Âu Dương Vũ Mặc mặc một bộ phục màu đỏ đậm Hai cổ tay được ôm chặt bởi giáp cổ tay, đai lưng bó sát vào eo. Màu đen nằm trên nền đỏ đô, càng khiến Vũ Mặc quyền lực hơn.
Chưa kể đến thần sắc bây giờ của hắn, thực sự là một "đại ma vương" sống!
Đứng bên cạnh Vũ Mặc là Âu Dương Vũ Dịch và Tử Trạch. Cả hai cũng đã quá quen với hình ảnh này rồi, kể cả bọn họ khi thực sự nghiêm túc cũng không kém gì Vũ Mặc.
"Ngày Mặc Vương gặp thích khách, hai người các ngươi là người duy nhất không có mặt. Những manh mối khác cho thấy trong nội bộ thực sự có kẻ gian. Nói, là ai trong hai người các ngươi?!"
Âu Dương Vũ Dịch lớn tiếng răn đe hai người kia. Nhưng vẫn không bằng sức áp bức từ khí chất của kẻ đang ngồi yên lặng kia.
Âu Dương Vũ Dịch từ đầu đến cuối vẫn luôn một vẻ. Không một phản ứng, chỉ quan sát thật kỹ cả hai "nghi phạm".
Cách tra khảo phạm nhân của Vũ Mặc tuy không nhiều nhưng lại đủ khiến người khác kinh hoàng.
Hắn một khi đã nắm chắc bảy tám phần đảm bảo trong tay, kẻ đó chắc chắn không thể trốn thoát.
Chính vì thế nên những chuyện thiên về phá án, điều tra, Vũ Mặc hơn đệ đệ của mình là ở điểm đấy.
"Mặc Vương!"
Một lên lính từ bên ngoài đi vào, tay cầm một bức thư chưa được mở ra. Tử Trạch quay lại, nhận bức thư đó rồi hai tay đưa cho Âu Dương Vũ Mặc.
Hắn cầm lấy bức thư đó bằng hai ngón tay trỏ và giữa. Mắt vẫn hướng về hai người kia.
"Các ngươi nghĩ, trong tay ta đang có thứ gì?"
Vũ Mặc dùng một giọng khiêu khích nói.
Hai kẻ đó liền nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.
Vũ Mặc: "Nếu chỉ là đơn giản thông báo cho thích khách biết ta đang ở đâu, thì các ngươi sẽ không mất quá nhiều thời gian"
Khi Vũ Mặc nói đến điều này, một trong hai kẻ đó liền có kẻ giật mình. Hắn chột dạ, cúi mặt xuống.
Vũ Mặc liếc nhìn tên bên trái, kẻ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, tiếp lời:
"Lúc đánh nhau ở trên phố, ta nhìn rõ đám thích khách gồm có bảy tên. Khi trong rừng phục kích, ta ở trên cây quan sát, chắc chắn là có đúng bảy tên truy sát"
"Nếu các ngươi đã hành thích, chắn chắn biết rõ bản vương đây là ai. Không lẽ lại không nghe về Vương phi của bản vương đây?"
Đến câu đó, Âu Dương Vũ Mặc đặc biệt nhấn mạnh, trừng mắt với tên kia. Khiến hắn tay chân thấp thỏm không yên.
Tử Trạch lập tức túm tóc, kéo giật ngửa đầu tên đó ra, nói lớn: "Còn không thừa nhận?"
Tên yếu đuối ngồi bên cạnh liền ngã bệt ra, sửng sờ nhìn cả ba người kia xử lý tên gián điệp mà chân không ngừng run rẩy.
"Chuyện... chuyện này là sao? Tôi không biết gì cả". Tên đó cố gắng chối tội: "Mặc Vương, ngài không thể vu oan giá họa cho tôi!"
"Vu oan giá họa?" - Vũ Mặc lặp lại lời của tên đó như một chuyện rất nực cười.
"Xác chết của thích khách lại chỉ có sáu tên. Ta nghĩ ngày hôm đó khi hầu hết đều bị trúng độc, ngươi lại may mắn không trúng, sợ lộ chuyện liền bỏ chạy"
"Tuy may mắn không trúng độc, nhưng bản vương chắc chắn trên người ngươi vẫn còn ám lại bột của loại độc đó"
"Trên tay của bản vương chính là phương pháp nhận biết loại độc đó. Ngươi chắc cũng đã thấy đồng bọn của mình như thế nào rồi. Độc của Thiên Quân Dao, hẳn là chủ tử của ngươi cũng biết nhỉ?"
Còn có thể đoán ra được đằng sau có kẻ chủ mưu, quả nhiên Âu Dương Vũ Mặc là không nói đùa.