Thuốc mê đánh ngất Cố Lâm Vỹ e là sắp hết rồi, kẻ khác rồi cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra “Tiểu Qui” thật đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà. Nơi này vốn dĩ không phải là nơi để “tâm sự giải bày”.
Nàng suy nghĩ một chốc, rồi ngẩng mặt lên, “hăm dọa” hắn:
“Ta chờ. Nếu ba ngày sau chàng không đến tìm ta, ta sẽ đến tìm chàng, mặc kệ thứ ta tìm, có còn là một người còn sống hay không…”
Lúc này Âu Dương Vũ Mặc chỉ quan tâm đến việc nàng có đồng ý rời đi hay không mà thôi. Hắn không kịp nhìn ra được lời nói trong đôi mắt ấy mấy phần là thật lòng. Hắn cũng chưa từng nghĩ đến, nàng mạo hiểm một lần, thì sẽ có lần hai, lần ba...
Quả nhiên chưa đến thời gian nửa nén nhang, Cố Lâm Vỹ đã tỉnh lại, hắn hùng hùng hổ hổ cây cầm thanh đao đến ngục giam Vũ Mặc. Đoán được, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Vũ Mặc bình tĩnh không để lộ ra sơ hở, nhất định phải giữ chân Cố Lâm Vỹ, kéo dài thời gian cho Thiên Quân Dao chạy thật xa.
"Ha, Âu Dương Vũ Mặc, không ngờ tướng số của ngươi cũng không đến nỗi nào. Ở đây rồi, vậy mà lại có kẻ dám mạo hiểm vì ngươi. Ngươi không định giới thiệu nàng ta một chút cho ta sao?"
Vũ Mặc đối với Cố Lâm Vỹ không trả lời một câu. Nếu để tên khốn này biết được Thiên Quân Dao nàng ấy, đến cả bản thân lo còn không được, đừng nói đến chuyện sẽ bảo vệ được nàng.
Tuy vậy, không phải tự dưng Âu Dương Vũ Mặc có thể tự tin khiêu khích với đám người Bắc Quân, với Cố Lâm Vỹ. Mà là hắn biết, Cố Lâm Vỹ trước khi chiếm được Nam Quốc, chắc chắn sẽ không thể giết mình.
"Hộc, hộc, hộc..."
Đôi chân chạy liên tục, đầu luôn ngoảnh về sau. Cảm giác được rằng phía sau có rất nhiều kẻ đang đuổi theo, nếu không nhanh chân hơn, chắc chắc sẽ phải bỏ mạng.
Không biết đã được bao lâu rồi, nàng chạy đến chân cũng đã bắt đầu rụng rời cả rồi. Sắp không chịu được nữa, nhưng câu nói của Vũ Mặc luôn vang vảng trong đầu:
"Đến rừng trúc, nàng sẽ an toàn. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được quay đầu lại. Ba ngày sau, ta nhất định sẽ đến tìm nàng!"
Cố gắng những từng bước chân, rừng trúc cũng đã ngay trước mắt rồi. Nhưng một nữ nhân không qua rèn luyện như nàng chạy cả một đoạn đường xa như thế, sức cùng lực kiệt rồi. Chạm tay đến thân cây trúc đầu tiên, nàng cũng không chịu được nữa mà ngất đi. Từ bên trong bóng tối của khu rừng, tiếng loạc xoạc phát ra, tiến thật gần về phía nàng, một người bất tỉnh không một chút phòng bị nào.
Lúc này ở doanh trại của Âu Dương Vương, trên dưới không yên lại càng tức giận việc Thiên Quân Dao biến mất. Những kẻ trước đây vốn ghét Mặc Vương, bây giờ lại lợi dụng chuyện này để "tố cáo" với Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, thần đã bảo rồi. Nha đầu kia không còn là Mặc Vương phi, lại có Mặc Vương bây giờ đang trong tay kẻ địch. Ai chắc được rằng ả ta có phải là tay trong của Bắc Quốc hay không?"
Lúc này Âu Dương Vương để ngoài tai những lời này, ngài vẫn tin vào ánh mắt của nàng khi nàng nói:
"Thần nữ có hối hận. Hối hận nhất, chính là không thể ở bên cạnh chàng ấy vào lúc sinh tử này. Khẩn xin Hoàng thượng cho thần nữ được giữ trọn lời hứa, cùng chàng đi hết kiếp này"
Ánh mắt đó, nhất định không phải là của một kẻ phản bội, một kẻ ngu ngốc. Rõ ràng chính là lời thật lòng của kẻ si tình, một kẻ thật lòng.