"Đa tạ Vương phi, đa tạ Mặc Vương phi"
"Con của thảo dân cũng đã khỏe lại rồi, đều là phước của Mặc Vương phi"
"..."
Trước cửa lớn của Tri phủ Lý Tô, bao lời đa tạ từ bách tính đều được Thiên Quân Dao nghe thấy.
Ngày đầu khi đến Thê Châu, cô vốn nghĩ mình sẽ không giúp đỡ gì được nhiều. Nhưng cũng nhờ có các tiểu ý, đại phịu khác, Thiên Quân Dao cứu được biết bao người bệnh tật.
Tuy ngày hôm qua cô không đích thân đến, nhưng nghe một vị đại phu có tuổi, hiền hậu, ông khục khục nói:
"Mọi người lo rằng nương nương đã bỏ mặc họ. Nhưng nhờ những liều thuốc mà nương nương chỉ bảo, chúng thần làm theo, mọi người đều đã ổn cả"
Nghe những lời nói này, Thiên Quân Dao mới có thể yên tâm hơn. Cô sợ rằng mình vẫn chưa đủ trách nhiệm, sáng hôm nay đã đến đây từ rất sớm.
Cả ngày hôm nay cô có thể vừa chẩn bệnh, vừa làm quen được với một số người khác, đây là những chuyện mà ở kinh thành cô vẫn chưa từng được làm.
Nhờ thế mà cô mới biết, ở vị trí cao như Âu Dương Vũ Mặc không phải chuyện dễ dàng gì.
Lòng phải một nước hai dân, bản thân luôn đặt phía sau. Thiên Quân Dao thấu được một vài phần của Âu Dương Vũ Mặc.
Nhưng hôm nay cũng đã là ngày cuối ở Thê Châu rồi. Ngày mai bọn họ phải trở về kinh thành, tiếp tục cuộc sống "đó".
Hoàng hôn.
Thiên Quân Dao ngước nhìn, cảnh tượng này thật quá tuyệt vời. Ánh mặt trời dần khuất sau ngọn núi, ánh mắt cố len lỏi qua các đám mây.
Cô đưa nhẹ cánh tay của mình lên trước mặt, hướng về phía mặt trời. Như muốn nắm lấy thứ tròn tròn đỏ cam kia.
"Thật đẹp... thật giống với đôi mắt đó..."
Thiên Quân Dao nói một lời dịu dàng, nhẹ nhàng bằng cả cảm nhận của mình. Nàng cười nhẹ khi thấy ánh mặt trời hoàng hôn thật sự giống với đôi mắt của Âu Dương Vũ Mặc.
"Vương phi nương nương"
Một tiếng gọi của một người đàn ông trumg niên từ đằng sau lưng cô phát đến.
Thiên Quân Dao không giật mình, cô hạ nhẹ tay mình xuống rồi quay lại.
"Lý đại nhân"
"Nương nương" - Lý Tô là cười không cảm xúc, nịnh bợ, tránh né.
Ngày đầu tiên đến đây, Mặc Vương trước mặt mọi người "công nhận" vị Vương phi này, ông ta làm sao có thể dám đắc tội chứ?
"Ngựa đã chuẩn bị cả rồi ạ"
"Được". Thiên Quân Dao trả lời hờ hững.
"Hôm nay Mặc Vương không đến đón người sao, nương nương?"
Lý Tô vốn không quan tâm chuyện vợ chồng hai người, ông ta là cố tình tìm cách tiếp cận.
"...". Thiên Quân Dao nhìn thẳng Lý Tô, cô không trả lời. Đôi mắt không toát lên bất kỳ sự thất vọng, buồn bã nào.
Đúng vậy, cả ngày hôm nay cô chưa gặp hắn, Âu Dương Vũ Mặc.
Sáng hôm nay khi tỉnh dậy, hắn đã rời đi rồi, cũng có thể là hắn chưa từng qua đêm ở đó. Tử Trạch cũng không có ở biệt viện, có lẽ là họ đã đi cùng nhau.
Nhưng đã nói rồi, nàng là đã thấu được không ít vất vả của hắn.
Hắn đến Thê Châu là để làm nhiệm vụ, hôm qua còn gặp thích khách làm chậm trễ thời hạn. Hôm nay có lẽ là rất bận a!
"Điện hạ có rất nhiều việc phải giải quyết. Dù sao ngày mai chúng ta cũng hồi kinh rồi"
Thiên Quân Dao cười đáp, cô là miệng cười nhưng lòng không cười, chỉ trả lời cho qua.
Lý Tô vốn không quan tâm chuyện vợ chồng hai người, ông ta là cố tình tìm cách bắt chuyện để đi lòng vòng.
"Thế nương nương a... mấy hôm nay lão thần cũng giúp người không ít... người thấy đó... chuyện về Mặc Vương a..."