Cố Lâm Vỹ là con trai của thiếp, mẫu phi của hắn trong mắt Bắc Vương cùng lắm chỉ là một trong những sủng vật hết thời. Từ nhỏ hắn đã luôn ganh tỵ với các huynh đệ khác của mình, Phụ vương cũng chưa từng nhìn hắn lấy một lần. Một lần vì quá giận, cùng với uất ức từ nhỏ, Cố Lâm Vỹ đã đẩy chết một Hoàng tử khác. Bắc Vương nổi trận lôi đình, nhưng vì nể tình xưa với mẫu phi, Cố Lâm Vỹ bị hành hình trừng phạt rồi bị đày đến biên cương.
Cố Lâm Vỹ đáng ghét, tính tình hung bạo lại kiêu ngạo, hầu hết kẻ dưới trướng dù có phục tùng hắn cũng chưa đến mươi kẻ thật lòng. Nhưng thứ khiến kẻ khác phải tâm phục khẩu phục chính là sự cố gắng của hắn. Khởi đầu chỉ là một vị Hoàng tử thất sủng của thê thiếp, dần dần vị trí của hắn cũng được củng cố. Có chỗ đứng, có tiếng nói, và được như bây giờ.
Sự lạnh lẽo của kim loại chạm vào, cổ cũng đã rỉ máu. Thứ hắn thấy cuối cùng chính là một cái nhìn, một cái nhìn từ kẻ chiến thắng.
"Cố Lâm Vỹ, ngươi thua rồi"
"Khốn kiếp, Âu Dương Vũ Mặc..."
Tiếng thở hổn hển, chạy về phía này, một tiếng "Mặc" phát ra, hắn mỉm cười dịu dàng, giang rộng hai tay.
"Ta đây"
Chưa bao giờ, chưa bao giờ được chứng kiến đại Hoàng tử của chúng ta dịu dàng đến như thế. Trên gương mặt hắn lộ rõ ra định nghĩa của hai chữ "hạnh phúc".
Ngày trước hành quân đánh trận, là vì trách nhiệm. Hôm nay ra quân đánh trận, là vì lời hứa. Ngày trước trở về, ngoài sự lo lắng của mẫu thân và Vũ Dịch ra, hắn không cảm nhận được gì. Bây giờ, trước mặt hắn chính là động lực, sau lưng hắn chính là chỗ dựa. Hắn không mạnh mẽ, cũng chưa từng đảm bảo mình sẽ toàn mạng trở về. Nhưng bây giờ, nàng chính là động lực, là ý chí của hắn. Hậu phương như thế, Vũ Mặc không trở về mới chính là có tội.
"Đại ca"
Vũ Dịch trên tay vẫn còn cầm một thanh kiếm dính đầy máu, trên mặt hắn cũng có máu, nhưng không phải của chỉ mình hắn. Đôi mắt vô lo vô nghĩ, hoạt bát của Vũ Dịch không còn khi nhìn thấy hai người như thế. Hắn biết, lại càng biết chắc chắn Vũ Mặc cũng biết hắn muốn nói chuyện gì.
Vũ Dịch láo liên, Quân Dao mặc dù không biết cũng hiểu được. Cố Lâm Vỹ và người của Bắc Quốc đều đã bị bắt cả, có lẽ cũng sẽ chẳng còn khó khăn gì nữa. Nàng buông tay ra khỏi cổ của hắn, ý muốn rời đi. Vũ Mặc cũng không giữ lại, chỉ gật đầu đồng ý. Người của hắn lập tức đi ngay sau nàng. Vừa rời đi, Vũ Dịch lập tức nheo mày:
"Đại ca, huynh đừng nói với ta huynh không biết chuyện gì. Rõ ràng huynh và Thiên Quân Dao tẩu ấy là..."
"Được rồi, Vũ Dịch"
Không để Vũ Dịch vì kích động mà nói hết lời. Ở đây vẫn còn những người khác, chuyện này nếu lộ ra, chắc chắn Thiên Quân Dao sẽ gặp nguy hiểm.
"Về lại kinh thành, sẽ nói tiếp"
Bước qua Vũ Dịch với gương mặt tối sầm. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Vũ Mặc tất nhiên hiểu đạo lý này. Nhưng hắn lần đầu ích kỷ, dù có tội, hắn cũng không muốn buông tay nàng ra, kể cả, nàng có là muội muội của hắn...
Lộc cộc, lộc cộc.
Một cái lồng lớn đặt trên một chiếc xe kéo. Đi cả một đoạn đường, ai cũng nhìn thấy một kẻ to lớn, tóc tai rũ rượi, y phục trên người rách rưới dính máu, mặt mày lấm lem. Nhìn như thế, ai lại nghĩ chính là Cố Lâm Vỹ một thời gây kinh sợ ở biên giới Bắc Quốc chứ. Hôm nay, Cố Lâm Vỹ được giải về kinh thành.