Sau rất nhiều lần thử nghiệm, Mạc Cầu đã hiểu rõ hơn nhiều điều về hệ thống bên trong thức hải của mình.
Sau khi gắn văn tự vào màn sáng, chỉ cần văn tự phù hợp với logic, không phải thứ mình đã cảm ngộ, hiểu rõ thì chỉ cần có đủ khối tinh quang là hắn đều có thể cảm ngộ.
Hơn nữa cảm ngộ của hắn so với chính người tạo ra công pháp còn có phần sâu sắc, toàn vẹn hơn.
Giống như Yến Tử Phân Thủy, theo bản gốc đưa ra thì tối đa chỉ tạo thành sáu kiếm ảnh. Nhờ hệ thống cảm ngộ, hắn biết rằng giới hạn lớn nhất của nó không chỉ có thế. Điều hiện tại Mạc Cầu muốn làm chính là nhờ hệ thống để tìm ra những thứ mới mẻ, sâu xa hơn.
“Lưu Tinh Phi Trịch lợi ở tốc độ, Yến Tử Phân Thủy lại mạnh về ẩn nấp, xuất kỳ bất ý. Nếu có thể kết hợp hai thứ này...”, hắn chớp chớp mắt, suy nghĩ liên tục vận động. “Có thể uy năng không tăng thêm bao nhiêu nhưng việc kết hợp này mà thành, sau này sẽ có tác dụng lớn tới nhiều việc khác nữa.”
Tay hắn nhấc lên, không khí vang lên một tiếng xé gió.
“Phịch phịch!”
Trên vách gỗ đã xuất hiện thêm hai thanh Liễu Diệp phi đao. Hai thanh phi đao này cách thanh phi đao đang cắm từ trước một khoảng cách bằng nhau, vừa vặn nằm trên một đường tròn.
Đây chính là thức thứ nhất của Thiên Tự Cửu Đả - Lưu Tinh Phi Trịch.
Mặc dù mới luyện tập chưa lâu, cảm ngộ sâu sắc giúp Mạc Cầu thi triển nó giống một vị cao thủ lâu năm đã am tường thủ pháp ám khí, trong vòng mười bước định đâu trúng đó.
Chỉ là cách thức vận dụng có điểm khác biệt, vì hắn sử dụng là thủ pháp ám kiếm.
“Nếu chỉ căn bản, dung hợp với nhau không có nhiều ý nghĩa.” Thu phi đao lại, Mạc Cầu đưa tay chống cằm, vẻ trầm tư. “Cho nên, ta cần thực sự hiểu sâu về hai môn công pháp, chọn lọc ưu điểm của từng môn để dung hợp thì hệ thống mới đồng ý.”
Việc ấy với hầu hết mọi người đều là việc vô cùng khó khăn. Còn với hắn lại hoàn toàn khác. Nhờ có hệ thống, hắn có thể rút ngắn thời gian cảm ngộ các loại công pháp, đồng thời nhanh chóng nắm rõ ưu khuyết điểm, nhận thức chúng vô cùng sâu sắc.
“Thực ra...”, Mạc Cầu thoáng hiện một nụ cười, thấp giọng tự nhủ. “Ta không cần công pháp sáng tạo ra phải quá hoàn mỹ, chỉ cần hiểu cơ sở của nó là được rồi. Những việc khác giao cho hệ thống là được.”
Nhờ thế, hắn tiết kiệm được không ít khí lực.
Có điều, muốn sáng tạo ra một công pháp nào phải việc dễ dàng? Trước giờ hắn chủ yếu mượn nhờ ngoại vật, hiểu biết căn cơ không nhiều, muốn sáng tạo ra thứ gì đó đã khó lại càng khó!
“Mạc đại phu, bên ngoài có người tìm ngươi.” Ngoài cửa vang lên tiếng người kéo hắn về thực tại.
“Ta ra đây.” Hắn đáp lời, chỉnh trang lại một chút rồi bước ra.
Lúc này trời đã vào thu, gió lạnh bắt đầu thổi. Bên ngoài nhà kho có một người đang đứng run rẩy trong gió.
Người này là Tuân Lục. Đã nửa tháng hai người chưa gặp nhau.
Lần gần nhất, hai người cùng với tiểu Sở tới một quán rượu, ăn uống hàn huyên rất nhiều chuyện đã qua. Khi đó Tuân Lục rất cao hứng, tinh thần vô cùng hăng hái. Hôm nay gặp lại thấy mặt hắn đã tiều tụy hẳn đi, gương mặt bầm tím, quần áo rách rưới.
“Ngươi...” Mạc Cầu lại gần, hai mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. “Sao lại thế này?”
“Ta bị người ta đánh.” Tuân Lục khoát tay, vội nói. “Ngươi mau cho ta xin một ít sang dược và thuốc trị bầm tím, tình trạng của tiểu Sở còn tệ hơn ta nữa.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Cầu nghe xong thì nhíu mày, kéo hắn trở lại phòng lấy thuốc, vừa đi vừa hỏi.
“Chuyện của các ngươi bị người ta phát hiện rồi sao?”
“Không phải.” Tuân Lục lắc đầu, cười khổ.
“Nếu việc của chúng ta bị phát hiện ra, chắc gì đã còn sống mà tới báo tin cho ngươi.”
“Đừng nói mấy việc không may nữa.” Mạc Cầu lật hòm thuốc, lấy một cái bình đưa cho hắn.
“Đây là Thanh Lương Tán, chuyện trị bầm tím và ứ đọng máu huyết. Ngươi thoa nó lên bề mặt da là được. Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Tiểu Sở đâu? Tình huống thế nào ngươi phải nói rõ ràng ta mới đưa thuốc được.”
“Ai!” Tuân Lục cầm bình thuốc trong tay, ngây ngốc ra một lát rồi khổ sở cúi đầu.
“Thiếu gia bị điên rồi.”
“Ngươi nói ai?” Mạc Cầu sững người, toàn thân ngừng lại. “Ngươi nói vị tam thiếu gia của Bạch gia?”
“Phải rồi.” Tuân Lục gật đầu. “Từ sau vụ đạo phỉ vào thành, hai chân hắn bị phế, đầu bị thương, ý thức thì lúc mơ lúc tỉnh. Một hai tháng trước còn đỡ, tuy nhận thức không rõ nhưng hắn khá hiền lành. Có điều...”
Nói đến đây, toàn thân hắn run lên, giọng nói không dấu được vẻ hoảng hốt.
“Khoảng thời gian này, tính tình tam thiếu gia thay đổi chóng mặt, ngày một trở nên tàn bạo hơn. Có chuyện gì không vừa ý là đánh chửi. Tiểu Sở còn may mắn, chứ trong nội viện đã có nha hoàn bị hắn đánh chết rồi.”
Mạc Cầu vừa nghe, sắc mặt ngày một trầm xuống.
“Các ngươi định thế nào? Cứ chịu đựng như vậy sao?”
“Lão gia gặp nạn, mấy vị phu nhân chỉ biết quản việc nhà, hiện nay việc ngoài của Bạch gia đều do đại thiếu gia định đoạt.” Tuân Lục thở dài nói tiếp. “Chúng ta đã đi tìm đại thiếu gia, nhưng...”
“Hắn làm sao?” Mạc Cầu hỏi. “Hắn mặc kệ à?”
“Không phải là mặc kệ.” Tuân Lục lắc đầu. “Hiện giờ tình hình bên trong Bạch phủ rất rối ren, trong thời gian ngắn không thể lo cho chúng ta được. Ta còn có thể rời đi, nhưng tiểu Sở là thiếp thân nha hoàn bên cạnh Tam thiếu gia, không thể đi được.”
Mạc Cầu xoay người, đề nghị.
“Hay là hai các ngươi cùng tìm cách rời đi.”
“Rời Bạch phủ?” Tuân Lục thất sắc, vô thức bước lùi về sau một bước, liên tục lắc đầu. “Không được, rời Bạch phủ, ta và tiểu Sở làm gì để sống đây?”
“Sao lại không được.” Mạc Cầu nói. “Hiện tại hiệu thuốc đang thiếu người. Ta đi nói với Lôi sư huynh một tiếng, bố trí công việc cho hai ngươi chắc không thành vấn đề.”
Nếu được như vậy, Mạc Cầu cũng có thể dễ dàng để ý trông nom hai người bọn họ hơn.
“Làm học đồ trong hiệu thuốc không có tiền công, tiền chế tác không nhiều lại quá vất vả.” Tuân Lục vẫn lắc đầu cương quyết. “Huống hồ mỗi tháng đại thiếu gia cho tiền, ta với tiểu Sở gom lại cũng được một khoản lớn.”
Hắn đã quen với thói quen sinh hoạt tại Bạch gia rồi. Vừa được ăn ở lại có tiền công. Giờ phải trở lại làm học đồ, hắn sợ không chịu được.
“Ngươi...”, Mạc Cầu muốn nói rồi lại thôi, có cảm giác như là bất lực vì công sức lo lắng mình bỏ ra lại đổ sông đổ biển. Sau cùng, hắn thở dài, khoát tay.
“Thôi được rồi. Ngươi nói cho ta tình trạng thương thế của tiểu Sở để ta bốc thuốc. Một hai hôm tới sẽ qua thăm hai ngươi sau.”
“Vâng.” Tuân Lục gật đầu, kể tình trạng tiểu Sở cho Mạc Cầu biết, khóe miệng nở một nụ cười. “Ta thật may vì có bằng hữu như ngươi.”
Mạc Cầu rơi vào trầm tư, ánh mắt xa xăm dần trở nên ảm đạm.
Bằng hữu?
Bọn họ đến cuối cùng cũng không giống nhau. Dù từng có thời gian nương tựa vào nhau mà sống, cùng giúp đỡ nhau nhưng khoảng cách mỗi bên càng lúc càng xa, rồi sẽ đến lúc ai cũng phải tự lo người nấy.
“Được rồi, những thuốc này dùng trước. Lần sau đến ta sẽ mang theo thứ khác.”
“Vâng.” Tuân Lục gật đầu.
***
Bạch phủ.
Bên trong một căn phòng. Tiểu Sở đang nằm trên giường, hai má sưng đỏ. Tuân Lục ở bên cạnh cẩn thận bôi vết thương cho nàng.
“Ngươi đi hiệu thuốc?” Nàng cố gắng gượng người dậy, lắc lắc đầu. “Ngươi căn bản không phù hợp với với việc học y, không biết phải học đến bao giờ mới có thể xuất sư được.”
“Đúng vậy.” Tuân Lục gật đầu, cầm lấy chén thuốc ở bên cạnh. “Ta cảm thấy ở Bạch phủ cũng không tệ.”
“Không!” Hai mắt tiểu Sở nhíu lại, âm thanh cũng trở nên lạnh lẽo. “Chúng ta không thể ở lại Bạch phủ được nữa.”
“Tại sao vậy?” Tuân Lục làm mặt kinh ngạc.
“Lão gia đã mất. Hai vị phu nhân không quản được việc nhà. Đại thiếu gia bình thường nhìn phong phạm là thế nhưng kỳ thực không phải người có thể đứng ra lo được đại sự.” So với Tuân Lục, tiểu Sở tuy là nữ nhân nhưng lại nắm bắt vấn đề rõ hơn hắn.
“Tam thiếu gia trở nên thế này, sớm muộn cũng bị xa lánh. Cuộc sống sau này của chúng ta sẽ ngày một khó khăn hơn. Ta là thiếp thân nha hoàn của thiếu gia, không thể rời sang vị trí khác. Chỉ có thể đi hẳn.”
“Vậy..., phải đi đâu đây?” Vẻ mặt Tuân Lục đầy hoang mang lo sợ. Hắn không muốn tiểu Sở bị đánh như thế này, nhưng lại không nghĩ ra được cách gì khác.
Tương lại của hai người sẽ như thế nào? Hắn hoàn toàn không biết.
Tiểu Sở nhìn xung quanh một lượt, gượng ngồi dậy, thấp giọng bảo.
“Hôm nay tiền hộ viện tới tìm ta. Có nhiều người đã lặng lẽ bỏ trốn. Nhân cơ hội... trộm đồ.”