Lộc cộc, lộc cộc.
Đoàn người của triều đình vẫn cứ thế, tiến về Thê Châu, tính toán ngày mai sẽ đến nơi.
Đoàn xe cũng chỉ duy nhất có một xe ngựa ngồi.
Ban đầu thì chỉ có Mặc Vương phi Thiên Quân Dao. Nhưng không khí bây giờ đã khác, Âu Dương Vũ Mặc, không biết vì lý do gì, hắn cũng ngồi trong chiếc xe ngựa này.
Không nói không rằng, không gian chật hẹp, chỉ có duy nhất hai người.
Mặc dù đã thành thân, nhưng cả hai chưa từng "thân thiết", một người khép kín như Thiên Quân Dao căng thẳng lại càng căng thẳng.
Nhìn trái, nhìn phải, rồi lại với tay lấy điểm tâm. Ngoài những chuyện đó ra, Quân Dao không biết làm cách nào để tránh khó xử hơn trong tình huống này.
"Cái đó... ngài cảm thấy nắng sao?"
Câu nói của Quân Dao phá tan sự im lặng lúc bấy giờ.
Trong xe ngựa chỉ có hai người, không thể tự hỏi bản thân, chỉ có thể là đang nói với hắn.
Vũ Mặc không động đậy, đưa mắt nhìn sang Quân Dao.
Ánh mắt như có thể xuyên thấu lòng người, đụng trúng, Thiên Quân Dao lập tức di chuyển mắt lên trên rồi nhìn chỗ khác.
"Trời nóng thật mà nhỉ...?"
Quân Dao đưa tay lên phẩy phẩy trước mặt.
"Nàng quen với Dịch Vương?"
"Hả...?"
"Ngày đầu vào cung ra mắt mẫu thân, có người thấy nàng cùng đệ ấy đi ra. Trước lúc khởi hành, hai người lại đang nói chuyện với nhau. Đến dịch trạm, cũng là đệ ấy giúp nàng. Nếu nói không quen biết từ trước, nàng nghĩ... bản vương sẽ tin sao?"
Khi đến câu "bản vương sẽ tin sao", Vũ Mặc quay mặt hẳn về phía Quân Dao. Ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu nghi ngờ, tra hỏi.
"Nếu thiếp nói thật sự là lần đầu quen biết, điện hạ cũng sẽ không tin?"
Trốn tránh sự tra hỏi của Vũ Mặc không phải vì cô che giấu điều gì, chỉ là thực sự ánh mắt của "đại ma vương" này thật khiến người khác căng thẳng.
"Đúng, bản vương chính là không tin nàng"
"Ngài..." - Quân Dao một chút thất vọng.
"Bản vương nghe nói phụ thân nàng chưa từng cho nàng vào cung. Nhưng cũng không thể không biết, Mặc Vương và Dịch Vương vốn không cùng một bầu trời. Bây giờ nàng là Vương phi của Vũ Mặc ta, tốt nhất là nàng nên biết thân, biết phận thì hơn"
Nói nhiều thế, cũng chỉ là muốn răn đe mình.
Cứ ngỡ "bầu trời khác lạ, lòng người thay đổi" như nào, thì ra là đang nghi ngờ thê tử có gian díu với đệ đệ của mình. Mặc Vương này, trước nay vẫn luôn đề phòng người khác như thế.
Không có ý định sẽ giải thích. Thiên Quân Dao quay hẳn cả người về bên trái, lại tiếp tục săm soi móng tay của mình.
Mặc dù Vũ Mặc cũng nhìn thấy quan hệ của hai người họ chỉ xuất phát từ mỗi Âu Dương Vũ Dịch.
Nhưng "Thiên Quân Dao" này là Thanh Quý phi đích thân xin chỉ hôn cho hắn, là thật, là giả, vẫn chưa biết được.
Lại tiếp tục chặng đường.
Đến một đoạn đường vắng, gồ ghề. Xe ngựa lắc khá mạnh.
Mặt mày bắt đầu xanh tái dần, cảm giác trong người trạo trực, hơi thở chậm lại. Cộng thêm xe ngựa cứ tiếp tục chao đảo, Thiên Quân Dao theo đà, ngã về phía của Vũ Mặc.
Bịch.
Vũ Mặc dùng cánh tay của mình đỡ cô lại, khoảng cách hai người không quá gần nhưng cũng không xa.
"Làm sao thế?"
Thiên Quân Dao lắc đầu, tay kia đẩy nhẹ Vũ Mặc ra, nhích người ra xa một chút.
"Không sao, chỉ là cảm thấy... buồn nôn một chút. Mạo phạm đến điện hạ, xin thứ lỗi... Ọe..."
"Thứ đó" dần đi lên, gần thoát ra khỏi cổ họng của cô.
Cô dùng cả hai tay che miệng mình lại, không ngừng buồn nôn.
"Ưm... ọe..."