Trở về.
Cố Lạc Miên đứng bên hiên nhà, nhìn từ cửa đi vào là bóng dáng hai người họ.
Hình như là không chú ý đến, cả hai lại cùng tiến về phía Triết viện của Âu Dương Vũ Mặc.
Hai con người đi dưới chiếc ô bé đó, tình cảm lại rõ ràng thế kia. Có mù thì cũng đoán được tiếp theo bọn họ sẽ làm gì.
Cố Lạc Miên siết chặt chiếc khăn trong tay mình lại.
Làm sao nàng quên được, đây là thứ duy nhất mà Âu Dương Vũ Mặc đã "tặng" cho nàng lúc còn ở biên cương.
Vì trong doanh quân hầu hết vật dụng đều là của nam nhân quân lính. Công chúa cao quý như Cố Lạc Miên sao có thể dùng chung được?
Là Vũ Mặc đã "tiện tay" đưa cho nàng ta, hắn bảo nàng cứ cầm lấy mà dùng. Đến nay, chiếc khăn tay này Cố Lạc Miên vẫn còn giữ bên người.
"Âu Dương Vũ Mặc, là huynh ép ta..."
Ánh mắt của Cố Lạc Miên lóe lên sự tức giận, sự ganh ghét không nguôi.
Vốn nghĩ chỉ cần Hoàng Thái hậu ra mặt, chắc chắn hắn ta sẽ không thể kháng chỉ. Vậy mà hắn lại trước mặt mọi người thẳng thắn từ chối nàng.
Cố Lạc Miên từ trước đến nay tính háo thắng đã cao. Đối với Vũ Mặc, nàng ta cũng đã nhân nhượng nhiều lần rồi.
Hắn không chỉ không chú ý đến, mà còn trước bao nhiêu người trên Đại Điện khiến Cố Lạc Miên nàng mất mặt.
Chỉ cần là thứ Cố Lạc Miên đã muốn, nàng chắc chắn sẽ không từ bỏ.
"Cố Khinh Ưu"
Nghe gọi, Cố Khinh Ưu từ đằng sau bước đến. Hắn chỉ như một con rối của Cố Lạc Miên sau khi thân bại danh liệt đến nay, chỉ cần là lệnh của Cố Lạc Miên, hắn chắc chắn sẽ tuân theo vô điều kiện.
"Ngươi vào cung, gặp Trịnh đại nhân, nói với ông ấy một tiếng, có thể bắt đầu kế hoạch đó được rồi!"
Cố Khinh Ưu ít nhiều gì cũng biết về "kế hoạch" mà Cố Lạc Miên đang nhắc đến.
Tuy có vài giây lưỡng lự, nhưng rồi hắn cũng không còn cách nào khác và buộc phải làm theo lời nàng ta.
Cố Lạc Miên đưa mắt nhìn về hướng bọn họ đã đi vào. Một cái nhìn thật lạnh, đầy ác ý...
Bên trong, phòng ngủ của Âu Dương Vũ Mặc.
Thiên Quân Dao giúp hắn lau khô tóc.
Cả hai cùng ngồi trên một chiếc giường, hắn xoay lưng lại với nàng.
Vì tấm lưng của hắn lại vừa dài vừa rộng, Thiên Quân Dao mới phải quỳ cả lên mới có thể lau tóc được cho hắn.
Hắn kéo phần trước của bộ y phục vừa mới thay lại cho thật đàng hoàng. Ngồi yên để Quân Dao có thể dễ dàng giúp hắn làm khô người.
Cơn mưa giông chuyển mùa cuối thu đầu đông lúc nào cũng rất "độc". Người khỏe mạnh, ở ngoài biên cương lâu như Vũ Mặc lại nhảy mũi, hắt hơi một cái thật nhẹ.
"Sao thế? Nhiễm phong hàn rồi sao?"
Thiên Quân Dao vừa nói, dừng tay lại định bước xuống giường.
Bỗng một lực kéo mạnh từ đằng sau xuất hiện. nắm lấy cánh tay của nàng mà kéo ngược về sau.
Bịch.
Bỗng chốc bây giờ nàng lại nằm ngay bên dưới hắn rồi.
Mái tóc mây chỉ vừa lau xong chưa buộc lên của Vũ Mặc xõa xuống. Nhưng không như nàng nghĩ, phần tóc trước vẫn còn hơi ướt kia lại là điểm nhấn cho khuôn mặt này.
Vốn biết nhan sắc Vũ Mặc không đùa được rồi. Ấy thế mà bây giờ lại càng ma mị, cuốn hút hơn mọi ngày thế kia.
Là do lần đầu tiên nàng thấy hắn trong bộ dạng này, hay là do tình cảnh lúc này khiến nàng có những suy nghĩ "mơ mộng" trong đầu?
"Bản vương là nhiễm phong hàn rồi"
"Dao nhi thân là phu nhân của ta, có phải nàng nên làm gì đó giúp bản vương cảm thấy "ấm" lên không?"
Hắn vừa nói, lại vừa hôn lên lọng tóc của nàng trong tay mình.