Cố Lâm Vỹ lao đến như một con thú khát mồi trống bụng đã lâu. Hắn dùng sức ở bàn tay giữ chặt lấy cánh tay mảnh mai trắng trẻo kia, không để mỹ nữ chạy thoát. Ánh mắt hừng hực, sung mãn.
"Bản tướng nhất định không để ngươi thất vọng đâu, thỏ nhỏ"
Chỉ kịp thấy khóe miệng nàng ta chuyển động:
"Tất nhiên là ngươi sẽ không để ta thất vọng rồi"
Một màn bụi trắng mờ mịt xung quanh Cố Lâm Vỹ, hắn lắc lắc đầu hai cái, phát giác được đây là bột gây mê, ánh mắt liền thay đổi. Trước khi bất tỉnh, Cố Lâm Vỹ vẫn còn chút sức lực cuối cùng, giáng một bạt tai thật mạnh xuống kẻ yếu đuối nằm dưới kia.
"Tiện... nhân"
Thân hình to lớn lực lưỡng của Cố Lâm Vỹ ngã phịch xuống giường. Khó khăn lắm nữ nhân kia mới có thể thoát ra khỏi người hắn được.
Nàng ta xoay người, tấm màng che mặt vướng vào thứ gì đó. Một tiếng "roẹt" khá lớn, tấm màng rơi xuống đất chỉ còn lại phân nửa của ban đầu. Dung nhan nữ nhân lộ ra, vết sẹo ở thái dương trái tất nhiên không thể nhầm lẫn đi đâu được, chính là nàng, Thiên Quân Dao.
Chỉ để tránh hắn nghi ngờ mà gắng chịu đựng để Cố Lâm Vỹ thản nhiên trước mặt bao người "thân mật", đụng chạm với bản thân. Nàng hận một nỗi không thể một đao đâm chết hắn lúc này.
Cánh cửa mở ra, Thiên Quân Dao bình tĩnh bước ra ngoài. Tên lính nhỏ con vừa nãy thấy nàng đi ra liền chạy lại. Nàng bảo rằng tướng lĩnh vì say quá nên đã ngủ rồi. Bên trong quả thật là Cố Lâm Vỹ đang nằm trên giường bất động. Vốn muốn vào xem, nhưng Thiên Quân Dao đã vội cản hắn lại:
"Tướng lĩnh trước khi say giấc đã dặn dò ta không cho bất kỳ kẻ nào làm phiền ngài ấy. Ngài là muốn dưỡng sức cho trận đánh ngày mai"
Thường ngày Tướng quân bạo chúa Cố Lâm Vỹ ngàn chén không say, hôm nay lại ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng sức? Tên lính này tất nhiên không tin. Hắn muốn xông vào để kiểm tra thực hư như nào. Mặc cho Thiên Quân Dao cản, hắn vẫn một mực đẩy nàng ra.
May thay nàng ta thông minh, không chỉ dọn sạch chứng cứ, mà còn biết lật người Cố Lâm Vỹ quay mặt vào bên trong. Tên lính nhỏ con sợ rằng sẽ đánh thức tướng lĩnh, căn bản cũng không có gan bước lại gần. Lợi dụng lúc hắn vẫn còn đang kiểm tra, Thiên Quân Dao lại dùng bột gây mê bất ngờ khiến hắn bất tỉnh ngay tại chỗ.
"Dùng hơi quá rồi sao...?"
Vóc dáng của tên lính ấy khá giống với nàng, y phục tất nhiên cũng vừa vặn. Quân lính Bắc Quốc khác Nam Quốc ở một chỗ chính là chiếc mũ hình nón làm bằng sắt ở trên đầu. Nàng lợi dụng nó để che đi gương mặt của mình.
Vừa nãy khi còn đang hầu hạ Cố Lâm Vỹ, nàng được giao cho nhiệm vụ rót rượu. Nhân lúc bọn chúng cười nói không chú ý, một số vòi rượu đã được nàng cho thuốc mê vào trong. Xem như mục đích cũng dễ dàng hơn một chút rồi.
Quả nhiên, dù cho các quân linh ở bên ngoài có say như thế nào, lính canh ngục tất nhiên phải giữ tỉnh táo.
Ở đây lính canh đông hơn bên ngoài, quan sát kỹ sẽ thấy những tên lính này hoàn toàn khác với những tên lính ngoài kia, thể chất rõ ràng là tốt hơn nhiều. Xem ra ngục này tám phần là nơi nhốt Âu Dương Vũ Mặc rồi.
Trên tay cầm một vài vò rượu, kéo chiếc mũ xuống che mặt lại. Nàng hít một hơi thật sâu rồi bước về phía cửa ngục.
Hai tên lính canh liền đưa kiếm ra chặn lại, hèm giọng hỏi:
"Đi đâu? Ngươi tên gì, là thuộc hạ của ai?"