Mạc Cầu kéo Tuân Lục vào một tửu lâu, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Bên ngoài, tiếng kèm, tiếng khóc vẫn thi thoảng vang lên từ một nhà nào đó có tang.
Sự việc đạo phỉ vào thành đã qua một thời gian, nhưng rất nhiều người bị thương nặng, ngày nào cũng có người không qua khỏi. Những chuyện này mọi người thấy lắm nên cũng thành quen, không còn lạ nữa.
“Đã có chuyện gì?” Rượu thịt còn chưa đưa lên, Mạc Cầu ngồi đối diện nhìn Tuân Lục với vẻ kinh ngạc.
“Ta nhớ, tiểu Sở không phải là thiếp thân, nha hoàn của tam thiếu gia nhà họ Bạch sao? Hình như cũng có động phòng?”
Động phòng ở đây chính là, lúc phu thê gia chủ sinh hoạt vợ chồng, có khi có cả nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ. Nếu gia chủ có nhu cầu, đôi khi nha hoàn cũng tham gia vào.
Nha hoàn có thân phận đặc thù, địa vị chỉ sau thê thiếp, phù chính cũng là chuyện thường.
Tam thiếu gia của nhà họ Bạch chưa lập gia đình, có quan hệ với nha hoàn thì cũng chính là động phòng rồi. Cũng bởi vậy nên mới có chuyện, tiểu Sở chỉ nói một câu là Tuân Lục được vào trong Bạch phủ làm công ngay.
Chưa nói nàng có tình ý với Tuân Lục hay không. Dù bọn họ tình trong như đã, còn có Bạch gia ở đấy, sao có chuyện để yên cho hai người thành thân được.
“Có chuyện mà ngươi không biết.” Tuân Lục nhìn trước ngó sau một vòng, mới lại gần Mạc Cầu thủ thỉ.
“Đêm hôm đó, Tam thiếu gia bị người ta đánh gãy hai chân, đầu cũng chịu một kích cho nên...” Hắn đưa tay chỉ lên đầu mình, nói tiếp. “Đã không còn bình thường nữa.”
Việc này đối với vị tam thiếu gia kia thật là tai bay vạ gió, còn với Tuân Lục chắc chắn là một việc đáng mừng.
Nếu hắn không bị như vậy, Tuân Lục không có cơ hội lấy được nhân tâm, làm chuyện mình muốn.
“Hai người các ngươi vẫn đang giấu những người khác sao?” Mạc Cầu hiểu ra, hắn nhắc nhở. “Các ngươi cẩn thận một chút, đừng để ai đó trong Bạch phủ phát hiện ra.”
“Ta biết rồi.” Tuân Lục vung tay lên. “Chuyện này ta chỉ nói với mình ngươi, những người khác không có ai biết. Nếu bị người ta biết được thì hậu quả khó lường.”
Hắn lấy trộm nữ nhân của thiếu gia, một khi bị phát hiện, Bạch gia lột da sống hai người không chừng.
“Các ngươi định cứ giấu mãi như vậy sao?” Mạc Cầu cau mày, gõ nhẹ lên mặt bàn. “Loại chuyện này chỉ giấu được nhất thời, không giữ được mãi, sớm muộn cũng bị người ta phát hiện thôi.”
“Mà cứ suốt ngày lo lắng cũng không phải là chuyện tốt.”
Tuân Lục nghe xong thì biến sắc, rầu rĩ thở dài.
“Cứ được tới đâu hay tới đó, hiện giờ cũng không có khác nào khác.”
“Ngươi không có tính toán gì sau đây sao?” Mạc Cầu nhìn hắn hỏi. “Ta để ngươi học nhận biết chữ, ngươi học đến đâu rồi?”
“Ôi...”, Tuân Lục cứng đờ người, đưa tay gãi gãi đầu, vẻ khổ sở.
“Chuyện này... Ta đã biết viết tên ta và tên tiểu Sở, còn nhận được hiệu thuốc, Bạch phủ.”
“Lâu như vậy mà ngươi mới học được có mấy chữ sao.” Mạc Cầu lộ vẻ mặt bất lực. “Ngươi không hiểu gì cả. Chỉ có đọc sách biết chữ mới mong có tiền đồ được. Ngươi muốn làm hạ nhân cả đời này sao? Lúc trước nếu ngươi không bỏ hiệu thuốc Thanh Nang mà đi, bây giờ có khi đã nhớ được Thiên tự văn rồi!”
“Mạc đại ca.” Tuân Lục nắm nắm hai tay nói.
“Ta thật không có khả năng, mỗi lần ngồi học là đầu váng mắt hoa, buồn nôn không thể học được.”
“Học không xong cũng phải học.” Mạc Cầu trầm sắc mặt. “Ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho tiểu Sở chứ? Chẳng lẽ ngươi không muốn nàng có cuộc sống tốt hơn?”
“Biết chữ rồi thì có thể học y thuật, học toán, làm đại phu hoặc làm sổ sách. Không chỉ với các ngươi, con cái các ngươi sau này cũng sẽ tốt hơn.”
Tuân Lục nghe xong chỉ biết im lặng, vẻ xấu hổ.
Sao hắn không biết những đạo lý này? Nhưng mỗi lần cầm lấy sách vở là mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Căn bản là không đủ quyết tâm, sau cứ từ từ mà thoái chí.
Nhưng bây giờ đã không giống lúc trước. Hắn không chỉ có một mình.
Tuân Lục hít một hơi rồi thở dài.
“Ta sẽ tận lực cố gắng thêm.”
“Phải rồi.” Mạc Cầu gật đầu, sau đó đứng lên. “Ngươi đợi ta một lát.”
“Hả...” Tuân Lục ngây người. “Mạc đại ca, ngươi đi đâu?”
“Ta ra ngoài một chút thôi.” Mạc Cầu phất tay rồi quay lưng đi xuống lầu, một lúc sau trở lại mang theo một túi lụa đỏ.
“Cái này cho ngươi.” Túi lụa buộc dây đỏ, bên trong khá nặng, Mạc Cầu đưa cho Tuân Lục rồi nói.
“Cái gì vậy?” Tuân Lục mở ra xem, hai mắt trợn lên. “Ngân... Mạc đại ca, không được. Không được!”
“Bảo ngươi cầm thì cứ cầm lấy.” Mạc Cầu nghiêm mặt. “Ngươi và tiểu Sở đều là bằng hữu của ta, không hề có phân biệt gì.
Những thứ này là tâm ý của ta.”
“Thế nhưng, chỗ này quá nhiều...”, Tuân Lục lắp bắp.
“Không sao, ngươi cũng biết là ta không tiêu sài gì đến tiền.” Mạc Cầu vỗ vỗ vào vai hắn. “Lục tử, nhớ học cho giỏi, phải biết chữ. Nếu không, ta dù có muốn giúp ngươi cũng không giúp được.”
Tuân Lục nhìn Mạc Cầu, ánh mắt lấp long lanh rồi trịnh trọng gật đầu.
“Vâng.”
***
Tiễn Tuân Lục đi, nhìn hắn tinh thần vui vẻ nhưng tương lại phía trước thì mờ mịt, Mạc Cầu cũng chỉ biết than nhẹ.
Hắn trở về nhà kho nhưng chưa bước vào thì đã nghe tiếng người gào lên.
“Tề sư huynh, ngươi làm vậy là có ý gì?”
“Có ý gì sao?” Tề sư huynh rống lên. “Nơi này là nhà kho của hiệu thuốc Thanh nang, không phải đất của Lôi gia các ngươi. Cút ra ngoài cho ta!”
“Keng...”
Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên.
“Phân Ảnh Kiếm pháp!” Có tiếng ai đó tán thưởng. “Tề sư huynh đúng là thiên tài võ học khi xưa, dù bị tàn phế nhiều năm, kiếm pháp vẫn còn rất sắc bén. Chỉ tiếc, ngày xưa đã qua mất rồi.”
“Keng...”
Một tiếng va đập trầm trọng vang lên, theo sau là tiếng vỡ của vạc nước. Hai mắt Mạc Cầu co lại, hắn vội bước vào bên trong.
“Đả chảy ra chuyện gì vậy?”
“Mạc sư đệ.” Một người quay đầu lại, vẻ kinh ngạc rồi hắn nhếch miệng cười lớn. “Đã lâu không gặp nhỉ.”
“Lôi sư huynh.” Nhận ra người tới, Mạc Cầu cũng giật mình, sau đó nhìn Tề sư huynh đang ngã lăn trên đất hỏi. “Đã có chuyện gì vậy?”
Đối phương là nhi tử của Bá Lôi sư phó, hắn đã gặp qua người này khi còn ở Hỗ thị.
Lôi Động nhún vai.
“Mạc sư đệ không biết thôi, tình hình của hiệu thuốc hiện giờ không tốt lắm. Dược liệu bên ngoài nhập về ngày một khó khăn. Cho nên cha ta bảo ta tới tiếp quản công việc ở nhà kho này, phụ trách việc ra ngoài mua dược liệu. So với hiệu thuốc, Lôi gia chúng ta có đội hộ vệ bảo vệ, ra ngoài thành sẽ dễ dàng làm việc hơn.”
“Cái rắm!” Tề sư huynh tức giận mắng.
“Sư phó không có khả năng cho các ngươi nhúng tay vào việc của hiệu thuốc. Ta thấy, chẳng qua là Lôi gia các ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi.”
“Tề sư huynh. Ta nể ngươi là sư huynh, nhưng ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu.” Lôi Động trầm sắc mặt, nắm cây côn bổng trong tay. “Hay là chúng ta lại so tài một phen?”
“Ta há lại sợ ngươi!” Tề sư huynh bốc lửa giận, chống quải trượng muốn động thủ.
“Tề sư huynh, xin đừng tức giận.” Mạc Cầu thấy thế vội lên tiếng can ngăn. “Sự tình thế nào, chúng ta tới hiệu thuốc hỏi là sẽ biết thôi.”
“Hai vị.” Một trong số những người có mặt tại đó chợt mở miệng. “Việc này đúng là Tần sư phó đã đồng ý rồi.”
Người vừa lên tiếng là Trần bá, là một lão nhân ở hiệu thuốc, thường hay vận chuyển dược liệu ở trong thành.
Lão tin việc này là thật. Cũng không cần phải giả bộ, vì dù sao chỉ cần hỏi một chút là sẽ biết thôi.
“Đấy chính là âm mưu của đám người Lôi gia.” Tề sư huynh vẫn ngoan cố.
“Ta muốn gặp sư phó!”
“Vậy tùy ngươi.” Lôi Động bĩu môi, nhìn sang Mạc Cầu. “Mạc sư đệ cũng ở đây sao?”
Mạc Cầu trầm mặc một lát rồi mới đáp.
“Lôi sư huynh, sau khi ngươi tiếp quản công việc ở đây, không biết có tính toán gì đối với công việc của chúng ta hay không?”
“Việc này à.” Lôi Động liếc nhìn nhà kho rồi nói. “Đầu tiên, ta muốn qua đây ở, chắc sẽ lấy mất chỗ của một người. Sợ là sẽ có người phải chịu ủy khuất đấy.”
“Không sao.” Mạc Cầu lắc đầu, đưa tay chỉ về phía sau. “Bên kia có một cái phòng nhỏ, ta chuyển sang đó là được.”
“Ngươi!” Tề sư huynh nghe vậy thì trừng mắt nhìn hắn. Quải trượng trong tay giậm mạnh xuống sân.
“Ngươi thật không có tiền đồ gì!”
Mạc Cầu há miệng nhưng không nói gì.