Quyết định của Âu Dương Vũ Mặc khiến Tử Trạch và Liễu ma ma phải kinh ngạc.
Bích Nguyệt viện? Chả phải là gian phòng nằm sau Mặc Vương phủ, đã bỏ trống mấy năm nay sao?
Mặc Vương làm như thế này, chả khác gì tuyên bố "bỏ rơi" vị Vương phi này.
"Điện hạ, chuyện này..." - Liễu ma ma e dè nói.
"Sao, có gì không ổn?"
Miệng là hỏi, nhưng thực ra chính là ép Liễu ma ma phải thuận theo ý mình.
Đợi nhận được cái lắc đầu của Liễu ma ma, hắn mới bước vào trong, Tử Trạch cũng nhanh chóng đi theo chủ tử.
Một khi Âu Dương Vũ Mặc đã quyết định chuyện gì, tám phần sẽ không thay đổi ý định. Tử Trạch cũng không muốn xen vào chuyện riêng của chủ tử, liền không dám có ý kiến.
Thiên Quân Dao mấy ngày trước vì bận rộn, lại mới trở về sau một chặng đường dài không vui, nàng ngủ say đến tận tối.
Mơ màng tỉnh dậy, trong phòng lúc này đã được thắp nến rồi. Ánh lửa lập lòe, nửa tỉnh nửa mê, chưa nhận thức được rõ xung quanh.
Nhưng tiếng nói lí nhí bên ngoài lại như cố ý đánh thức nàng dậy. Lắng nghe kỹ, là tiếng nói của một vài nô tỳ trong phủ.
"Mặc Vương đuổi Thiên Quân Dao đến Bích Nguyệt viện, vậy thì chuyện bọn họ xích mích là có thật rồi"
"Aida ngươi còn nói như thế. Chả rõ sao, Vương gia nhà ta trước nay không gần nữ sắc. Một nữ nhân lòng dạ xấu xa sao có thể quyến rũ ngài ấy"
"..."
Bích Nguyệt viện? Mặc Vương? Thiên Quân Dao nghe loáng thoáng tên mình. Không hiểu chuyện gì, nàng ngồi dậy, dụi dụi mắt.
Là do chưa tỉnh ngủ, hay thực sự là trong căn phòng này có gì đó rất lạ vậy?
Thiên Quân Dao nhìn xung quanh, không tìm ra được cảm giác kỳ lạ đó. Nàng nhìn bên ngoài, rồi đứng lên bước ra đó.
Cạch.
Tiếng chân Thiên Quân Dao làm đám nô tỳ kia giật mình, liền đứng ngay hàng lại. Tuy thế, nhìn thấy Mặc Vương phi nhưng bọn họ lại không hề hành lễ, càng không có cử chỉ tôn trọng.
"Nương nương, đồ đạc của người đã được mang đi trước rồi. Mời người đến Bích Nguyệt viện, đây là lệnh của Mặc Vương"
"Đồ đạc... của ta?"
Nàng nhìn vào lại bên trong phòng, trái rồi phải. Nhận ra, hành lý của nàng không còn ở trong phòng nữa.
Khoan đã, bọn họ là nói Bích Nguyệt viện, lệnh của Mặc Vương? Là hắn... có ý muốn đuổi nàng đi sao?
Tâm trạng vẫn còn đang rối bời không hiểu, giọng nói của Vũ Mặc đã cất lên:
"Có chuyện gì mà ồn ào thế?"
Nàng lập tức xoay người lại.
"Mặc Vương điện hạ" - Đám nô tỳ sùng bái, lập tức hành lễ, thái độ không giống như với Quân Dao.
Không sai, là Âu Dương Vũ Mặc. Kể từ lúc lên đường hồi kinh, nàng vẫn chưa nghe lại giọng nói trầm bằng này của hắn.
"Điện hạ, hành lý của thần thiếp..."
Nàng nhìn hắn, một cách vừa dịu dàng nhưng lại vừa đau buồn. Dù chỉ là một chút hy vọng, nàng vẫn mong hắn phủ nhận chuyện này.
"Nếu đã dậy rồi, thì mau đến Bích Nguyệt viện đi"
Lời nói lạnh lùng đến mức không còn một cảm xúc nào. Không nhìn lấy nàng một cái, hắn nói.
Quả nhiên... là thật.
Đây không phải là điều mà nàng mong muốn sao? Sao lời nói đó... lại đau đến thế
Thiên Quân Dao hơi cúi đầu, cố gắng không thể hiện bất kỳ vẻ mặt nào lúc này. Nàng thuận theo ý hắn:
"Vâng, điện hạ"
Âu Dương Vũ Mặc trong lòng lại khó chịu. Chưa bao giờ hắn cảm thấy một câu nói nào của nàng lại khiến hắn khó chịu như thế.
Ngay cả lần đầu gặp, không hề có sự tin tưởng nào, nhưng vẻ mặt gần như muốn khóc của nàng lại khiến hắn mủi lòng.