Chẳng mấy chốc đã đến những ngày hè chói chang của năm học thứ 2, Hồ Đào đến nhà Lâm Hướng Tự ăn cơm, cùng anh đợi kết quả cuộc thi SAT. Cô gắp cho mình một miếng khoai tây, cố làm ra vẻ từ tốn chậm rãi ăn cho hết. Sau khi cúp máy, Lâm Hướng Tự mang bộ mặt chán nản đi đến bên cạnh Hồ Đào khiến cô quẳng vội vẻ thục nữ ra sau gáy, nuốt ực một cái rồi trợn mắt nhìn Lâm Hướng Tự, không biết nói gì để an ủi anh.
Hai người mắt to mắt bé nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Hướng Tự cười trước.
“Một trăm trên một trăm. Điểm tuyệt đối luôn. Hồ Đào, cảm ơn em.”
Hồ Đào vẫn chưa phục hồi tinh thần, cô ngơ ngác nhìn chàng thiếu niên anh tuấn cao lớn trước mặt. Bỗng nhiên cô nhớ lại ngày đầu hai người gặp nhau. Đó là ngày khai giảng của sáu năm về trước, cả cô và anh đều đi muộn nên bị nhốt ngoài cổng trường. Chính Lâm Hướng Tự đã để nghị leo qua hàng rào để vào trong. Hồ Đào vẫn nhớ rõ tình cảnh xảy ra lúc ấy. Anh Leo lên tường, hai chân dài ngoằng đung đưa qua lại, gương mặt hướng về phía cô nở nụ cười.
Bầu trời tháng chín cao vút, trong xanh như được gột rửa sạch sẽ. Nhành cây ngô đồng bên cạnh anh khẽ đong đưa theo gió, phiến lá xanh mướt như tuổi trẻ của họ.
Ánh nắng xiên xiên rọi qua sườn mặt Lâm Hướng Tự như phủ lên anh một tầng hào quang rực rỡ. Khi ấy Hồ Đào chỉ nhớ được nụ cười của anh.
Đó là thời điểm thanh xuân vừa mới bắt đầu, giống như mặt trời vừa ló rạng, như chồi non vừa đâm lên, như dòng suối vừa thoát khỏi khe đá, lại giống như dải mây lơ lửng ngang trời.
Giống như lúc anh xuất hiện trong cuộc đời cô, không kịp định thần đã toả sáng chói mắt.
Lâm Hướng Tự muốn tra điểm cho Hồ Đào, cô xua tay từ chối.
Năm cuối cấp, Hồ Đào tham gia một cuộc thi nghệ thuật. Việc kinh doanh của bố dượng cô khi ấy cũng được coi là có tiếng tăm, mối quan hệ có nhiều, ông đã thay cô tìm mội trường đại học chuyên về nghệ thuật ở địa phương. Từ trước đến nay Hồ Đào và Lâm Hướng Tự luôn đi cùng nhau, nhưng giờ đây anh muốn đến nơi trời cao rộng ngoài kia, còn cô thì chẳng thể theo kịp anh.
Sau khi kết thúc học kỳ quân sự, Lâm Hướng Tự gọi điện cho Hồ Đào. Anh được bầu làm hội trưởng hội học sinh, cùng mấy đàn anh khoá trên chơi một trận bóng rổ gọi là giao hữu. Lúc học quân sự, toàn bộ nam sinh đều ngủ ở kho hàng, trước khi đi ngủ quây lấy nhau bàn luận về học sinh nữ.
“Mấy cô đó đều không đẹp bằng em.” Lâm Hướng Tự ở đầu dây bên kia nửa đùa nửa thật nói với Hồ Đào.
“Em biết.” Hồ Đào cười đến mức hai mắt cong cong.
Đúng vậy đó. Cô xinh đẹp như thế đó. Ai cũng đều công nhận vẻ đẹp của cô. Nam sinh đi xe thể thao đời mới xếp hàng dài mời cô đi ăn tối, ngọc trai tặng cô xếp hàng chuỗi, lời nói yêu cô luôn treo trên miệng. Nhưng rồi yêu là gì đây?
Yêu là năm ấy, khi hai người họ còn rất trẻ, trong một đêm hè đã lén lút trốn khỏi nhà từ ban công, anh dang rộng hai tay đón lấy cô đang che miệng, “huỵch” một tiếng nhảy xuống. Cô vui vẻ đến nỗi cả quãng đường ngập tiếng ca hát líu lo, anh mỉm cười xoa đầu cô thật dịu dàng.
Hồi ức càng lún càng sâu, bên tai cô vẫn văng vẳng giọng nói của Lâm Hướng Tự, anh đang nói đến điều gì nhỉ? Anh nói, khoa khác của trường anh có một nữ sinh tên là Hàn Dư Tiếu. Tóc dài đến thắt lưng, da trắng nõn nà, dáng vẻ rất giống cô ấy.
Hồ Đào siết chặt điện thoại, ác ý cố tình hòi: “Cô ấy?”
“…Thủy Mặc.”
Hai người bọn họ đã có một khoảng thời gian rất dài không nhắc đến cái tên này, lâu đến nỗi Hồ Đào đã khờ dại nghĩ những đau xót nơi đáy lòng của Lâm Hướng Tự hẳn là đã lành lại. Nhưng sự thật lại chứng minh rằng, tình cảm của anh đối với Từ Thủy Mặc đã sớm từ thời kỳ yêu mến đơn thuần trở thành nỗi khổ khắc sâu trong lòng cả đời không thể nào quên.
“Vậy anh định…”
“Không định gì cả.” – Tiếng cười của anh vọng i ở đầu dây bên kia: “Có một hôm anh đã nhìn thấy cô ấy ngồi cùng với mấy nữ sinh khác bên cạnh bồn hoa, bọn họ trò chuyện với nhau thực vui vẻ. Lúc ấy anh đã nghĩ nếu cô ấy vẫn còn sống, chắc cũng có thể vui vẻ như vậy, chắc cũng tràn đầy sức sống như vậy…”
Vậy anh có vui vẻ không? Anh vẫn là một người dịu dàng và vui vẻ trên thế gian này như trước sao?
Cuộc sống sau khi khai giảng của Hồ Đào so với Lâm Hướng Tự thậm chí còn bận rộn hơn. Tuy rằng trường đại học nghệ thuật mà cô đang học cũng không mấy tiếng tăm nhưng sáu giờ rưỡi mỗi sáng vẫn phải rời giường trang điểm, trang điểm không phù hợp sẽ không được bước vào phòng học. Mỗi ngày luyện vũ đạo mệt đến chết khiếp, lúc nhìn thấy đồ ngọt cũng chỉ có thể nuốt nước miếng lướt qua.
Trường học của Hồ Đào đã bắt đầu tuyển thành viên cho đội múa, sinh viên năm thứ hai đại học đã có thể đi biểu diễn tại Bắc Kinh. Hồ Đào tối nào cũng suy nghĩ, cô có thể đứng trên sân khấu hoa lệ, ánh đèn sân khấu chiếu trên người cô, Lâm Hướng Tự ngồi dưới khán đài nhìn cô biểu diễn. Nếu như thật sự có được khoảnh khắc ấy, cô sẽ mãn nguyện hơn bất kỳ kẻ nào khác. Đó là Bắc Kinh của anh, là Bắc Kinh nơi anh đã cùng với Từ Thủy Mặc ước hẹn với nhau, cho dù là như thế nào đi chăng nữa Hồ Đào cũng muốn đến xem một lần.
Mỗi tuần cô đều nói chuyện điện thoại với Lâm Hướng Tự hai lần. Bạn cùng phòng nháy mắt trêu chọc Hồ Đào, cười bảo cô lưu luyến bạn trai quá đấy. Rất nhiều năm về sau, Hồ Đào thỉnh thoảng sẽ nhớ lại những năm tháng này, nếu như khi đó không có Hàn Dư Tiếu vậy thì cô cùng với Lâm Hướng Tự liệu có thể vẫn như thế này không, sẽ không thấp thỏm nhớ mong lẫn nhau nữa?
Hàn Dư Tiếu và Lâm Hướng Tự lần đầu tiên xuất hiện cùng với nhau là vào cuối mùa thu năm ấy. Các khoa đã bắt đầu tổ chức đại hội thể dục thể thao, Hàn Dư Tiếu báo danh tham gia vào hạng mục nhảy cao dành cho nữ sinh. Cô ấy buộc mái tóc đen của mình lên cao, khi Lâm Hướng Tự ở phía xa xa nhìn thấy bóng hình đó thì chợt hoảng hốt, anh cảm giác mình tựa hồ đã nhìn thấy được Từ Thủy Mặc của thuở ban đầu. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần jean bó màu xanh nhạt, dưới ánh mặt trời hơi ngẩng đầu lên, mang dáng vẻ không có nơi nào trên thế giới này là không chạm đến được.
Trong lúc Lâm Hướng Tự thất thần trọng tài đã thổi còi, Hàn Dư Tiếu ung dung lao đến sau đó lấy đà nhảy một cách thật xinh đẹp. Trời xanh mây trắng, khoảnh khắc đẹp nhất chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi. Khi Hàn Dư Tiếu tiếp đất có ngẩng đầu nhìn qua đây, Lâm Hướng Tự chợt nghĩ, đó có phải là Thủy Mặc không? Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đã cùng tham gia một khóa ôn tập toán Olympic, anh ghé người vào trên bàn ngủ, Từ Thủy Mặc dùng tập bài thi cuộn tròn lại nhẹ nhàng gõ lên đầu anh.
Ánh mặt trời vào lúc mười giờ sáng mùa thu thật mềm mại, thật thư thái. Sau khi trận thi đấu kết thúc, Lâm Hướng Tự vẫn còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại đã nhìn thấy Hàn Dư Tiếu đi về phía mình, quần áo của cô bị gió thổi dán sát vào cơ thể, dáng người của thanh xuân hiện ra rõ ràng
Cô ấy ngẩng đầu chào hỏi, vươn tay đến trước mặt anh, cất tiếng: “Xin chào.”
Giọng nói của cô cùng Từ Thủy Mặc hoàn toàn không giống nhau. Giọng nói của Từ Thủy Mặc rất đỗi dịu dàng, như gió mát tháng tư, giọng nói của cô thì lại nhẹ nhàng lại khoan khoái, như dòng suối ngày hè.
Lâm Hướng Tự sửng sốt: “Cậu biết tôi?”
“Tôi đương nhiên biết cậu, từ lúc khai giảng đến bây giờ tổng cộng cậu đã nhìn lén tôi ba mươi bảy lần.” – Khi cô cười rộ lên hai mắt cong cong, tiến sát đến Lâm Hướng Tự: “Này, không phải cậu thích tôi rồi chứ?”
Lâm Hướng Tự không biết nên khóc hay nên cười, anh phải trả lời như thế nào đây. Dáng vẻ của cậu rất giống với người bạn gái cũ của tôi? Đoán chừng còn chưa nói xong đối phương đã bị lối bắt chuyện cũ rích này làm cho cười đến không thở nổi, anh đành phải xòe lòng bàn tay ra phủ nhận: “Tôi không.”
Nào ngờ đâu Hàn Dư Tiếu vẫn không chịu buông tha: “Không gì? Không nhìn lén hay là không thích tôi?”
Lâm Hướng Tự thật sự không ngờ rằng cô gái này lại có thể nhanh mồm nhanh miệng đến mức ấy, bản thân anh thật sự không nên đem Thủy Mặc có tính cách dịu dàng ngoan ngoãn so sánh với cô, anh lặng lẽ thở dài: “Không thích cậu.”
“Vậy làm sao bây giờ?” – Hàn Dư Tiếu buồn rầu nhíu mày: “Nhưng tôi đã lỡ thích cậu mất rồi.”
Khi ấy bỗng chốc có cơn gió thổi qua, lá cây bạch quả tung bay, dường như là mơ vậy.
Mấy ngày sau chuyện Hàn Dư Tiếu chủ động theo đuổi Lâm Hướng Tự đã được truyền đi từ trên xuống dưới trường học, ngay cả giáo viên phụ đạo khi nhìn thấy Lâm Hướng Tự cũng sẽ cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của anh, ý vị thâm trường nói: “Không tồi nha tiểu tử thối.”
Ngay từ nhỏ duyên với phái nữ của Lâm Hướng Tự đã rất tốt, đây là lần đầu tiên anh không biết mình phải làm như thế nào. Người anh thích đã sớm hóa thành mây trời, thành dòng suối mát nơi đáy lòng anh. Mấy ngày nay anh vẫn mơ thấy Từ Thủy Mặc như trước đây, mơ thấy mùa hè nóng bức và khô hanh năm ấy, khi chiếc xe tải màu lam đối diện lao đến, cô đã sử dụng hết toàn bộ sức mạnh mà đẩy anh ra. Mạng này là do cô đổi lại. Nhưng anh lại không có cách nào ngăn tầm mắt mình dừng lại trên người Hàn Dư Tiếu được, anh nhìn thêm một chút lại muốn nhìn lâu hơn. Đó chính là Thủy Mặc của anh, gương mặt sinh động rõ ràng này, hoà với Thuỷ Mặc mờ nhạt trong giấc mơ anh.
Lâm Hướng Tự gọi điện thoại cho Hồ Đào, đem hết toàn bộ phiền não mình gặp được kể cho cô nghe. Cô bất động thanh sắc nhìn anh lại một lần nữa vì người con gái khác mà phải chịu tổn thương. Cô nhớ tới khi còn học cấp hai, người bạn ngồi cùng bàn kiêm bạn tốt của mình là đại tiểu thư Trình Lệ Dĩnh cũng trộm thầm mến Lâm Hướng Tự, mọi tâm sự đều kể hết cho cô nghe. Cô ấy vì mọi nhất cử nhất động của Lâm Hướng Tự mà vui buồn hờn giận, ngoài ra cô ấy còn vô cùng hâm mộ Hồ Đào vì cô có thể kề vai sát cánh, vui cười tức giận cùni anh.
Sau này khi tốt nghiệp cấp hai Trình Lệ Dĩnh đi học tại một thành phố khác, hai người dần dần không còn liên hệ với nhau nữa. Lần trò chuyện cuối cùng, cô ấy kể mình đã thích một người khác. Cô ấy nói mình vẫn sẽ nhớ về Lâm Hướng Tự như trước bởi anh là người đầu tiên khiến cô rung động, cô ấy càng thêm cảm kích Hồ Đào bởi vì cô đã cùng mình đi qua khoảng thời gian yêu say đắm khờ dại nhất, trẻ con nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô là một hốc cây, tựa như Lương Triều Vỹ đã chôn cất bí mật của mình nơi hốc cây trong《Tâm trạng khi yêu》vậy, không một ai quan tâm rằng cô có đồng ý lắng nghe không, rằng cô cũng có tâm sự hay không.
“Anh sẽ thích cô ấy thôi.” – Hồ Đào nói với ống nghe điện thoại, nhìn vô định vào không trung chậm rãi nói: “Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ đem hết tất cả tình cảm, áy náy, tưởng niệm, hối hận, cảm động… của bản thân mình đối với Thủy Mặc gửi gắm hết cho cô ấy. Bởi vì anh đã phải chịu đựng rất nhiều thứ, anh cần phải giải tỏa cảm xúc của bản thân mình. Cô ấy xuất hiện giống như một tia sáng, cho nên anh không thể dời tầm mắt của mình khỏi cô ấy.”
“Sao em lại già mồm như vậy cơ chứ?” – Lâm Hướng Tự có chút mất tự nhiên cười, trêu ghẹo cô: “Từ khi nào thì trở thành chuyên gia tình cảm rồi?”
“Em vẫn luôn như vậy mà, anh cũng đừng quên số bạn trai em có với chocolate anh từng nếm thử còn nhiều hơn đó.”
“Đó là bởi vì anh rất ít khi ăn chocolate.”
“Đừng có mà bênh vực em, tất cả mọi người đều nói rằng em là một người lăng nhăng đó.”
“Đó là bởi vì em vẫn chưa gặp được người phù hợp với mình.” – Lâm Hướng Tự hiếm có khi nghiêm túc nói: “Hồ Đào, anh ư nhớ em đã từng nói em muốn có một gia đình, anh tin rằng em sẽ có được một gia đình thật sự như em muốn.”
Hồ Đào vẫn không hé răng, bỗng nhiên cô nghiến răng, “cạch” một tiếng cúp luôn điện thoại.
Anh nói, cô rồi sẽ có được một gia đình cho riêng mình, nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ đến việc cho cô một gia đình như cô mong muốn.
Mùa đông năm nay, Hồ Đào cùng với Lâm Hướng Tự đều ở lại trong thành phố. Cả hai cùng đón cái tết đầu tiên không cùng đếm ngược thời gian mừng năm mới với nhau.
Những hồi ức khi cả hai còn nhỏ, hồi ức khi cô mặc áo lông màu đỏ thẫm nhận lấy kẹo đường do anh đưa qua liền cười đến gần như rơi nước mắt, hồi ức khi anh gỡ khăn quàng cổ trên người mình xuống cẩn thận vòng quanh cổ cô, vào lúc tiếng chuông mừng năm mới vang lên, từng đợt tuyết lớn bay lả tả, khoảng cách đã sớm ngày càng xa xôi.
“Năm mới vui vẻ.”
Cô thành kính khép mười ngón tay lại, thay anh khẩn cầu bình an khỏe mạnh cho năm sau.