Mặc Dao Độc Phi!

Chương 147: Ta nhất định sẽ không buông tay



Mặc Vương phủ.

Âu Dương Vũ Mặc bế nàng, nhanh chân đi vào bên trong.

"Tử Trạch, ngươi chăm sóc cho Đàm Bì Bì đi nhé"

Đàm Bì Bì bị thương không nhẹ, mất sức phải để Tử Trạch dìu từ lúc xuống ngựa đến giờ.

Liếc nhìn những vết thương trên người của cô ấy, Tử Trạch cảm thấy như chính bản thân mới là kẻ vô dụng nhất ở đây.

"Là chúng ta đến muộn, để cô chịu khổ rồi..."

Thư phòng Triết viện.

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường. Ngồi ngay bên cạnh, nắm lấy tay của Thiên Quân Dao.

"Dao nhi..."

Giọng hắn run run, nắm chặt lấy bàn tay ấy, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay của nàng.

"Về rồi, nàng về với ta rồi!"

Gương mặt quen thuộc, thân thương, có thể an lòng mà ngủ ngon như thế, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã đủ hạnh phúc lắm rồi.

Hắn dựa trán của mình lên tay nàng, như một tín ngưỡng...

Miệng luôn lẩm bẩm bốn chữ "về là tốt rồi, về là tốt rồi"

Tâm bệnh kia như chỉ là một cơn đau nhẹ trong ký ức. Mệt mỏi, gánh nặng kia, lại có thể bằng nàng không?

Ấy vậy mới biết, như thế nào mới gọi là yêu. Yêu là gần nhớ, yêu là xa nhớ, yêu là đau trong lòng nhiều chút... nhưng vẫn không thể ngừng yêu.

Tiếng thút thít bên cạnh tai.

Thiên Quân Dao mơ màng mơ thấy hình ảnh khi bé của mình. Hình ảnh mẹ nàng ngồi ở một góc tối, âm thầm lặng lẽ khóc đến nấc đi.

Khi đó nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Nhưng hình ảnh mẹ ruột của mình dù uất ức đến nghẹn lòng vẫn không thể bảo vệ con gái của mình.

Sự bất lực ấy, thật giống với tiếng khóc này...

Chạm nhẹ lên gương mặt kia, dùng ngón tay cái của mình quẹt nhẹ đi hàng nước mắt.

"Đừng khóc..."

"Dao nhi?"

Vũ Mặc đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cũng đã rơi xuống từ khi nào rồi. Nhìn thấy đôi mắt của Quân Dao đang nhìn thẳng vào mắt mình, hắn xúc động đến mức không thể kiềm chế mà ôm chặt nàng vào lòng ngay được.

"Ặc, đau..."

Hắn kéo hai vai nàng ngồi bật dậy, đập cả người nàng vào người của mình.

Chỉ vừa mới giải thuốc ngủ, mơ mơ hồ hồ lại bị hắn làm cho tỉnh luôn rồi.

"Đ... Điện hạ?!"

Bờ vai rộng này, rõ ràng đúng là Âu Dương Vũ Mặc rồi. Nhưng sao, nhìn có một chút run rẩy.

"Đừng động"

"Một lát thôi, để ta biết được đây không phải là mơ..."

Vũ Mặc dụi mặt vào gáy của nàng. Như thể không muốn ai nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn bây giờ.

Oai phong lẫm liệt, vô tri vô cảm, rồi thì trước người mình thương cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi. Biết đau, biết vui, biết hạnh phúc là gì...

Cảm nhận được sự yếu đuối từ bờ vai ngỡ như có thể chống lại mọi thứ, Thiên Quân Dao vòng ra sau lưng, đặt hai tay lên giữ đôi vai này lại.

"Ta cũng không muốn đây chỉ là giấc mơ..."

Đêm nàng rời khỏi kinh thành, bỏ lại sau lưng người mình thương, mấy ai hiểu được cảm giác ấy.

Nếu bản thân là gánh nặng, chi bằng ta thay chàng vứt nó đi, để sau này cuộc đời sẽ đối xử với chàng nhẹ nhàng hơn...

Vũ Mặc ôm nàng trọn vào lòng, vòng cả hai tay giữ lấy con người kia.

Hắn cũng không ngốc đến nỗi không hiểu được lý do vì sao nàng ấy phải làm như thế. Con đường mà cả hai đã chọn, định trước đã là gian nan rồi...

"Chuyện ngày mai, đừng nghĩ đến, chúng ta cứ đối xử tốt với nhau như thế... Kết quả có ra sao, ít ra thì khi nhìn lại, mỗi ngày trôi qua đều là một ngày xứng đáng"

"Ta nhất định sẽ không buông tay để nàng rời đi thêm một lần nào nữa!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv