Lúc này Âu Dương Vũ Dịch đang ở công trình đê "làm việc".
Một tên lính hốt hoảng chạy vào:
"Dịch Vương gia, Dịch Vương gia, nguy rồi, nguy rồi"
Vũ Dịch không biết gì, quay người lại, mắng:
"Chuyện gì mà ngươi gấp gấp gáp gáp thế hả?"
"Vương gia, Mặc Vương gia và Mặc Vương phi gặp thích khách trên đường đến phủ của Lý đại nhân ạ!"
Vũ Dịch nghe thấy, liền không tin chuyện này. Lý Tô lo lắng sẽ liên lụy bản thân, hỏi lại một lần nữa:
"Chuyện là sao? Sao đột nhiên lại...?"
"Đại nhân, là bách tính chứng kiến. Xe phu là người của chúng ta cũng đã chết rồi ạ!"
Âu Dương Vũ Dịch lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn cau mày lại tức giận, lớn tiếng:
"Các ngươi còn ở đây? Còn không mau chia ra tìm kiếm Mặc Vương và Vương phi?!"
"Vâng, Vương gia"
Tên lính đó lập tức thi hành lệnh.
Vũ Dịch đưa sang tay Lý Tô bản thiết kế công trình rồi lập tức chạy đi.
"Ơ Vương gia, Vương gia...?!" - Lý Tô vẫn chưa kịp định thần lại chuyện gì.
Âu Dương Vũ Mặc và Thiên Quân Dao lúc này đang ở một trong hang động. Vì chân Quân Dao bị trật khớp, nên cả hai không thể đi xa được.
Cô ngồi trên đất, tựa người vào một tảng đá, dùng cả hai tay xoa xoa vào chỗ chân đang bị thương.
Âu Dương Vũ Mặc đi vào.
"Bọn chúng vẫn còn ở gần đây, cứ trốn tạm ở đây trước đã"
Nói rồi, hắn một xuống trước mặt Thiên Quân Dao, một chân co, một chân duỗi.
Quân Dao không nhìn hắn mà trả lời, chỉ đáp lại "ừm", cô lấy từ trong y phục của mình ra một lọ thuốc.
Nhướng người về phía trước, Quân Dao định cởi tất chân của mình ra.
Bỗng có một bàn tay khác đã nhanh hơn cô.
"Điện hạ?!"
Vũ Mặc nâng chân của cô lên, từ từ cởi tất chân của cô ra.
"Người khác làm giúp sẽ tiện hơn nhiều"
Quân Dao nhìn Vũ Mặc, không hiểu sao cô lại nghe lời hắn, từ từ rút tay của mình về lại, phối hợp nhịp nhàng với Vũ Mặc.
Nhưng tay chân Vũ Mặc vốn thô, hắn chạm vào nơi đang sưng đỏ kia, Quân Dao theo phản xạ muốn rút chân của mình lại.
"Ách...". Cô nhăn mặt.
Hắn giật mình nhanh chóng bỏ ra. Nhìn lên Quân Dao, hỏi:
"Đau sao?"
Cô mím môi, lắc đầu.
Vũ Mặc với tay lấy lọ thuốc kia. Hắn mở nắp ra, dùng ngón tay trỏ quẹt một ít thuốc có trong lọ. Tất cả đều làm bằng một tay.
Tay kia hắn nhẹ nhàng nâng chân của Thiên Quân Dao lên cao hơn một tí. Tiếp, hắn bôi thuốc vào chỗ bị thương, dùng hai ngón tay bôi theo hình vòng xoáy.
"Đau thì cứ nói ra, ta không cười nàng đâu"
Vì câu nói đó của Vũ Mặc, con tim kia của Quân Dao lại ấm áp lạ kỳ. Cô nhìn hắn, nhìn hắn đến sửng sờ. Vẻ mặt cô không còn là sự ngạc nhiên nữa, mà là dịu dàng, trìu mến.
Vũ Mặc nhẹ nhàng đặt chân cô xuống, vô tình ngước lên, bắt gặp ánh mắt đó của Quân Dao.
Cả hai lại bất động nhìn nhau.
Quân Dao sững sờ nhìn Vũ Mặc, Vũ Mặc lại thẳng thắng nhìn Quân Dao.
Lúc này hơi thở của hai người như hòa cùng một nhịp điệu. Không có sự lạnh lùng, sự e dè như trước đây. Hai đôi mắt ấy, chỉ toát lên sự chân thành.
Thiên Quân Dao không tự chủ, vô thức đưa tay lên, định chạm vào một bên má mặt của Vũ Mặc.
"Nhìn đủ chưa hả?"
Câu nói của Vũ Mặc định thần cô lại. Hắn nhìn bàn tay kia với vẻ mặt thắc mắc, một dấu chấm hỏi.
Lúc này Quân Dao mới bắt đầu cảm thấy khó xử. Cô vẫy vẫy tay, cười trừ: "Nóng, nóng, haha"
Tạm chấp nhận lý do đó. Vũ Mặc cầm lọ thuốc lên, cẩn thận đóng nắp lại.