Tiểu Ngọc thân là nô tỳ, lại không biết thân biết phận mà làm loạn chỗ của Mặc Vương phi. Phạt cô ta 10 trượng và dọn dẹp sạch sẽ ở Bích Nguyêt viện.
Nếu không phải Đàm Bì Bì gợi ý cho, Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ không chịu nhục thay cho chủ tử như thế này.
Nhưng Cố Lạc Miên sao có thể lên tiếng bênh cho cô ta. Dù sao cũng chỉ là một nô tỳ quèn, để cô ta chịu tội thay, cũng đã là phúc phần ba đời rồi.
Chủ tử Cố Lạc Miên rời khỏi Bích Nguyệt viện.
Tiểu Hi liền lo lắng cho Thiên Quân Dao.
"Nương nương, người không làm sao chứ? Tiểu Ngọc vừa nãy là cố ý đưa tay về phía người!"
Không sai, khi đưa tay lên muốn đánh Tiểu Hi, Tiểu Ngọc cố ý đưa thật mạnh tay về phía của Thiên Quân Dao.
"Hi nhi, ta không sao. Mặt em không sao chứ? Còn có..."
Thiên Quân Dao chằm chậm nhìn sang Đàm Bì Bì.
Lời Cố Lạc Miên nói không sai. Huỳnh Lan là chính tay nàng bốc trong đơn thuốc của Đàm Bì Bì. Tác dụng của độc dược này cũng y hệt như lời họ Cố nói.
Đàm Bì Bì liếc mắt xuống nhìn Thiên Quân Dao.
Mấy hôm nay khó khăn lắm mới có thể nói chuyện với Bì Bì được vài câu. Tính tình cô ấy nóng như thế, e là lại tức giận mà rời khỏi đây đi tìm Âu Dương Vũ Mặc cãi nhau một trận lớn mất.
Dù sao chuyện cũng là nàng làm ra, không thể liên lụy đến Vũ Mặc.
Thiên Quân Dao chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để "đón nhận" sự tức giận của Đàm Bì Bì.
Nhưng không ngờ cô ấy lại nói:
"Cô cũng quá hiền rồi đấy. Cố Lạc Miên chỉ là Công chúa của Bắc Triều đến đây hòa thân, cô sợ cái gì cơ chứ?"
"Hả...?"
Khi nãy không chỉ đứng ra bảo vệ cho nàng, lại còn trước mặt Cố Lạc Miên nhận định nàng là chủ tử của mình, bây giờ lại nói những lời này.
Đàm Bì Bì liên tục để Thiên Quân Dao bất ngờ này đến ngạc nhiên khác.
Nàng trố cả mắt nhìn Đàm Bì Bì.
"Vừa nãy ồn ào quá, không nghỉ ngơi được. Giờ yên tĩnh rồi"
Đàm Bì Bì vươn vai, quay lưng định đi vào bên trong lại. Thì Thiên Quân Dao gọi:
"Bì Bì!"
Cô ấy đứng lại.
Gọi người ta không kịp suy nghĩ thì dứt khoát thế đấy. Đợi người ta phản ứng lại thì chả khác gì mọi ngày.
"Ta có thể gọi cô là... Bì Bì không?"
Thiên Quân Dao hỏi nhỏ dần, nhỏ dần, quan sát thật kỹ thái độ của Đàm Bì Bì.
Nhưng Đàm Bì Bì lại không trả lời lại, càng không có phản ứng gì. Cô ấy cứ thế nghe xong rồi đi vào bên trong, không một câu hồi đáp.
Tiểu Hi nhanh nhảu, hào hứng nói:
"Nương nương, có lẽ Đàm cô nương thật sự thay đổi thái độ với người rồi đấy"
Thiên Quân Dao vẫn còn sợ cô ấy sẽ liếc cho một cái thật sắc cơ đấy chứ. Xem ra không trả lời như thế chính là đồng ý rồi. Nàng thở phào.
Đàm Bì Bì tất nhiên đã biết triệu chứng mấy ngày trước bản thân thường hay mất sức là vì Huỳnh Lan.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt cũng như tâm tư của Thiên Quân Dao lúc chữa trị, Đàm Bì Bì lại cảm thấy tin tưởng.
Bản thân cứ thế đưa Huỳnh Lan vào người mà không một lần thắc mắc.
Nhưng bây giờ với tình hình sức khỏe của bản thân, cô còn có thể không biết mình đã hồi phục tốt đến như nào sao? Là một người luyện võ, có thể biết được nội lực trong người đã tốt hơn rất nhiều.
Dù có là Huỳnh Lan, nhưng kết quả của ngày hôm nay chính là thành quả của ngày hôm qua. Và hơn hết chính là Thiên Quân Dao đã "cứu" cô lần này.
Nếu như nội thương cứ tiếp tục hoành hành trong cơ thể, chắc chắn cô sẽ không thể tiếp tục dùng võ công được nữa. Những cố gắng vì Vũ Mặc, chắc chắc sẽ tan theo mây khói rồi....