Lúc này, Hoàng thượng đang triệu kiến các Hoàng tử cùng các quần thần ở Đại Điện.
Ở phía Tây kinh thành, thành Thê Châu gặp họa. Đê chắn ở sông Châu Hà đột ngột bị vỡ, nước lũ dâng cao, khiến bách tính khốn khổ.
Nay Hoàng thượng muốn cử một người đến đó, trông coi công trình sửa đê, phát lương thực và ngân lượng tiếp tế cho bách tính, đồng thời tìm hiểu vì sao đê lại đột ngột bị vỡ.
Những chuyện cần đạt sự tín nhiệm cao như vậy thì chỉ có một trong hai người là đại Hoàng tử Âu Dương Vũ Mặc và nhị Hoàng tử Âu Dương Vũ Dịch.
Các quần thần bên dưới bàn tán, không biết lần này Hoàng thượng sẽ chọn ai. Tháng trước Âu Dương Vũ Mặc vừa lập công ở biên cương, có lẽ lần này sẽ đến lượt Âu Dương Vũ Dịch chăng?
Cả hai huynh đệ Âu Dương tướng mạo xuất chúng, thần trí tài giỏi, và đều được Hoàng thượng sủng ái.
Nhưng đó cũng là sự băn khoăn cho cả hoàng cung, trong tương lai, nhất định chỉ có thể có một người lên ngôi Hoàng đế, huynh đệ đấu đá, là chuyện tất nhiên.
Trước sự bàn tán của các đại thần, Âu Dương Vũ Mặc đứng yên, chỉ có Âu Dương Vũ Dịch bước ra, xin Hoàng thượng:
"Phụ hoàng, vụ án này xin Phụ hoàng giao lại cho hoàng nhi. Hoàng nhi chắc chắn sẽ không để Phụ hoàng thất vọng"
Nhị Hoàng tử đích thân đứng ra xin Hoàng thượng giao nhiệm vụ này cho mình như thế, những người ủng hộ cho đại Hoàng tử ắt không thể đồng ý.
Một người trong những người ủng hộ Âu Dương Vũ Mặc đứng ra, tâu:
"Hoàng thượng, những việc liên quan đến điều tra như thế, vẫn là Mặc Vương làm tốt hơn"
"Vậy ý của ngươi là ngươi đang khinh thường Dịch Vương của chúng ta sao?" - Một người ủng hộ cho Âu Dương Vũ Dịch cũng đứng ra phản bác lại.
"Không thể không thừa nhận, Mặc Vương vẫn luôn nhanh nhẹn hơn trong những việc điều tra này. Có bao giờ Mặc Vương đã làm Hoàng thượng thất vọng về điều này chưa?"
Lời nói này của quan thần đó buộc mọi người phải trầm lặng, quả thật Âu Dương Vũ Mặc và Âu Dương Vũ Dịch đều rất xuất chúng, nhưng Vũ Mặc có đầu óc nhanh nhẹn hơn Vũ Dịch, điều này thể hiện rõ qua các nhiệm vụ mà Vũ Mặc đã hoàn thành.
Cả triều lại tiếp tục phân vân, căng thẳng, chuyện này khiến Hoàng thượng cảm thấy đau đầu. Xoa xoa thái dương của mình, nhăn mặt, nói:
"Chuyện gấp bây giờ là mạng sống của bách tính Thê Châu, không thể chậm trễ. Trước giờ Ngọ hôm nay phải lập tức quyết định, ai sẽ là người đi đến đó. Bãi triều!"
Hoàng đế lập tức đứng dậy, công công đứng bên cạnh dìu ông đi vào trong. Nhìn vẻ mặt tức giận của Hoàng thượng ai ai cũng khó xử.
Ra khỏi Đại Điện, Vũ Mặc vừa bước chân thì nghe tiếng gọi:
"Đại ca"
Dừng chân. Không thể nhầm lẫn, chính là Nhị Hoàng tử Âu Dương Vũ Dịch gọi.
Từ trước đến nay, tuy trong hoàng cung ai nấy đều biết rằng huynh đệ Âu Dương đấu đá nhau sẽ là chuyện tất nhiên. Nhưng không phải ai cũng biết, Vũ Dịch vẫn luôn rất tôn trọng huynh trưởng của mình, Vũ Mặc.
Nhưng Vũ Mặc thì lại khác, không giống như Vũ Dịch, vị đại Hoàng tử này vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi người, tâm tư khó đoán, ít có người thân cận.
"Đại ca, nhiệm vụ lần này, huynh đi nhé? Đệ sẽ không đi đâu" - Vũ Dịch vui vẻ nói với Vũ Mặc.
Hình ảnh Vũ Dịch như một đứa trẻ trước mặt mình không còn xa lạ gì với Vũ Mặc nữa.
Nhìn Vũ Dịch, trong đầu suy nghĩ gì đó. Thấy nét mặt đại ca không thay đổi, Vũ Dịch lại gọi:
"Đại ca? Huynh làm sao thế?"
"Lần này đệ cứ đi đi, ta còn rất nhiều công vụ chưa giải quyết ở phủ, không tiện đi đến Thê Châu"
Vũ Mặc nói rồi quay lưng đi ngay, để Vũ Dịch thất vọng đứng đằng sau.