qua một đêm.

Phương Lỗi tỉnh lại không bao lâu sau Phong Thiếu Phi, cũng đứng dậy duỗi thắt lưng, cha Phương ngã xuống, rất nhiều sự tình đều đặt ở trên người hắn, hắn không thể cũng ngã quỵ.

Cho nên dù hắn muốn ở lại bệnh viện cùng chăm sóc cha, nhưng hiện thực cũng không cho phép, bởi vậy hắn dặn dò Phong Thiếu Phi vài câu, liền gọi điện thoại kêu trợ lý đến bệnh viện đón hắn tới công ty.

Đợi đến khi Yến Cẩn lại một lần nữa tỉnh dậy, Phương Lỗi đã rời khỏi bệnh viện. Yến Cẩn mở to đôi mắt thất thần, nhẹ giọng hỏi: “Anh hai em đâu?” Phong Thiếu Phi cầm một cái khăn ướt, lau mặt cho cậu, mới mở miệng đáp: “Anh ấy đến công ty rồi, cha em đột nhiên gặp chuyện, anh ấy phải đi đến công ty lo liệu.”

“Khăn mặt từ chỗ nào mà có vậy?” Yến Cẩn cảm giác trên mặt một trận mát lạnh, mở miệng hỏi. Hóa ra Phong Thiếu Phi sáng sớm đã gọi điện thoại cho Hứa Yến, nhờ cô mang chút đồ rửa mặt cùng thức ăn đến.

“Yến tử mang đến, cô ấy hiện tại đi mua bữa sáng, lát nữa sẽ trở lại, em đi đánh răng trước đi.” Phong Thiếu Phi đem bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng mới mua đưa cho cậu, thúc giục cậu nhanh đi rửa mặt.

Yến Cẩn cầm dụng cụ ngoan ngoãn vào WC, rất nhanh vệ sinh cá nhân xong, vừa đi ra thì Hứa Yến cũng trở về. Hứa Yến thấy Yến Cẩn, ấp úng nói: “Anh Yến, anh đừng khổ sở, kiên cường một chút.”

“Ừm, cám ơn.” Yến Cẩn thản nhiên lên tiếng, trở về ghế ngồi, mỏi mệt dựa vào tường. Phong Thiếu Phi đem cháo thịt nạc thổi nguội, đút cho cậu, “Ít nhiều gì thì cũng phải ăn một chút, nếu không thì không có sức.”

Yến Cẩn tiếp nhận, từng ngụm từng ngụm máy móc nuốt cháo được đưa đến bên miệng, chỉ sợ là ăn cái gì cũng không biết. Phong Thiếu Phi ở một bên thấy bộ dáng cậu như vậy, thật sự đau lòng đến vô cùng.

Không lâu sau khi bọn họ ăn xong bữa sáng, đột nhiên một đám bác sỹ và y tá vội vã chạy vào phòng quan sát đặc biệt, Yến Cẩn trong lòng nhảy dựng, vội cất bước vọt tới cửa phòng bệnh, lại bị y tá ngăn ở bên ngoài.

“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Là cha tôi sao?” Yến Cẩn lo lắng hỏi, y tá lại chỉ bảo cậu ở ngoài cửa chờ một chút, sau đó liền đóng cửa phòng bệnh, đem Yến Cẩn ngăn cách ở bên ngoài.

Yến Cẩn chỉ có thể đứng lo lắng đợi ở ngoài cửa, cách một tầng thủy tinh, nhìn bác sỹ y tá vây quanh giường bệnh của cha. Phong Thiếu Phi tiến lên kéo Yến Cẩn lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương, nhanh chóng nhỏ giọng an ủi. Hứa Yến ngồi một bên cũng đỏ hốc mắt, nhất thời không khí trầm xuống.

Không lâu sau bác sỹ y tá nối đuôi nhau đi ra, Yến Cẩn nhanh chóng tiến lên hỏi, biết được vừa rồi tình huống cha mình thực sự nguy cấp, sau khi trải qua ca cấp cứu, hiện tại tạm thời ổn định lại.

Cậu thở phào một hơi, sau khi hướng bác sĩ nói lời cảm ơn, trở về bên cạnh ghế dài, lập tức liền xụi lơ trên ghế, Phong Thiếu Phi nắm tay cậu, truyền thêm sức mạnh cho cậu.

“Em vẫn luôn cho rằng em hận cha, không có ông em cũng có thể sống tốt, hiện tại mới biết được, em chỉ là hy vọng cha có thể để ý tới em nhiều hơn, có thể cười với em một cái….” Yến Cẩn thì thào nói.

Phong Thiếu Phi cùng Hứa Yến không nói gì, yên lặng nghe Yến Cẩn kể, để cho cậu phát tiết hết phiền muộn trong lòng, lúc này nói nhiều hơn nữa những lời an ủi dễ nghe, đều có vẻ vô nghĩa.

Thời gian cho phép thăm bệnh của phòng quan sát đặc biệt chỉ nội một giờ, Phong Thiếu Phi đã hỏi giúp Yến Cẩn, là từ hai giờ đến ba giờ chiều, chẳng qua mỗi một lần vào thăm đều chỉ có ngắn ngủi năm phút đồng hồ.

Hai giờ chiều hôm đó, Yến Cẩn đi vào thăm cha, năm phút đồng hồ sau liền bị y tá dẫn ra, sau đó cậu đứng ngẩn người ngoài tấm kính ngăn cách phòng bệnh, đứng hết một giờ.

Không bao lâu sau Phương Lỗi cũng tới, sáng sớm anh đến công ty, trước hết đem sự tình đều xử lý tốt, sau khi xác định công ty vẫn hoạt động bình thường, mang theo công văn còn chưa xử lý xong, vội vàng lại chạy về bệnh viện.

Bởi vì cha Phương đột nhiên gặp tai nạn, xí nghiệp thuộc Phương thị cần anh xử lý, Thiểm Diệu Quốc Tế bên kia cũng cần phải quản lý. Anh chỉ đành điện thoại điều khiển, bảo trợ lý đem công việc của Thiểm Diệu Quốc Tế cho anh xem qua, công văn cần ký tên đều đưa đến bệnh viện.

Lúc Phương Lỗi đến bệnh viện, liền thấy Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi đứng ngốc trước tấm thủy tinh, anh đem công văn trên tay văn đặt lên ghế, kéo lỏng cà-vạt đi đến trước tấm kính, trầm giọng hỏi: “Tình trạng của cha tốt hơn rồi chứ?”

“Ừm, hiện tại coi như ổn định.” Yến Cẩn nhẹ giọng nói, Phương Lỗi thấy bộ dáng Yến Cẩn tiều tụy, vỗ vỗ bờ vai của cậu ôn nhu lên tiếng: “Em cũng phải tự chăm sóc tốt mình, nếu không cha còn chưa tỉnh lại, em đã sớm khiến mình mệt mỏi chịu không nổi.”

“Anh hai cũng vậy thôi, xong việc ở công ty còn vội đến đây sao?” Yến Cẩn cùng Phương Lỗi đi về phía ghế dài, Phương Lỗi nhu nhu ấn đường, thở dài nói: “Trước mắt còn chưa xuất hiện tình trạng hỗn loạn, về sau thì khó nói.”

Yến Cẩn thấy công văn chồng chất ở kế bên, sau đó lại thấy trợ lý ở Thiểm Diệu Quốc Tế cũng cầm thêm tài liệu đến, cậu áy náy nói: “Anh hai, em thật vô dụng, lúc cấp bách cái gì cũng không thể giúp.”

“Em đừng suy nghĩ nhiều, ăn cơm chưa?” Phương Lỗi dời đề tài, không muốn làm Yến Cẩn tiếp tục tự trách. Yến Cẩn gật gật đầu, hỏi lại một câu, “Anh thì sao? Đã ăn rồi à?”

“Còn chưa có ăn, đi theo ăn với anh chút gì đi.” Phương Lỗi muốn mang Yến Cẩn đi ra ngoài một lát, không muốn để cậu muộn phiền ở lại bệnh viện, Yến Cẩn cũng biết Phương Lỗi có ý tốt, liền cùng đối phương đi ra ngoài.

Đợi sau khi hai người trở về, Phương Lỗi liền vùi đầu vào đống công văn, Yến Cẩn lại đến đứng trước tấm kính phòng bệnh, không thì chính là nắm tay Phong Thiếu Phi nhẹ giọng lặng lẽ nói chuyện.

Nhưng mà đến buổi tối, sự hài hòa an bình ngắn ngủi này bị phá vỡ, chuông báo trong phòng bệnh của cha Phương bắt đầu phát ra thanh âm cảnh cáo, bác sỹ y tá vội vã chạy tới, lúc này đây bọn họ ở bên trong thật lâu.

Phương Lỗi cùng Yến Cẩn canh giữ bên ngoài phòng bệnh, tâm đều không yên ổn, Yến Cẩn càng nắm chặt tay Phong Thiếu Phi, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay cơ hồ trở nên trắng bệch, Phong Thiếu Phi ngồi bên cạnh Yến Cẩn, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Rốt cục, bác sỹ đi ra, Yến Cẩn cùng Phương Lỗi nhanh chóng tiến lên, nhưng mà lời từ miệng bác sỹ, đối bọn họ mà nói giống như là sét đánh giữa trời quang. Bác sĩ nói, người bệnh trải qua nửa tiếng cấp cứu, không thể qua khỏi, qua đời vào 8 giờ 52 phút 11 giây tối, xin bọn họ nén bi thương.

Yến Cẩn cùng Phương Lỗi nháy mắt sững sờ, giây tiếp theo hai người hốc mắt đều đỏ, bác sỹ nhường đường cho bọn họ, để bọn họ có thể tiến vào phòng bệnh, nhìn mặt người bệnh lần cuối.

Lúc này mặt nạ dưỡng khí và ống truyền dịch trên người cha Phương đều rút ra, khép lại đôi mắt an tĩnh nằm ở nơi đó, giống như là đang ngủ. Phương Lỗi cùng Yến Cẩn bổ nhào đến bên giường, nghẹn ngào cơ hồ nói không ra lời.

Phương Lỗi quỳ gối bên giường, cúi đầu yên lặng rơi lệ, Yến Cẩn nắm bàn tay cha Phương còn vương lại chút hơi ấm, quỳ ghé vào bên giường bệnh khóc lạc cả giọng. Phong Thiếu Phi ngồi xổm bên người Yến Cẩn, cùng cậu khổ sở, mà ngay cả Hứa Yến đứng ở một bên cũng đỏ hốc mắt.

Yến Cẩn khóc to, trước mắt tối sầm, yếu đuối ngã trên mặt đất, Phong Thiếu Phi hoảng sợ, nhanh chóng bế cậu lên, may mắn trải qua kiểm tra, chỉ là do thương tâm quá độ, bị mất nước, truyền một chai nước biển sẽ không sao.

Đợi sau khi Yến Cẩn tỉnh lại, mới phát hiện mình nằm ở trên giường bệnh, trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, miễn cưỡng có thể thấy trên ghế sa lông bên cạnh một người đang nằm, cậu mới hơi chút giật giật, người nằm trên ghế sa lông lập tức bừng tỉnh.

“Làm sao vậy? Em cần gì sao?” Phong Thiếu Phi nhảy xuống sô pha, đem đèn phòng bệnh mở lên, đi đến bên giường bệnh ngồi xuống hỏi.

“Em… bị sao vậy?” Yến Cẩn mở miệng hỏi, phát hiện thanh âm của mình khàn khàn đến mức không phát ra rõ lời, Phong Thiếu Phi rót giúp cậu ly nước, chậm chạp lên tiếng: “Em kích động quá mà ngất đi, còn có bị mất nước.”

Yến Cẩn chậm rãi uống nước, hồi tưởng lại sự việc trước khi ngất xỉu, ánh mắt tối sầm lại, thấp giọng hỏi: “Cha em đâu?” Phong Thiếu Phi sờ sờ đầu của cậu, ôn nhu nói: “Anh của em đã xử lý tốt, em đừng lo lắng, chiếu cố chính mình cho tốt là quan trọng nhất.”

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Yến Cẩn lại hỏi, Phong Thiếu Phi nhìn nhìn đồng hồ, trả lời: “Hai giờ sáng, em ngủ tiếp một lúc đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

“Ừm, anh ngủ chung với em đi.” Yến Cẩn lại nằm xuống, vươn tay hướng Phong Thiếu Phi nói. Phong Thiếu Phi tắt đèn phòng, bò lên giường bệnh ôm lấy Yến Cẩn, Yến Cẩn nghiêng thân mình chui vào trong ***g ngực của hắn.

Cậu đến bây giờ vẫn còn có chút hoảng hốt, cảm thấy hết thảy tựa như đang nằm mơ, nếu không cha như thế nào lại đột ngột chết như vậy? Nghĩ nghĩ, vành mắt cậu lại bắt đầu phiếm lệ.

Một đêm này, Phong Thiếu Phi cứ như vậy lẳng lặng ôm cậu, thẳng đến khi trời hửng sáng, mới nhje tay nhẹ chân xuống giường, sau đó tiến vào WC trong phòng bệnh, vắt khô một cái khăn mặt, giúp Yến Cẩn lau khô nước mắt trên mặt.

Sau đó không lâu Yến Cẩn cũng tỉnh, Phong Thiếu Phi nhìn cậu tinh thần so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, liền đi làm viện thủ tục xuất viện, đem người mang về biệt thự Phương gia. Yến Cẩn dọc theo đường đi đều thực an tĩnh nhu thuận, gương mặt buồn rầu trầm mặc không nói.

Trong một hai ngày Yến Cẩn cùng Phương Lỗi ra vào bệnh viện, bị không ít paparazzi chụp ảnh, hơn nữa lúc trước có tin tức nói Phương thị tổng tài bị cuốn vào tai nạn xe cộ liên hoàn, bởi vậy rất nhiều tuần san tạp chí bát quái sôi nổi phỏng đoán, Yến Cẩn muốn nhập vào Phương gia sao?

Ngay cả khi Phương Lỗi về thăm cha, Yến Cẩn đều cùng đi, chẳng lẽ hai người đã ở công khai quan hệ trước mặt cha Phương? Mọi việc cứ như thế, suy đoán cùng các bài báo vô căn cứ bay đầy trời.

Nhưng mà ngay tại ngày thứ ba sau tai nạn xe cộ, bệnh viện truyền ra tin tức, Phương thị tổng tài vào lúc 8 giờ tối hôm qua vì không cứu chữa được mà ra đi, tin tức này giống như quả bom ngàn cân bùng nổ làm cho thương trường cùng giới giải trí đều sinh ra những rung chuyển không nhỏ.

Sau đó những phóng viên canh giữ bên ngoài biệt thự Phương gia lại chụp không ngừng cảnh Yến Cẩn quang minh chính đại tiến vào Phương gia, rất nhiều người ở mặt ngoài không nói gì, bên trong đều âm thầm khiển trách Phương Lỗi, cha Phương vừa mới ra đi, hắn liền không thể chờ đợi được, đem tiểu tình nhân về nhà sao?

Một ít lời đồn khó nghe trong giới giải trí truyền đến truyền đi, trong thương trường ngược lại không có tin đồn gì, dù sao trước đó không lâu rất nhiều người cũng biết, Yến Cẩn kỳ thật là nhị thiếu gia của Phương gia, cho nên đối với cảnh Yến Cẩn và Phương Lỗi cùng xuất hiện tại bệnh viện, chẳng qua là chuyện bình thường.

Có điều việc Phương lão gia tử qua đời, khiến xí nghiệp Phương thị nhất thời biến thành một khối bánh thơm ngon, các đối thủ cạnh tranh trong giới đều đoán chừng Phương Lỗi tuổi trẻ không kinh nghiệm, tính toán trước khi anh tiếp nhận Phương thị, làm cho Phương thị phá sản.

Bất quá Phương Lỗi tuy rằng chưa chính thức tiến vào Phương thị, kỳ thật bên trong vẫn thường ngầm giúp đỡ cha Phương xử lý công việc của Phương thị, vốn cha Phương tính toán đem xí nghiệp Phương thị truyền cho Phương Lỗi, bởi vậy không có khả năng chưa từng đào tạo Phương Lỗi.

Mọi người chỉ nhìn thấy đại thiếu gia Phương gia ở bề nổi một mình dốc sức làm ăn trong giới giải trí, lại không biết được tổng giám đốc xí nghiệp Phương thị hiếm khi xuất hiện ở trước mặt mọi người, kỳ thật chính là Phương Lỗi.

Chẳng qua sau khi cha Phương ra đi, Phương Lỗi ắt phải trở lại Phương thị, Thiểm Diệu Quốc Tế bên này trong khoảng thời gian ngắn anh không thể quản được, cho nên anh tìm đến một người có thể tin tưởng, giúp anh xử lý chuyện ở Thiểm Diệu Quốc Tế.

Kỳ thật muốn nói đến người có thể tin tưởng, cũng chỉ có một mình Yến Cẩn mà thôi, nhưng Yến Cẩn không thích hợp quản lý kinh doanh, Phương Lỗi cũng không dám đem Thiểm Diệu Quốc Tế giao cho đối phương. Hơn nữa nghệ sĩ thuộc Thiểm Diệu Quốc Tế nghe xong mấy lời đồn đãi không rõ lai lịch, nói Phương Lỗi muốn bán công ty, bởi vậy rất nhiều nghĩ sĩ đến hạn hợp cũng không dám tiếp tục kí.

Lại thêm có mấy lời đồn đãi không đáng tin nói Thiểm Diệu Quốc Tế cùng với công ty giải trí Tinh Hải sắp sửa sáp nhập, Yến Cẩn cũng đã sửa hợp đồng, gia nhập công ty giải trí Tinh Hải, còn có các nghệ sĩ hàng đầu dưới trướng Thiểm Diệu Quốc Tế cũng đều dần dần sửa hợp đồng.

Trong nhất thời tin đồn tứ tung, tất cả mọi người không biết rốt cuộc giả thuyết nào là có thể tin, những người ban đầu chắc chắn Thiểm Diệu Quốc Tế sẽ không cùng công ty giải trí Tinh Hải sáp nhập, sau khi nghe nói Yến Cẩn cũng muốn đổi công ty, bắt đầu dao động.

Đối với những mưa gió bên ngoài, Yến Cẩn hiện đang làm ổ tại biệt thự Phương gia, một chút cũng không muốn quan tâm tới, Phương Lỗi vội vàng xử lý công việc ở xí nghiệp Phương thị, cũng không rảnh đi để ý tới những lời ra tiếng vào đó.

Phương Lỗi đã phái người đem di thể của cha Phương từ bệnh viện mang về đây, còn lại chính là chuẩn bị cho lễ tang, Yến Cẩn nhìn Phương Lỗi vội vàng xử lý chuyện của công ty, liền đem công việc chuẩn bị cho lễ tang ôm về mình.

May mắn còn có Phong Thiếu Phi giúp cậu, cũng không đến mức luống cuống tay chân, Phương Lỗi thấy cảm xúc của Yến Cẩn đã ổn định, mới yên tâm đem hậu sự của cha giao cho cậu xử lý.

Hai anh em hợp tác chia nhau công việc, không bao lâu liền đem sự tình xử lý ngay ngắn trật tự, hỗn loạn ban đầu cũng dần dần bước vào quỹ đạo. Lễ tang của cha Phương được cử hành vào nửa tháng sau, ngày đó vừa lúc là trời mưa, mưa dầm kéo dài, làm cho cả lễ tang càng thêm nặng nề đau thương.

Họ hàng của Phương gia tới không ít, cơ hồ là có thể tham dự đều tham dự, những người trên thương trường có quan hệ cũng đều phái người tiến đến thăm hỏi, cho dù không phái người đến, vòng hoa nhất định không ít.

Trong giới giải trí cũng có người đến, trên cơ bản đều là bạn cùng hợp tác với Phương Lỗi, Lâm Siêu cũng tham dự, mà ngay cả chủ tịch của STARS cũng phái trợ lý đến an ủi.

Đợi sau khi lễ tang chấm dứt, tin tức Yến Cẩn là nhị thiếu gia Phương gia, đã lan truyền trong giới giải trí, những lời đồn đãi đoán Yến Cẩn được Phương Lỗi bao dưỡng tự nhiên lặng xuống. Những lời đồn đãi khó nghe lúc trước, đương nhiên cũng sẽ không có người nhắc tới.

Về phần tin tức Thiểm Diệu Quốc Tế cùng với công ty giải trí Tinh Hải sáp nhập, cũng bị Lâm Siêu đứng ra bác bỏ chỉ là đồn đãi vô căn cứ, Yến Cẩn cùng Phương Lỗi không ra mặt, bất quá cũng có văn bản phát biểu lời thanh minh, tỏ vẻ Yến Cẩn căn bản không đổi công ty, cũng không tính toán đổi chủ.

Kỳ thật sau khi biết Yến Cẩn là nhị thiếu của Phương gia, tin tức cậu muốn đổi công ty đã không còn bao nhiêu người tin tưởng, dù sao Phương Lỗi là ông chủ của Thiểm Diệu Quốc Tế, Yến Cẩn làm sao có thể bỏ công ty nhà mình, gia nhập dưới trướng người khác?

Bởi vậy lời đồn đãi gần đây khiến cho giới giải trí chướng khí mù mịt, đến tận bây giờ cuối cùng cũng yên tĩnh. Bất quá mọi người lại bắt đầu phỏng đoán, Yến Cẩn biến mất đã lâu, sẽ còn trở lại sao?

Lúc trước Yến Cẩn đột nhiên không báo trước mà nghỉ, khiến cho có rất nhiều lời đồn cùng phỏng đoán nổi lên, hiện tại đã biết thân phận đối phương là nhị thiếu gia Phương gia, không ít người bắt đầu cảm thấy Yến Cẩn tiến vào giới giải trí chỉ là trò đùa đốt tiền.

Bọn họ nhìn không thấy những cố gắng cùng trả giá mấy năm trước Yến Cẩn bỏ ra, bọn họ chỉ nhìn thấy Yến Cẩn là nhị thiếu gia của Phương gia, hơn nữa ông chủ Thiểm Diệu Quốc Tế là anh của cậu, cho nên đương nhiên cho rằng, thành tựu của Yến Cẩn lúc trước đều là không làm mà hưởng.

Đó cũng là duyên cớ vì sao Yến Cẩn ngay từ đầu đã muốn giấu diếm thân phận, cậu biết chỉ cần mang lên thân phận nhị thiếu Phương gia bước vào giới giải trí, mặc kệ cậu có vận dụng đặc quyền hay không, những người khác đều sẽ mang theo thành kiến nhìn cậu. Cho dù cậu có ngay thẳng, ở trong mắt những người khác, cậu chính là lợi dụng quan hệ.

Lúc này Yến Cẩn vẫn ở trong biệt thự Phương gia, Phong Thiếu Phi vẫn ở lại với cậu, gần đây Phương Lỗi đã muốn chấp nhận quan hệ của hai người bọn họ, hơn nữa Yến Cẩn suy sụp, cho nên anh cũng không đuổi người.

Từ sau khi cha Phương qua đời, tinh thần Yến Cẩn không được tốt lắm, Phong Thiếu Phi còn phát hiện, có đôi khi Yến Cẩn thậm chí sẽ đối với một góc không người nào đó, thì thào lầm bầm.

Tình trạng như vậy làm Phong Thiếu Phi cùng Phương Lỗi sợ hãi, Phương Lỗi nhanh chóng tìm bác sỹ có năng lực nhất khoa thần kinh, mời ông về nhà xem tình trạng của Yến Cẩn. Vì để cho Yến Cẩn không cảm thấy mất tự nhiên, hai người không nói cho Yến Cẩn đối phương là bác sỹ.

Sau khi bác sỹ cùng Yến Cẩn tán gẫu, lại lấy cớ chơi một trò chơi nhỏ, cho Yến Cẩn làm chút trắc nghiệm tâm lý, cuối cùng đưa ra kết luận, Yến Cẩn trên phương diện tinh thần không có vấn đề lớn, chẳng qua quá mức áp lực cùng tự trách.

“Tự trách?” Phương Lỗi ngây ngẩn cả người, bác sỹ gật gật đầu, “Cậu ấy giữa những hàng chữ đều để lộ ra tự trách cùng hối hận, cậu ấy cho rằng trước khi lệnh tôn qua đời đều không cùng đối phương yên ổn nói một câu, điểm này làm cậu rất thống khổ.”

Phong Thiếu Phi cùng Phương Lỗi nhìn nhau, thì ra là thế. Yến Cẩn vẫn luôn nhớ rõ màn đối thoại cuối cùng của cậu cùng cha, chính là một lần khắc khẩu ở thư phòng kia, cậu cãi cha Phương sau đó hai người liền không còn nói chuyện với nhau.

Thẳng đến khi cha Phương gặp tai nạn xe cộ qua đời, Yến Cẩn chỉ cần nghĩ tới lời cậu nói với đối phương, liền nhịn không được hối hận không thôi. Giá mà có một lần, cho dù chỉ có một lần, cậu có thể cùng cha yên ổn ngồi xuống nói chuyện, hiện tại cậu cũng sẽ không cảm thấy ảo não như vậy.

Đối với những khúc mắc trong lòng Yến Cẩn, bác sỹ đề nghị để cho cậu nhanh chóng trở lại cương vị công tác, để cho cậu có thể củng cố lòng tin, cũng làm cho cậu từ trong hối hận nhanh chóng thoát ra. Về phương diện khác, bận rộn cùng thời gian là liều thuốc chữa trị đau thương tốt nhất, nếu Yến Cẩn có thể từ trong công việc đạt được thành tựu cùng lạc thú thì còn tốt hơn nữa.

Sau khi tiễn bác sỹ ra về, Phương Lỗi lâm vào trầm tư, Phong Thiếu Phi ngồi một bên, không lên tiếng quấy rầy anh. Hắn biết đối phương đang lo lắng việc để cho Yến Cẩn trở lại làm việc, chính là hiện tại Phương Lỗi trọng tâm phải đặt trên xí nghiệp Phương thị, Thiểm Diệu Quốc Tế bên kia anh sẽ nhờ người xử lý, sợ là sẽ không chăm sóc được Yến Cẩn.

“Anh đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cho Yến Cẩn.” Phong Thiếu Phi thản nhiên mở miệng nói, Phương Lỗi nhu nhu ấn đường, mỏi mệt đáp lại: “Trong công ty có một đống cáo già như hổ rình mồi, tôi hiện tại còn không có thì giờ lo cho bản thân, thật sự lo lắng đem Yến Cẩn mắc kẹt trong giới.”

“Em ấy chung quy vẫn muốn trở lại giới giải trí, sớm muộn gì cũng quay lại, không bằng thừa dịp bây giờ trở về đi, danh tiếng nhị thiếu gia Phương gia còn có thể làm người nể sợ.” Phong Thiếu Phi nhún vai nói.

“Chỉ sợ với cái danh nhị thiếu Phương gia, em ấy sẽ bị người làm khó dễ.” Phương Lỗi hít một hơi, đương gia của Phương gia hiện tại đổi thành anh, có bao nhiêu người nhìn anh chê cười, nhân mạch của cha Phương ở trong tay anh, còn không biết được có thể phát huy bao nhiêu phần tác dụng.

“Anh đây không cần lo lắng, tôi có biện pháp.” Phong Thiếu Phi biết Phương Lỗi lo lắng, bất quá hắn đã sớm nghĩ tới điểm này, tự nhiên cũng giúp Yến Cẩn chuẩn bị tốt con đường để đi.

“Có cách gì?” Phương Lỗi dừng một chút, nghi ngờ hỏi. Phong Thiếu Phi không giấu diếm, đem chuyện tiểu thiếu gia Cảnh gia hâm mộ Yến Cẩn nói một lần, cuối cùng bổ sung một câu, “Nếu e sợ mặt mũi của Cảnh Du, sẽ không bao nhiêu người dám làm cho Yến Cẩn khó xử.”

“Cậu ta có thể hay không….” Phương Lỗi ngược lại chần chừ, trong giọng nói hàm chứa hỗn loạn lo lắng, Phong Thiếu Phi biết anh lo lắng cái gì, cười nói: “Điểm ấy anh yên tâm, Cảnh Du thuần túy xem Yến Cẩn là thần tượng, không có ý nghĩ khác, điểm này tôi có thể cam đoan.”

Nếu không phải xác định Cảnh Du đối Yến Cẩn không có ý đồ gì, Phong Thiếu Phi cũng không dám mượn lưng Cảnh Du như thế, nếu không chẳng phải là đem Yến Cẩn đưa vào tay kẻ khác sao? Về phần lợi dụng Cảnh Du, ngay từ đầu cũng không phải do hắn nói ra, mà là Tề Trăn đề nghị.

Tề Trăn sau khi nghe nói ông Phương gặp chuyện không may, tuy rằng không chạy tới bệnh viện, nhưng cũng lập tức gọi điện thoại cho Phong Thiếu Phi. Sau tang lễ của ông Phương, Tề Trăn cũng ra sức giúp đỡ, tuy rằng không công khai đứng về phía Yến Cẩn nhưng cũng ngầm giúp không ít chuyện.

Phong Thiếu Phi biết thân phận đối phương đặc biệt, cho nên không có khả năng công khai đứng ra, hắn cũng không tính toán so đo, đối với việc Tề Trăn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đã là phi thường cảm kích.

Sau đó Phong Thiếu Phi mời hắn một bữa cơm, ngoài biểu đạt lòng biết ơn, còn có đề cập chút ít về khả năng trở lại làm việc của Yến Cẩn cũng như sự khó xử trong đó, lúc ấy Tề Trăn thuận miệng nhắc tới Cảnh Du, lại làm cho Phong Thiếu Phi nảy ra ý kiến này.

Hắn cùng Tề Trăn cẩn thận thảo luận, cho rằng có thể lợi dụng Cảnh Du, thay Yến Cẩn tạo thế lực bên ngoài, còn có thể loại đi những phiền toái không cần thiết, bọn họ không quên, chủ nhân của bữa tiệc lúc trước, đối với Yến Cẩn rất có hứng thú.

Chỉ sợ đối phương sẽ nhân cơ hội tạo áp lực cho xí nghiệp Phương thị, gây ra nhiều phiền toái, cho nên bọn họ thay Yến Cẩn tìm một tòa núi lớn, ít nhất có thể làm cho những người khác vừa thấy liền phải rút lui, tòa núi lớn này tự nhiên chính là Cảnh Du.

Tề Trăn cùng Cảnh Du ở chung lâu, cũng hiểu rõ cá tính của cậu, đối với chuyện muốn mượn thế lực của cậu giúp đỡ Yến Cẩn trở lại giới giải trí, hắn không giấu diếm, trong một lần cùng Cảnh Du tụ tập thành thật nói ra.

Cảnh Du nghe xong cười như không cười nói: “Sao nào, đây là đem chủ ý đánh tới trên đầu tôi?”

“Yến Cẩn không phải là thần tượng của Cảnh thiếu sao? Hiện giờ thần tượng của cậu gặp nạn, giúp đỡ một tay không khó lắm chứ?” Tề Trăn cười nói, hắn biết Cảnh Du không thích quanh co lòng vòng, rõ ràng trực tiếp nói ra.

“Chuyện của Phương gia tôi cũng có nghe, lễ tang ngày đó tôi cũng phái người dâng tặng vòng hoa, tuy rằng không tham dự, bất quá điều này cũng đủ rồi đi.” Cảnh Du lôi ra một điếu xì gà, “rắc” một tiếng, cắt đi phần đầu.

“Tôi đây liền thay Yến Cẩn cảm tạ Cảnh thiếu.” Tề Trăn tự nhiên biết ý của Cảnh Du, giơ tay nâng lên chén rượu, cười nói.

“Đâu cần phải cảm ơn, tôi còn chờ anh ấy diễn vai nam chính đây.” Cảnh Du hướng Tề Trăn liếc mắt một cái, chậm rãi tìm bật lửa, đốt xì gà rít một hơi thật sâu.

Tề Trăn cười ha ha, nghĩ thầm rằng phải nhanh chóng tìm một biên kịch, tiểu thiếu gia thoạt nhìn đối với bộ phim nhớ mãi không quên, ba ngày hết hai ngày bắt hắn đến hỏi chuyện, bộ phim khi nào mới khởi quay. Lúc trước còn ngại Yến Cẩn trong nhà có tang sự nên chỉ nói qua loa có lệ, hiện tại Yến Cẩn trở lại làm việc, còn phải mượn lực tiểu thiếu gia, không thể lại làm cho có nữa.

Sau khi Tề Trăn cùng Cảnh Du tách ra, liền bắt tay vào công tác chuẩn bị làm phim, Dương Thiệu nghe nói, cầm vài cái kịch bản cho hắn. Tề Trăn nhíu mày, không nghĩ tới trong tay Dương Thiệu có nhiều kịch bản như vậy.

“Mấy câu chuyện này cũng không tệ, anh chọn một cái đi.” Dương Thiệu không nói kịch bản lấy từ chỗ nào, Tề Trăn cũng không có hỏi, cười hì hì nhận lấy, đối với ái muội giữa hai người, bọn họ ngầm hiểu trong lòng, ai cũng không đi vạch trần tầng mơ hồ này.

Kịch bản có, nam nữ nhân vật chính có, ngay cả nhà đầu tư cũng sắp xếp tốt rồi, hiện tại chỉ còn việc tổ chức buổi thử vai cho các diễn viên khác, Tề Trăn vung tay đem công tác thử vai giao cho phó đạo diễn, phó đạo diễn tất nhiên lại là Dương Thiệu.

Tin tức Tề Trăn muốn quay một bộ phim mới rất nhanh truyền ra, bất quá nam nữ nhân vật chính thực thần bí, Tề Trăn một chút tin tức cũng không hé lộ, các phóng viên lấy không ra tin tức, chỉ đành phải đem lực chú ý đặt trên buổi thử vai.

Bất quá sau khi có phóng viên thấy phó đạo diễn là Dương Thiệu, lại bắt đầu đoán, nhà đầu tư cho bộ phim điện ảnh này, chẳng lẽ là Thiểm Diệu Quốc Tế? Thiểm Diệu Quốc Tế yên lặng lâu như vậy, rốt cục có hành động sao?

Nếu nhà đầu tư là Thiểm Diệu Quốc Tế, liền không thể tránh khỏi làm người ta nghĩ tới Yến Cẩn. Trước đó có một đoạn thời gian truyền ra tin tức Yến Cẩn trở lại làm việc, nhưng truyền lâu như vậy cũng không thấy Yến Cẩn lộ diện, bởi vậy tin tức này tự nhiên không giải quyết được gì.

Hiện giờ Thiểm Diệu Quốc Tế nếu thật sự đầu tư cho phim điện ảnh mới, như vậy khả năng Yến Cẩn trở lại liền tăng thêm. Bất quá mặc kệ bên ngoài bàn tán xôn xao như thế nào, Thiểm Diệu Quốc Tế vẫn không để lộ ra bất cứ tin tức gì.

Ngay tại lúc mọi người vạn phần tò mò, buổi thử vai kết thúc, Dương Thiệu cùng Tề Trăn trải qua nhiều lần thảo luận, rốt cục xác định danh sách diễn viên, đợi cho danh sách diễn viên được công bố, lập tức khiến cho trong giới một trận ồ lên.

Tất cả mọi người nhìn thấy, nam nhân vật chính là Yến Cẩn, Yến Cẩn thật sự trở lại.

Không bao lâu sau khi danh sách diễn viên được công bố, Yến Cẩn không những bắt đầu tham dự show diễn thời trang thời thượng, mà còn liên tiếp tiếp quay vài cái quảng cáo, báo trước sự trở về hoành tráng của cậu.

Trừ bỏ sự kiện Yến Cẩn trở lại, giới giải trí còn có một chuyện lớn khác, chính là tiểu thiếu gia Cảnh gia nhập vào cổ đông của Thiểm Diệu Quốc Tế, trở thành một ông chủ khác của công ty, từ nay về sau Thiểm Diệu Quốc Tế xem như có Phương Lỗi và Cảnh Du đồng sở hữu.

Cảnh gia tiểu thiếu gia đem bàn tay tiến vào trong giới giải trí, có phải hay không đại biểu Cảnh gia có ý hướng giới giải trí phát triển? Ngày Cảnh Du thành chủ Thiểm Diệu Quốc Tế, tin tức đầu đề của các tờ báo tạp chí đều là về Cảnh Du cùng Phương Lỗi.

Nghi thức ký hợp đồng của bọn họ càng hấp dẫn nhiều phóng viên vây xem đưa tin, chẳng qua đối với chuyện hai người vì sao đột nhiên quyết định hợp tác, đều nói năng thận trọng, lưu cho mọi người rất nhiều chỗ để tưởng tượng.

Mặc kệ thế nào, những người vốn muốn đánh chủ ý lên Thiểm Diệu Quốc Tế, thấy Cảnh Du cũng đều bị dập tắt tâm tư, bất luận Cảnh Du có phải đại biểu cho Cảnh gia hay không, cũng không phải người bọn họ có thể chọc đến.

Về sau tại các buổi họp báo, Cảnh Du càng nhiều lần để lộ ý tứ nghệ sĩ mà mình hâm mộ nhất chính là Yến Cẩn, công khai hay ẩn ý đều để lộ ra, cậu gia nhập Thiểm Diệu Quốc Tế, kỳ thật là bởi vì Yến Cẩn.

Này xem như làm dấy lên một luồng dư luận, người sáng suốt cũng biết, Cảnh Du lần này kỳ thật là có ý tứ muốn bảo trợ Yến Cẩn, người biết ở trong lòng nói thầm, thật không hiểu được Yến Cẩn có vận may gì mà có thể để cho Cảnh gia tiểu thiếu gia vì cậu lên tiếng.

Nhưng mà cũng có người tư tưởng xấu xa, nhận định Cảnh Du nhất định là coi trọng Yến Cẩn, bọn họ cười nhạo Phương Lỗi dẫn sói vào nhà, vì bảo trụ được Thiểm Diệu Quốc Tế, dâng Yên Cẩn cho tên sói đói Cảnh Du này; cũng có người nhắm thẳng vào Phương Lỗi bán đệ cầu vinh, vì tiền đồ của mình, đem Yến Cẩn bán cho tiểu thiếu gia Cảnh gia.

Có điều mấy lời đồn đãi này kia đều là ngầm truyền đi, không ai dám bàn luận công khai, tất cả mọi người đều không nghĩ đến chuyện đắc tội với Cảnh Du, chuyện đó cũng sớm nằm trong dự liệu của Phong Thiếu Phi cùng Tề Trăn.

Bọn họ chính là muốn thay Yến Cẩn tìm một chỗ dựa vững chắc, còn phải làm cho những người khác nói không ra lời, hiện nay bước đầu tiên xem như thành công, huống chi có Cảnh Du gia nhập, tình trạng của xí nghiệp Phương thị cũng có chuyển biến tốt đẹp.

Tin tức Cảnh Du gia trở thành cổ đông Thiểm Diệu Quốc Tế vừa truyền ra, nguyên bản những người chèn ép Phương thị xí nghiệp nháy mắt thu tay, bọn họ nhìn ra Cảnh Du rõ ràng là đứng về phía Phương gia, ai còn có thể tiếp tục đi đối phó Phương gia.

Sự trở về của Yến Cẩn theo an bài của Phong Thiếu Phi cùng Phương Lỗi, vô cùng trôi chảy. Công việc thứ nhất khi cậu trở lại giới giải trí, hiển nhiên chính là đóng phim của Tề Trăn, sau khi tham gia xong nghi thức bấm máy, cậu liền mang theo Phong Thiếu Phi cùng Hứa Yến đi tới địa điểm quay phim trước.

Lúc này đây bộ phim vẫn là bối cảnh cổ trang, nội dung là câu chuyện kể lại với luận điệu cũ rích về bi kịch tình yêu, Yến Cẩn diễn vai đại hiệp, tại một lần anh hùng cứu mỹ nhân, đối nữ nhân vật chính nhất kiến chung tình, sau đó triển khai một loạt theo đuổi, không nghĩ lại bị cuốn vào một mối yêu hận tình cừu.

Đối với việc Tề Trăn lựa chọn kịch bản như vậy, Dương Thiệu cùng Phong Thiếu Phi đều thực kinh ngạc, có điều sau khi nghe xong Tề Trăn giải thích, bọn họ cuối cùng có thể hiểu được khó xử cùng bất đắc dĩ của đạo diễn.

Cảnh Du muốn nâng đỡ nữ diễn viên, người kĩ năng diễn xuất căn bản không hơn ai, Tề Trăn cầm rất nhiều kịch bản cho đối phương đối diễn thử, cuối cùng phát hiện đối phương chỉ có thể diễn được vai nữ chính bình hoa, rơi vào đường cùng, hắn mới có thể chọn ra một cái kịch bản như vậy.

Có điều bộ phim điện ảnh này xem như là mong ước của Cảnh Du, cũng là vì làm nền cho sự trở lại của Yến Cẩn, cho nên là đề tài gì cũng không quan trọng, chỉ là cần phương diện nhà đầu tư cùng nam nhân vật chính cũng đã tạo thành rất nhiều đề tài.

Sau khi quay phim xong, Phong Thiếu Phi và Hứa Yến lại cùng Yến Cẩn ở lại địa điểm quay phim, lúc này đây điều kiện nơi này so với lúc trước tốt hơn nhiều lắm, ít nhất nhà ở không là phải dựng lên tạm bợ, mà là nhà dân ở vùng lân cận.

Mỗi phòng cũng đều có phòng tắm riêng không cần phải đến nhà tắm công cộng, ván giường cũng không phải miếng gỗ chông chênh, mà là nệm mềm mại. Đối với cái này Phong Thiếu Phi thực vừa lòng, hắn cùng Hứa Yến cuối cùng không cần phải giúp Yến Cẩn thu xếp cái này, chuẩn bị cái kia.

Nữ diễn viên mà Cảnh Du muốn nâng đỡ năm nay đã hơn hai mươi, bởi vì diễn xuất không được, dựa vào gương mặt kia trong giới giải trí phức tạp này cũng chống đỡ không được bao lâu, lúc này đây cô nàng lại gặp được Cảnh Du tại bữa tiệc, liền lập tức biến mình, trở thành nữ nhân vật chính.

Cô biết diễn xuất của mình không tốt, có thể nhận vai nữ nhân vật chính đều là nhờ quan hệ của Cảnh Du, cho nên tại trường quay cũng không dám quá kiêu ngạo, cũng sẽ không làm bộ làm tịch, đạo diễn bảo làm gì liền làm đó, Tề Trăn nhìn thấy mặt cố gắng nghe lời của cô, cũng không làm khó dễ.

Chẳng qua tóm lại là đi cửa sau, cho nên các diễn viên khác ở sau lưng cô vẫn sẽ chỉ trỏ, nhất là nữ phụ. Bộ phim điện ảnh này nữ phụ có rất nhiều, trong đó một người xem như nữ chính thứ hai, cảnh quay so nữ chính ít hơn một chút, phần diễn được phân cho cùng lời kịch đều thực nặng nề.

Thủ vai nữ chính số hai là một nữ diễn viên gần đây thực nổi tiếng trong giới, cô trước kia vẫn luôn đóng vai chính, đây là lần đầu tiên diễn vai phụ, trong lòng đương nhiên không cam tâm.

Bởi vậy ngay khi quở trách nữ nhân vật chính, cô liền nói thực hăng say, nói những lời rất khó nghe, mà bối phận những diễn viên phụ khác, tư lịch so ra đều kém cô ta, tự nhiên cũng không dám phản bác, chỉ có thể phụ họa theo.

Không nghĩ tới cô nàng mắng được liền càng mắng càng hăng, đến cả nam chính cũng kéo vào mắng chung một thể, bộ phim điện ảnh này nam nữ nhân vật chính là được quy tắc ngầm, mọi người đều biết. Thời gian trước lúc Yến Cẩn trở lại làm việc cũng bị truyền ra tin tức có quan hệ với Cảnh Du, nữ phụ bắt lấy điểm này, bắt đầu sinh động như thật phỏng đoán quan hệ của Yến Cẩn cùng Cảnh Du.

Yến Cẩn nam nữ dâng đến miệng đều ăn, Yến Cẩn lạm giao…. Dần dần tin tức bắt đầu từ trong trường quay truyền ra. Khi Phong Thiếu Phi nghe được, sắc mặt xanh mét, Hứa Yến bên cạnh sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Bọn họ bình thường rất ít khi đến phòng nghỉ của các diễn viên khác, lúc này đây là vừa đi ngang qua, ai ngờ đến chợt nghe thấy bên trong diễn viên đang bàn luận đến cao hứng, nhiều chuyện về sinh hoạt cá nhân của Yến Cẩn.

Phong Thiếu Phi cùng Hứa Yến liền đứng ở cửa nghe, bên trong nữ phụ kia còn chưa biết vẫn nói đến nước miếng bay tứ tung, một đống lớn ‘Nghe nói’, nói giống như là cô tận mắt nhìn thấy.

“… Các người không biết a, Yến Cẩn cùng Phương tổng có quan hệ không sạch sẽ đâu.” Đang lúc cơn tức giận của Phong Thiếu Phi tích lũy đến điểm cao nhất, bên trong nữ thứ kia vừa vặn nói một câu như vậy.

“Sao có thể, bọn họ không phải là anh em sao?” Mấy người diễn viên bên cạnh kinh ngạc hút khí, không tin nói.

“Mấy người đây cũng không biết rồi, bên trong những hào môn thế gia đó, loại chuyện dơ bẩn này có nhiều. Nếu Phương tổng và Yến Cẩn quả thực trong sạch, trước kia trong giới giải trí sao lại truyền ra lời đồn Yến Cẩn được Phương tổng bao dưỡng? Các người phải biết, không có lửa làm sao có khói.” Cô nàng này làm ra một bộ đối phương thiếu hiểu biết.

Hứa Yến cơ hồ nhịn không được muốn đi vào cùng nữ phụ kia lý luận, Phong Thiếu Phi giữ cô không cho bước vào, Hứa Yến thấp giọng nói: “Anh Phong, cô ta thực quá đáng! Đây quả thực chính là phỉ báng, nói năng lung tung!”

“Tôi tất nhiên có biện pháp trị cô ta.” Phong Thiếu Phi lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi. Bên trong vẫn là một mảnh cười cười nói nói, Hứa Yến tức giận đến dậm chân, theo sau Phong Thiếu Phi rời đi.

Phong Thiếu Phi vừa về tới nhà trọ, liền gọi một cuộc điện thoại, nhờ người đi điều tra nữ diễn viên đóng vai thứ chính kia, tra đến càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, đợi cho sau khi tỉnh táo lại, mới đến phòng nghỉ của Yến Cẩn.

Yến Cẩn đang ngồi trên ghế sa lông đọc kịch bản, nhìn thấy hắn đến đây, đem kịch bản tùy tay đặt xuống, đứng dậy rót cho hắn ly nước trái cây, Phong Thiếu Phi nhận lấy, thuận tay ôm lấy thắt lưng đối phương, cúi người hôn lên khuôn mặt của cậu.

“Còn phải làm việc sao? Có mệt mỏi quá không?” Phong Thiếu Phi quan tâm hỏi, Yến Cẩn nghỉ ngơi lâu như vậy, mới vừa trở lại liền phải đến trường quay làm việc, hẳn là sẽ có chút không quen, hắn sợ Yến Cẩn có buồn rầu giấu ở trong lòng, tạo thành áp lực tinh thần quá lớn.

“Anh quá coi thường em đi, vừa mới bắt đầu mà thôi, còn phải làm việc vài tháng nữa đấy.” Yến Cẩn buồn cười nói, cậu cảm thấy Phong Thiếu Phi rất khẩn trương, cậu cũng không phải búp bê dễ dàng hỏng, một chút áp lực cũng không thể thừa nhận.

Yến Cẩn tự nhiên không biết được trước kia có quãng thời gian, trạng thái tinh thần cậu cực kém, còn suýt nữa hỏng mất, làm Phong Thiếu Phi cùng Phương Lỗi suốt ngày đều thực để ý cẩn thận, chỉ sợ đả kích cậu.

Phong Thiếu Phi thấy tinh thần cậu không tồi liền cũng yên lòng, cùng đối phương ngồi trên ghế tán gẫu. Cha Phương đột ngột qua đời, tạo nên rất nhiều miệng vết thương sâu hoắm trong lòng Yến Cẩn.

Hẳn là nên nói, trong lòng Yến Cẩn vốn đã có vết thương cũ, chuyện cha Phương lại thêm một vết thương mới, vết thương cũ hiển nhiên là trước đó không lâu Đàm Tranh đột nhiên tử vong. Nếu không phải Đàm Tranh trở thành Phong Thiếu Phi về bên người Yến Cẩn, chỉ sợ hai lần bị đả kích liên tiếp tận mắt thấy người quan trọng qua đời, tinh thần Yến Cẩn khẳng định sẽ hỏng mất.

Phong Thiếu Phi vô cùng may mắn, may mắn chính mình trở lại, hắn ngồi bên người Yến Cẩn, ôm lấy bả vai gầy yếu của đối phương, đau lòng cậu gần đây gặp chuyện. Yến Cẩn làm ổ ở bên cạnh hắn, trong lòng cũng cảm kích có hắn làm bạn, nếu không có Phong Thiếu Phi, cậu thật không biết được nên vượt qua nỗi đau mất cha như thế nào.

Hai người sóng vai ngồi trên ghế sa lông, hai tay đan vào nhau, mười ngón giao triền, hưởng thụ thời khắc ấm áp thân mật yên tĩnh khó được này. Có điều thời gian tốt đẹp luôn có người muốn tới quấy rầy, bọn họ mới an tĩnh không bao lâu, di động của Phong Thiếu Phi liền vang lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv