Ánh mắt Thiên Quân Dao nhìn Thanh Quý phi một cái thật nhanh nhưng cũng đủ để bà ta nhận thấy.
"Tạ ơn Quý phi" - Quân Dao hành lễ.
Cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên tiếp xúc tiếp với ả phù thủy này, Thanh Quý phi lập tức lùi lại sau một chút rồi gật đầu rời đi.
Thị nữ bên cạnh Thanh Quý phi cũng không khỏi thắc mắc, hỏi: "Nương nương, người làm sao vậy ạ?"
Thanh Quý phi căng thẳng, liếc nhìn lại sau, thấy Thiên Quân Dao đã đi vào trong nhà. Bà ta lập tức chỉnh đốn lại dáng vẻ của mình:
"Ả Thiên Quân Dao đó tiếng xấu đồn xa, Quý phi ta thân thể ngàn vàng, sao có thể tùy tiện giao du với tiện nhân đó. Làm dơ của y phục của ta mất"
Thị nữ liền nịnh nót bà ta, hạ bệ Quân Dao xuống:
"Vẫn là nương nương an minh, Vương Phi đó không nên tiếp xúc, nô tỳ nghe nói cô ta rất giỏi dùng độc"
Điều này tất nhiên Thanh Quý phi biết. Nhưng ánh mắt vừa nãy nhìn bà ta, chắc chắn không phải bình thường, rõ ràng là ánh mắt đó mặc dù không nguy hiểm nhưng lại rất tinh tường, thật sự khiến bà ta trong chốc nào đó cảm thấy run rẩy.
Nếu có thể lợi dụng nữ nhân này, chắc chắn sẽ rất có lợi cho kế hoạch của bà ta. Nhất định phải tìm cách tiếp cận Thiên Quân Dao sau.
____________
Tối hôm đó, Quân Dao vẫn còn mặc bộ hỉ phục, khăn che mặt vẫn còn trên đầu. Một mình nàng đơn quạnh giữa căn phòng lớn đó.1
Không biết thời gian đã trải qua bao lâu, sau khi vào phủ, nàng đã ngồi trên chiếc giường này lâu rồi.
Điều khiến nàng thua thiệt hơn chính là không hề có lễ bái đường, và tân lang cũng không hề có mặt.
Chuyện này sang chuyện khác khiến cô cũng đã đủ mệt rồi. Nếu tân lang không có đây, cô cũng không cần câu nệ quy tắc làm gì.
Tự tháo khăn che trên đầu ra, vứt sang một bên, rồi đi lại phía hòm chứa đồ từ nhà mang đến. Thiên Quân Dao xắn tay áo lên, kiểm tra lại số đồ vật trong đó.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động.
Cạch.
Thiên Quân Dao lập tức quay lại, cô tìm con dao có sẵn trong hành lý của mình. Chầm chậm đi lại phía cửa.
Vừa lúc cô định đâm đến thì "bụp"
Leng keng, leng keng. Con dao trên tay cô rơi xuống đất.
Nhìn kỹ lại, là một người đàn ông lạ mặt?!
Thiên Quân Dao định hét lên thì liền bị bịt miệng lại, hắn lập tức đe dọa cô:
"Câm miệng"
Giọng nói này, hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi. Nhưng người này là ai cơ chứ? Sao đột nhiên đột nhập vào Mặc Vương phủ được chứ?
Hắn nhìn lại cô, thấy cô đang mặc hỉ phục, trên đầu cũng đội mũ phượng, không lẽ...
"Cô... là Thiên Quân Dao? Tân nương của bản vương sao?"
Nghe hắn nói, Thiên Quân Dao mở to cả mắt. Người này chính là phu quân của cô, đại Hoàng tử Âu Dương Vũ Mặc sao?!
"Không đúng, không phải dung mạo của Thiên Quân Dao..."
Trước mặt Âu Dương Vũ Mặc bây giờ là một mỹ nhân, làm sao có thể là ả phù thủy Thiên Quân Dao được cơ chứ?
Nghi ngờ, hắn lập tức bóp cổ Quân Dao.
"Mau nói, cô là ai? Sao lại ở trong phủ của bản vương mà mặc hỉ phục? Thiên Quân Dao ở đâu?"
"Ta... thần... thần thiếp chính là... Thiên... Thiên Quân Dao" - Cô khổ sở vừa nói vừa đánh vào tay của Vũ Mặc.
Sự khẳng định này khiến Vũ Mặc bất ngờ. Dung mạo của Thiên Quân Dao sao lại xuất sắc như thế, không phải lời đồn, cô ta rất xấu xí, có một vết sẹo ở trên mặt hay sao?
Thiên Quân Dao vén phần tóc mái của mình lên, thái dương bên trái của cô có một vết sẹo.
"Ngài... không tin... ta... sao?"