Bất kỳ ai cũng đều có cha sinh mẹ đẻ, bản thân Đàm Bì Bì cũng từng là một đứa trẻ được Đàm Gia nuôi nấng, bảo vệ.
Vì gia đình gặp nạn diệt tộc, chỉ mỗi cô là sống sót. Được Âu Dương Vũ Mặc cưu mang, bái Âu Dương Vệ làm sư phụ. Tâm lý cũng vì thế mà dần thay đổi.
Nhớ lời sư phụ từng nói:
"Đối đầu với kẻ thù, nhất định không được lay động"
Bao năm qua, Đàm Bì Bì đơn phương độc mã trong bóng tối. Không mở lòng càng không mở lời với bất kỳ ai.
Càng nói, tâm tư chỉ duy nhất Âu Dương Vũ Mặc. Người đức cao trọng vọng, đối với ta cũng chỉ là lạc hoa lưu thủy. Chi bằng cứ để ta được sống vì người kiếp này.
Chấp niệm cứ thế mà hình thành, bây giờ bức tường xem chừng như rất dày đặc kia lại đang có một người, rồi hai người cố gắng phá vỡ nó.
Lời của Tử Trạch rất đúng, cô chỉ luôn hướng mắt, nhìn từ đằng sau người đó. Liệu cô có bao giờ quay lại nhìn hắn lấy một lần hay chưa?
Lần này, không lẽ Thiên Quân Dao lại thực sự có thể giúp cô "chữa bệnh" sao?
Suy nghĩ, không thể nói được lời gì. Đàm Bì Bì nhếch miệng thở ra một tiếng:
"Cận mặc giả hắc, cận đăng giả minh mà..."
Thiên Quân Dao nghe không rõ.
"Cô đang có chuyện gì sao?"
Đàm Bì Bì lắc đầu.
"Ta chỉ sợ cô cảm thấy cô đơn. Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với ta nhé"
Cô đơn sao? Hai chữ này, không ai rõ hơn Đàm Bì Bì được.
Năm mười ba tuổi không còn người thân, suốt thời gian sau người cô luôn yêu thương lại phải lòng một nữ tử khác. Ngoại trừ tư cách sư muội, thuộc hạ, cô còn tư cách gì đứng bên cạnh hắn được sao?
Hai chữ "cô đơn", có nói hết lên được nửa đời người của Đàm Bì Bì hay không?
"Thiên Quân Dao"
Nàng quay lại. Thấy cô đã nửa quỳ dưới sàn, động tác dứt khoát.
"Thuộc hạ Đàm Bì Bì, xin thề trung thành với Mặc Vương phi Thiên Quân Dao. Ba chữ dối trá, trời đánh!"
Một cái dập đầu của Đàm Bì Bì khiến Thiên Quân Dao vừa sửng sốt lại vừa cảm động.
Chỉ là một hành động nhỏ thôi. Lời thề ấy, chính là lời cảm ơn của Đàm Bì Bì gửi đến nàng.
Nếu không thể bên cạnh người cô yêu, xin hãy để cô, thay hắn, bảo vệ người mà hắn yêu.
"Nếu gặp đúng người, tự khắc, ngươi sẽ hiểu"
Đứng trước Phật Tâm Cung, Tử Trạch vốn muốn ngăn cản Âu Dương Vũ Mặc việc gặp Hoàng Thái hậu.
Nhưng ý chí, lời nói của hắn lại khiến Tử Trạch không thể nói thêm được gì.
Mấy năm nay, Vũ Mặc từng bước, từng bước đi lên vị trí này. Trong tay hắn tuy chỉ có hơn mười vạn quân, với sự thông minh, tinh tế, Âu Dương Vũ Mặc đã đứng đầu Hoàng Quý tử. . Bạn đang đọc truyện tại || TRUМtr uyeЛ. vИ ||
Chiến công hắn mang về cũng không ít cho Nam Triều. Không lẽ lần này ích kỷ vì một người, lại không được sao?
Thanh Nhan gọi hắn hai tiếng "Mặc nhi", nhưng trước giờ chưa từng một lần chăm sóc với. Đối với Từ Thị, bà càng không muốn liên quan.
"Mặc nhi, vị trí của con là ở đâu? Sao có thể tùy tiện quỳ xuống, xin ai gia như thế?"
Thanh Nhan ngồi trên ghế hoàng, chễm chệ hỏi.
"Thái hậu, đây là lời thỉnh cầu đầu tiên mà Vũ Mặc muốn Thái hậu thành toàn"
"Dao nhi mang thai, sức khỏe không tốt, xin Thái hậu để nàng ấy được tịnh dưỡng ở phủ. Lệnh Thái hậu ban, chắc chắn không làm người tức giận"
Quan sát thật kỹ thái độ, vẻ mặt của Vũ Mặc.
Mặc dù cả hai thành thân đã lâu, nhưng vẫn luôn nghe đồn, Mặc Vương và Vương phi đồng sàng dị mộng lâu nay. Bây giờ lại nói mang thai, là thật là giả, không ai chắc chắn.