Không phải là hắn không tin tưởng nàng, chỉ là trong thâm tâm, hắn vẫn rất lo lắng cho nàng.
Nàng không biết, chính Cố Lạc Miên lẻn vào doanh quân của Cố Khinh Ưu, hạ độc. Tuy hắn không mất mạng, nhưng lại bị mất đi giọng nói.
Cũng là nàng ta cầu xin Bắc Vương để Cố Khinh Ưu làm cận vệ bên cạnh mình đến bây giờ. Hắn ta trước đây uy phong lẫm liệt không thua kém cha mình, thế mà bây giờ lại thân bại danh liệt, trở thành người của Cố Lạc Miên.
Những chuyện đó, cũng là từ chính miệng của Cố Lạc Miên nói cho Vũ Mặc nghe trước đêm hắn trở về kinh thành.
"Ta không được như Mặc Vương ngài. Những chuyện ta muốn làm, những thứ ta muốn có, chắc chắn ta sẽ giữ lấy trong tay, bằng - mọi - cách!"
Nghĩ lại, Bắc Triều Cố Gia cũng có rất nhiều Công chúa khác, thế mà Cố Lạc Miên lại được sủng ái nhất trong số các tỷ muội của nàng ta.
Xem ra, ngoại trừ nhan sắc trời phú ra, nàng ta còn có một cái đầu rất thông minh. Không, có lẽ là nên nói là... tâm cơ nàng ta không ai dễ dàng đoán ra được.
"Chàng quên tên của thiếp là gì rồi sao? Là Độc Dao đấy!"
Lần đầu tiên, lần đầu tiên Thiên Quân Dao cảm thây tự hào về cái tên đó của mình.
Không phải vì sở trường của nàng là độc thuật, mà là nàng mong rằng, cái tên xấu xí này có thể giúp chàng ấy mang vác bớt gánh nặng.
Vũ Mặc nhìn nàng. Vẻ mặt nàng hiện ra một sự tự tin, ánh mắt thực sự như an ủi lấy lòng hắn. Hắn cười một cái, rồi ôm nàng vào lòng.
"Cảm ơn nàng, Dao nhi"
Quân Dao vỗ vỗ nhẹ vào lưng hắn. Một người hết lòng lo lắng, một người tận tâm làm hậu phương. Hai con người cơ duyên vô cớ lại tìm được nhau, lại hợp nhau đến thế...
Bên này, phòng nghỉ của Cố Lạc Miên.
Nàng ta xuất thân là Công chúa, tất nhiên thói quen hàng ngày cũng phải thật quý tộc rồi.
Ngồi trước chiếc gương, nhìn thật kỹ khuôn mặt của bản thân được phản chiếu lại, cảm thấy tức giận.
Nàng được mệnh danh là "mỹ nhân sa mạc", bao nhiêu người từ nam nhân đến nữ tử đều phải ngưỡng mộ nhan sắc này, thế mà đến cả một cái nhìn của Âu Dương Vũ Mặc lại không có.
Thế nhưng nàng vẫn bị cuốn hút bởi hắn.
Trận đánh với Bắc Triều, hắn không hề dùng nàng làm con tin hay liên kế với nàng mà thắng trận một cách vinh quang nhất.
Vậy mà trong lòng hắn vẫn hoài nghi, tìm đến nàng để hỏi về Cố Khinh Ưu vì sao không tham gia đánh trận.
Dù sao thì mục đích của Cố Lạc Miên chính là để nước mình đầu hàng và Cố Khinh Ưu trở thành vệ sĩ cho nàng ta. Nói cho Âu Dương Vũ Mặc nghe thì có xá là chi?
Trước đây nghĩ Vũ Mặc chỉ là một nam nhân tầm thường, chỉ vì cái danh đại Hoàng tử Nam Triều nên vạn người mới tung hô, biết đến. Chỉ là một tên nhóc được nuôi dưỡng từ nhỏ trong hoàng cung, sao có thể như người ở sa mạc ở Bắc Triều được?
Ngày đó là Cố Lạc Miên cố tình muốn thử thách bản lĩnh của Âu Dương Vũ Mặc. Nào ngờ lại vì thế mà chú ý đến hắn.
Trong suốt thời gian hai nước chiến tranh, Cố Lạc Miên ở doanh quân của Bắc Triều vẫn luôn âm thầm quan sát Âu Dương Vũ Mặc.
Hình ảnh hắn ngồi trên một con ngựa trắng, khuôn mặt điển trai kia dính không ít máu của kẻ thù mà vẫn không hề mệt mỏi. Ngược lại ánh mắt lại càng sắc bén, có thể tiếp tục nghênh chiến bất cứ lúc nào, tay cầm lá cờ của Nam Triều, giơ thật cao trước thành lũy doanh quân của Bắc Triều đã khiến Cố Lạc Miên không thể rời mắt.