"Mặc, chàng..."
Hắn không trả lời, càng không ngoảnh mặt lại nhìn nàng. Bây giờ Thiên Quân Dao nàng trước mặt hắn không khác gì kẻ xa người lạ. Đàm Bì Bì cùng Tử Trạch đi bên cạnh hắn, hai tiếng "Vương phi" vui vẻ ngày trước cũng không còn. Nàng không hiểu, nàng cũng không biết, trong đầu Quân Dao bây giờ cứ như người ở trên mây. Lơ lơ lửng lửng, không nhận thức được sự thật trước mắt. Trong cổ, không, có lẽ là cuống họng đã bị một thứ vô hình gì đó chặn lại. Quân Dao không thể nói, là nàng không thể nói thành lời. Nghẹn lắm.
"Hoàng tẩu, chúng ta trở về đi..."
Vũ Dịch kéo kéo vạt tay áo nàng, hắn không dám nói to, nhưng cũng không quá nhỏ, đủ để nàng ấy nghe thấy. Không biết để nàng ấy đến đây, là tốt hay xấu. Nhiều lần chia ly, cái chết cạnh kề, cũng nhìn thấy được sự đau lòng của cả hai người. Phận là nữ nhân, Thiên Quân Dao nhiều lần khóc lớn trước mặt Vũ Mặc là bình thường. Chỉ là không hiểu làm sao, lần này, đến một giọt nước mắt cũng không thấy rơi. Là bản thân chưa chấp nhận được sự thật, hay là bên trong đã đau xé đến ruột gan cũng không còn rồi.
Bước chân chầm chậm về phía trước, Vũ Dịch đi bên cạnh, không ngừng liếc mắt nhìn xem nàng như thế nào. Từ lúc ở Thiên Lao trở về, Quân Dao vẫn giữ đúng một cảm xúc. Nàng không khóc, không cười, chỉ im lặng.
"Hoàng tẩu, đến rồi..."
Hai người dừng lại trước Phật Tâm Cung. Mặc dù Vũ Dịch là nhị Hoàng tử, nhưng Phật Tâm Cung là nơi tịnh dưỡng uy nghiêm của Hoàng Thái hậu. Ngoại trừ khi có việc, đến đã Hoàng hậu nương nương cũng khó mà vào được. Thiên Quân Dao hiện tại được phong tặng hiệu Thái y, ngày đêm chăm sóc cho Hoàng Thái hậu. Vũ Dịch muốn gặp nàng thì cũng chỉ có thể hẹn ở bên ngoài, không thể vào bên trong Phật Tâm Cung, nhất là thời điểm này.
Thiên Quân Dao không nhìn hắn, chỉ gật đầu một cái cho đúng lễ nghi rồi bước vào trong. Vũ Dịch nhìn bóng lưng kia, thở dài một tiếng. Dù là mâu thuẫn, hay là hiểu lầm, kẻ khó xử nhất vẫn luôn là kẻ đứng giữa. Vũ Dịch vốn quý mến nàng, một lòng một dạ gọi hai tiếng "hoàng tẩu" thân thương. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Cách làm của đại ca là đúng, Thiên Quân Dao vốn là muội muội của chúng ta. Chuyện gì rồi cũng sẽ trở lại vị trí của nó, không thể thay đổi được.
Bên này, Mặc Vương phủ, Đàm Bì Bì nói thẳng:
"Công tử, dù Thiên Quân Dao có là ai đi chăng nữa. Nhưng tình cảm của hai người như thế, người không thể giải thích rõ với cô ấy một lời sao?"
Phận là thuộc hạ, Đàm Bì Bì không thể không làm theo lời hắn nói. Nhưng đến cả người như nàng ta cũng phải tức giận, giận vì sao Vũ Mặc lại không một lời giải thích, Thiên Quân Dao từ đầu đến cuối là người vô tội, cô ấy không hề biết chuyện của mẹ mình là Tống Ninh Hinh và An Vương Âu Dương Vệ. Một lời giải thích khó đến vậy sao?
Tử Trạch không muốn Vũ Mặc tức giận vì Đàm Bì Bì đã quá phận. Hắn lên tiếng nhắc nhở:
"Bì Bì cô nương, chuyện của điện hạ, người ắt có dụng ý riêng"
"Tử Trạch ta nói ngươi nghe, Thiên Quân Dao là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân. Ít nhiều, ta biết được cô ấy đang nghĩ gì nhiều hơn các người"
Rồi nàng ta lại quay sang Vũ Mặc, tiếp tục nói: "Công tử thứ lỗi thuộc hạ quá phận. Nhưng thuộc hạ tin, bên cạnh Thiên Quân Dao lâu như thế, công tử chắc chắn biết rõ nội tâm cô ấy như thế nào. Nếu người thật buông bỏ, hãy dứt khoát. Đừng để cô ấy ôm một chút ánh sáng nhỏ nhoi nào trong lòng. Đau lắm, công tử"
Âu Dương Vũ Mặc im lặng, hắn nghe rõ từng câu từng chữ mà hai người nói. Hắn tuy là nam nhân, nhưng lời Đàm Bì Bì nói, tất nhiên hắn hiểu. Hắn cũng càng hiểu được hành động của hắn chính là đang bóp nát trái tim nàng ấy một cách từ từ, nhưng mà thật đau đớn.
"Đàm Bì Bì, ngươi nói không sai. Nhưng mà... chuyện của ta và nàng ấy, vạn lần không được..."
"Nếu có thể tàn nhẫn hơn, chỉ mong nàng ấy ghét ta, hận ta. Rồi thì nàng ấy mới có thể toàn tâm toàn ý mà bên cạnh một nam nhân khác thôi..."
"Nàng ấy không sai, là ta sai, là ta đã thất bại rồi"
Nói rồi, hắn một bước hai bước đi thẳng vào bên trong. Đàm Bì Bì nghe như vậy, đến cả bản thân cũng đau lòng thay. Rốt cuộc thì bọn họ đã làm gì sai, sao cứ hết lần này đến lần khác ông trời trêu ngươi như thế chứ...?