Trong màn đêm, hai thân ảnh thận trọng nương theo vách tường mà đi, vừa đi vừa tránh đám binh sĩ tuần tra. Thân thể hai người không lớn nhưng bộ dáng lại khá cồng kềnh.
Hai người này chính là Tuân Lục và tiểu Sở trốn từ trong Bạch phủ ra. Sở dĩ cồng kềnh là vì mỗi người còn cõng theo một cái bao lớn trên vai. Từ bên trong vẫn vang lên những tiếng lạo xạo, chứng tỏ có không ít đồ.
“Lục Tử.” Giữa nơi hoang vắng, tiểu Sở mở lớn hai mắt, đảo qua đám người vừa bước qua nhỏ giọng hỏi. “Sao có nhiều người tuần tra như vậy?”
Cả ngày nàng chỉ ở trong Bạch phủ làm người hầu nên không nắm được những việc phát sinh bên ngoài. Thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt thì vô cùng ngạc nhiên, nghi hoặc. Đây đã là nhóm tuần tra thứ ba mà hai người gặp rồi.
Nha môn có nhiều người như vậy sao?
“Là người của Hắc Hổ Đường.” Tuân Lục khẽ đáp. “Người của nha môn chỉ có ít thôi, còn lại đều là người của Hắc Hổ Đường đang đi tuần. Cái này gọi là quan dân cùng làm.”
Giọng nói của hắn toát lên ý khinh thường. Trong mắt của bách tính, bọn họ xem ra là cùng một giuộc mà thôi.
“Ra là vậy.” Tiểu Sở lo lắng nói. “Nhiều người như vậy, nhỡ Mạc huynh đi ra bị phát hiện rồi khai ra chúng ta thì sao bây giờ? Lúc ấy chúng ta làm sao mà đi được.”
“Nàng nghĩ cái gì vậy.” Tuân Lục nhíu mày, vẻ không vui. “Mạc đại ca không bao giờ bán đứng chúng ta. Hơn nữa, nàng đừng nghĩ bậy, hắn sẽ không gặp chuyện gì cả.”
“Hừ!” Tiểu Sở hừ nhẹ. “Muốn ta đừng lo lắng thì ngay từ đầu đừng nói cho hắn biết. Hắn ở hiệu thuốc đang tốt đẹp, sao nguyện ý rời đi cùng chúng ta được chứ. Ngươi mới là người vẽ thêm việc để lo.”
“Có nguyện ý hay không, cũng nên hỏi qua hắn một lần.” Tuân Lục nắm chặt cái bao trên vai, hướng nàng ra hiệu.
“Đi mau, không có ai.”
Trên đường đi, hắn nhỏ giọng nói tiếp.
“Ta nghe nói thời gian này hiệu thuốc Thanh Nang cũng gặp nhiều vấn đề. Có người muốn tranh gia sản cùng với Tần sư phó. Nếu Mạc đại ca đi cùng chúng ta, trên đường sẽ có thêm người bầu bạn. Về sau có thể cùng giúp đỡ lẫn nhau. Hiện ta cũng có một thứ mà huynh ấy muốn.”
“A...”, Tiểu Sở cười lạnh. “Ngươi rất tin tưởng hắn nhưng ngươi có biết không, việc chúng ta đang làm nếu bị phát hiện thì tính mạng không còn.”
Tuân Lục nghe xong chỉ trầm mặc không nói.
So với hắn, quan hệ của nàng và Mạc Cầu không tính là thân thiết, chỉ xem như quen biết sơ qua mà thôi. Tính tình tiểu Sở trước giờ cũng không hẳn là lương thiện dễ bảo.
Hai người im lặng di chuyển, cuối cùng cũng đến điểm hẹn.
Sau phố Kỳ Phúc.
Phố dài u ám, trời đêm tối đen, đưa tay ra trước còn không thấy rõ ngón. Hai người di chuyển nhẹ nhàng không dám phát ra tiếng động.
Đợi một lúc lâu mà không thấy có ai đến.
“Xem ra hắn không đến rồi.” Tiểu Sở lắc đầu, dùng vai khẽ va vào người Tuân Lục nói. “Đi thôi, chúng ta tìm Vương mụ rồi nhanh chóng rời khỏi thành.”
“Đừng nóng vội.” Tuân Lục trả lời. “Là chúng ta đến sớm hơn ước hẹn, cứ chờ thêm một chút.”
Nói xong, hắn nương nhờ ánh trăng ảm đạm đặt cái bao trên vai xuống, đưa tay vuốt ve đồ vật bên trong. Tuy không nhìn rõ là thứ gì nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn khiến hắn kích động.
“Những vật này phải có giá một trăm lượng bạc đấy nhỉ?”
“Không chỉ từng ấy đâu.” Hai mắt tiểu Sở cũng sáng lên, hô hấp dồn dập, giọng nói trở nên run rẩy. “Món Bạch Ngọc Vân Phương là bảo bối mà tam thiếu gia luôn cất giữ, chỉ một kiện đã có giá mấy chục lượng rồi. Chúng ta vào bảo khố của nhị phu nhân, đồ vật bên trong càng có giá.”
“Ngươi nói xem, lúc này bọn họ đã phát hiện ra là mình bị mất đồ chưa?” Tuân Lục lo lắng hỏi.
“Không đâu.” Tiểu Sở lắc đầu. “Đang đêm, nhị phu nhân sẽ không tự dưng thức dậy. Còn như tam thiếu gia thì...” Nói đến đây, giọng nàng trở nên lạnh lẽo. Nàng nghiến răng. “Hắn sợ là sẽ không bao giờ có thể dậy nổi nữa.”
“Ngươi đã làm gì?” Tuân Lục biến sắc. May mà đêm tối không để lộ ra cảm xúc của hắn.
“Ta đã làm gì à?” Tiểu Sở khẽ gằn giọng, toàn thân nàng run rẩy. “Ngươi có biết hắn đã đối xử với ta thế nào không? Hắn là một tên điên!”
“Một tên biến thái! Dù có chết ta cũng không muốn gặp lại hắn.”
“Tiểu Sở. Lục Tử?” Từ phía trước đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, cắt đứt câu nói của nàng.
“Mạc ca.” Tuân Lục vui mừng, vội đứng dậy.
Từ trong bóng đen trước mặt có một người bước tới. Lại thật gần mới hiện rõ chính là Mạc Cầu.
“Cái này...” Mạc Cầu quét mắt nhìn hai người, lại chuyển sang nhìn hai cái bao lớn. “Các ngươi trốn từ Bạch phủ ra?”
“Không sai.” Tuân Lục gật đầu. Hắn hạ giọng nói tiếp. “Bạch gia ngày càng loạn, chúng ta không thể chờ thêm được nữa, đành cuốn lấy vài thứ chuẩn bị đi khỏi nơi này.”
“Các ngươi định đi đâu?” Mạc Cầu nhíu mày. “Việc thế này sao không nói sớm cho ta biết.”
“Chúng ta nào dám nói sớm.” Tuân Lục lại cười khổ. “Nhưng Mạc ca không cần lo lắng. Ngoài chúng ta còn có rất nhiều người cũng trốn đi.”
“Đúng vậy.” Tiểu Sở tiếp lời. “Chúng ta dự định đi đến phủ Đông An. Đi đường thủy, theo mụ Vương, Lý ca. Đã chọn xong đường đi rồi.”
“Phủ Đông An. Đường thủy.” Mạc Cầu nghe xong thì gật đầu. “Xem ra các ngươi đã hạ quyết tâm. Lần này gọi ta ra là để từ biệt?”
“Không.” Tuân Lục lắc đầu. “Mạc ca, ta nghe nói dạo này hiệu thuốc cũng không yên ổn. Hay là ngươi đi theo chúng ta đi?”
“Đúng rồi, có thứ này ta lấy từ trong bảo tàng khố.” Nói xong, hắn rút từ trong bao ra một cuốn sách dày. Trong bóng tối nhập nhoạng, Mạc Cầu vẫn nhìn rõ mấy chữ viết trên đó.
Thất Tinh Bộ.
Bạch gia có truyền thống võ học. Công pháp nổi danh nhất là Thất Tinh Bộ và Đường Lang Quyền. Không ngờ Tuân Lục lại lấy được thứ này.
“Ngươi thật có lòng.” Mạc Cầu nhận lấy cuốn bí tịch, vỗ nhẹ nó trong lòng bàn tay rồi nói. “Thứ này với ta rất hữu dụng. Ta không khách khí nhận lấy. Còn việc đi qua phủ Đông An thì thôi. Các ngươi chắc chắn có thể tới đó chứ?”
Tuân Lục nghe xong thì ra vẻ tiếc nuối, còn tiểu Sở lại có biểu hiện như là đương nhiên.
Mạc Cầu không giống hai người bọn họ. Hắn thông thạo y thuật, dù thành có đại loạn cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Bảo hắn bôn ba ngàn dặm tới một địa phương khác cùng bọn họ có khác gì bảo hắn tự đi tìm khổ.
Lúc này nàng mới nói.
“Mạc ca yên tâm. Vương mụ, Lý ca là người chúng ta tin tưởng. Lý ca vốn là người ở phủ Đông An. Kỳ thực bên tiền hộ viện cũng có kế hoạch rời đi quận thành, nhưng chúng ta không yên tâm về hắn.”
“Phải rồi.” Tuân Lục gật đầu. “Ngoài mặt chúng ta đồng ý đi quận thành với hắn, thực tế thì chuẩn bị theo Vương mụ, Lý ca đi tới phủ Đông An.”
“Các ngươi hẹn gặp nhau ở đâu? Ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường.” Mạc Cầu nói.
“Cách không xa phường nhai.” Tuân Lục chỉ về phía trước rồi cất bước. “Chúng ta đi thôi.”
Nhìn bóng dáng hai người bọn họ một lúc, Mạc Cầu không khỏi trầm ngâm. Hắn lắc đầu, cất cuốn bí tịch trong tay rồi cũng đi theo.
Không lâu sau, ba người đã tới chỗ hẹn. Đoạn phố này không dài, lại hoang vắng, gió lạnh thổi làm lá rụng bay lả tả. Cảnh vật đìu hiu, quạnh quẽ.
“Không có ai sao?” Tuân Lục nhíu mày. “Vương mụ còn rời khỏi phủ trước cả chúng ta mà.”
“Có lẽ đã gặp việc gì đó nên tới muộn.” Tiểu Sở nheo mắt nhìn quanh. “Ta cứ tìm một chỗ rồi chờ, đợi Lý ca tới rồi đi.”
“Được.” Tuân Lục gật đầu, chợt thấy bước chân Mạc Cầu đi bên cạnh đột ngột dừng lại.
“Có chuyện gì sao?”
“Có mùi máu tươi.” Mạc Cầu cúi đầu, lạnh lùng đáp rồi tung chân đá văng một cái giỏ trúc phía dưới.
Bên dưới cái giỏ hiện ra một thi thể người vặn vẹo.
“A!”
“Là Vương mụ.”
Hai người tái mặt, tiểu Sở vô thức hét lên, vội lấy tay bịt miệng.
“Có phát sinh.” Mạc Cầu âm trầm, vội rảo bước. “Đi mau.”
“Đi sao?” Đúng lúc ấy, một âm thanh lạnh như băng từ cuối phố vang lên. “Các ngươi còn đi được sao?”
“Tiểu Sở, Lục Tử, hai người các ngươi báo đáp tiền ca của các ngươi như vậy sao? Nếu không có ta, các ngươi sao vào được bảo khố của nhị phu nhân? Giờ lại muốn trở mặt như không quen biết?”