Thiên Quân Dao kéo vạt tay áo của Từ Lan. Bà quay lại nhìn, nàng lắc đầu.
Bước lên trên một bước, Thiên Quân Dao tự tin nhìn thẳng vào mắt Thanh Lam, nói:
"Thanh Quý phi có thể hỏi lại các thái y bên cạnh Thái hậu. Chắc chắn rằng tay nghề của Thiên Quân Dao ta không hề thua kém bất kỳ thái y nào trong cung"
"Chỉ mong Thanh Quý phi có thể xác nhận nhanh chóng, kẻo kéo dài, bệnh của Hoàng thượng trở nặng, đến lúc đó, e là Thanh Quý phi thực sự gánh không nỗi đâu"
"Ngươi đang uy hiếp bản cung?" - Thanh Lam khó chịu với thái độ tự đắc đó của nàng. Bà ta trừng mắt hỏi lại.
Đối với sự nghi ngờ của Thanh Lam, ngược lại Thiên Quân Dao không hề nao núng. Kiên quyết đó của nàng khiến Từ Lan Hoàng hậu phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Bà gật đầu hài lòng.
Một thái giám chân tay hốt hoảng chạy đến, quỳ rạp xuống ngay chân Từ Lan, bẩm báo:
"Hoàng hậu nương nương Hoàng hậu nương nương, biên cương gửi thư về, Bắc Vương bảo rằng nếu Hoàng thượng không trực tiếp đầu hàng, nhất định sẽ cho quân tiến thẳng vào Nam Quốc"
Trên dưới đều lập tức phẫn nộ. Nếu biết có ngày hôm nay chắc chắn trận chiến trước nên để Mặc Vương gia đánh chết hết bọn chúng rồi. Tha cho chúng một lần, không ngờ lại bị cắn ngược như thế này. Bắc Quốc từ đời này sang đời khác quả nhiên vẫn vô liêm sỉ như thế.
"Dịch Vương, Dịch nhi con trai ta như thế nào rồi?"
Thanh Lam lo lắng tóm cổ áo tên thái giám ấy kéo lên. Bắc Quốc lộng hành như thế, không lẽ biên cương thật sự căng thẳng lắm sao? Hài tử của ta, sao lại ngu ngốc mà lao đầu vào chỗ chết như thế chứ? Thanh Lam tuyệt vọng, chân đứng không vững, phải để cả cung nữ và người hầu dìu lấy.
Thiên Quân Dao lợi dụng lúc này liền nhanh chân bước vào bên trong Càn Long Cung. Từ Lan cùng Liễu ma ma cũng theo gót nàng đi vào.
Cả hoàng cung đều căng thẳng, từ biên cương đến kinh thành ai ai cũng đứng ngồi không yên. Bây giờ chỉ còn có thể đợi Hoàng thượng hạ lệnh xuống nữa mà thôi.
Càn Long Cung, Thiên Quân Dao vừa châm cứu xong cho Âu Dương Vương. Hoàng đế là vì áp lực đè nặng mà đâm ra kiệt sức, tình trạng không quá nghiêm trọng, dùng thuốc của thái y trong cung vẫn có thể hồi phục. Nhưng Thiên Quân Dao đã dùng tài châm cứu của mình, "đánh thức" được Âu Dương Vương dậy.
Từ Lan hồi báo lại tin tức ở biên cương cho Âu Dương Vương nghe, mong rằng Hoàng thượng có thể nhanh chóng nghĩ ra kế sách, hạ lệnh để yên lòng xã tắc. Âu Dương Vương nghe thấy, hai mắt nhìn lên trên trần nhà, không chút hy vọng.
"Rốt cuộc là trẫm đã làm gì sai, mà bây giờ Nam Quốc lại phải chịu sự trừng phạt như thế này?"
Mọi người đều không dám lên tiếng. Thiên Quân Dao tiếp tục làm tốt công việc của mình, nhưng cũng không dám trả lời lại câu hỏi này của Hoàng đế.
Âu Dương Vương nhận thấy sự im lặng, đưa mắt nhìn sang. Chỉ thấy tất cả đang tránh né ánh mắt của mình, như thể sợ rằng ngài sẽ hỏi đến mình. Nhưng riêng Từ Lan, vị chính thê vốn lạnh nhạt từ lâu lại giữ một bộ mặt bình tĩnh. Mắt chỉ chăm chú vào từng hành động của Thiên Quân Dao. Bắt gặp ánh mắt của Âu Dương Vương, bà cũng không hề nao núng.
"Hoàng thượng, là đang muốn hỏi thần thiếp sao?"
Giọng điệu Từ Lan lạnh nhạt, Âu Dương Vương cũng cảm nhân được từ bà có một sự không cung kính đối với bậc đế vương. Nhưng ngài cũng không màng muốn so đo, bởi lẽ ngài biết bản thân đã làm những gì có lỗi với bà ấy.