Trong trụ sở Hắc Hổ Đường.
Chung Sơn nhận lấy thủ cấp của Sử Tiêu, cẩn thận từng chút một bỏ nó vào trong cái hộp gỗ đầy phấn vôi. Đây là địch nhân nửa đời của hắn!
Chỉ tiếc giờ này hắn không thể uống rượu. Nếu có thể, chắc hắn sẽ uống một tràng dài để cho tâm tình được thả lỏng.
“Tam thúc.” Chung Vân Triệu đứng một bên, toàn thân đầy máu nhìn thái độ của Chung Sơn thì có vẻ khó hiểu.
Nhưng hắn không quan tâm đến cái chết của Sử Tiêu mà hỏi một việc khác.
“Vị tiền bối kia cứ thế mà đi ư?”
“Ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Chung Sơn trợn mắt, tiện tay đóng nắp hộp gỗ lại.
“Tiền bối chữa khỏi thương thế cho ngươi, lại ban thưởng Linh đan, như thế là đã giúp chúng ta diệt trừ phái Tứ Phương rồi. Ngươi còn chưa biết đủ?”
“Thế nhưng...” Chung Vân Triệu còn muốn mở miệng lại bị Chung Sơn phất tay cắt ngang.
“Ta đã nói rồi. Tiền bối xem chúng ta có chút quan hệ nên mới tới đây một chuyến. Chúng ta không thể cưỡng cầu được.” Hắn thở dài rồi mới nói tiếp. “Việc ngươi định nói, vị tiền bối ấy... không đáp ứng.”
“A!” Chung Vân Triệu biến sắc, cả người lay nhẹ. Nỗi vui mừng vì mới giệt Sử Tiêu nhanh chóng tiêu tan.
“Tiền bối chính là tiên nhân trong truyền thuyết, không vừa mắt với đám phàm nhân chúng ta cũng là bình thường.” Chung Sơn lãnh đạm nói. “Tuy vậy, người vẫn lưu lại cho Chung gia chúng ta một tia cơ hội sau cùng.”
“Là cơ hội gì?” Chung Vân Triệu nghe xong thì sáng mắt lên.
Chung Sơn nhìn hắn nói.
“Tiền bối có nói, nếu ngươi trước bốn mươi tuổi có thể dùng võ tu tới cảnh giới Tiên thiên, người có thể cho ngươi cơ hội gia nhập với bọn họ.”
“Tiên thiên? Dưới bốn mươi tuổi?” Chung Vân Triệu sững người, ánh mắt đầy tuyệt vọng. “Chuyện này sao có thể chứ!”
“Đúng vậy. Chuyện đó sao có thể được.” Chung Sơn thở dài, lấy từ trong ngực ra một lệnh bài màu đen.
“Dưới sự khẩn cầu của ta, tiền bối nể mặt gia tiên lưu lại một vật. Nếu chúng ta lắng nghe, sau này thành công, hậu nhân cũng có thể nhờ đó mà bước vào tiên đồ.”
“A, là vật gì?” Chung Vân Triệu kinh ngạc.
Chung Sơn quay người, hướng về vùng hắc ám phía sau hắn khẽ vung cái lệnh bài.
“Đi ra đi!”
“Xoạt xoạt!”
Từ trong bóng tối bước ra một người. Chung Vân Triệu nhìn thấy người này thì vô cùng kinh ngạc thốt lên.
“Là ngươi?”
***
Trong căn hầm ngầm.
Liễu Cẩn Tịch và Văn Oanh đang run lên, thân thể tựa sát vào nhau để giữ không cho cơ thể bị mất nhiệt.
Vết thương trên người các nàng đau nhức, dưới mặt đất không khí thì lạnh lẽo khiến mặt các nàng trắng bệch, chân tay không ngừng run rẩy.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.
“Tiểu...tiểu thư.” Không biết qua bao lâu, Văn Oanh nhìn vò rượu thấp giọng hỏi. “Nghe người ta nói uống rượu có thể làm ấm người, hay chúng ta thử một chút xem?”
“Lời ấy không thật.” Sau khi phục Dưỡng Nguyên Đan, tình trạng Liễu Cẩn Tịch đã tốt hơn một chút. Nàng lắc đầu. “Uống rượu càng mau lạnh, chân tay cũng tê bì mất đi tri giác. Người say rượu chết phần lớn là do vậy.”
“Tiểu thư thật hiểu biết.” Văn Oanh chủ yếu là muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nàng vẫn còn đủ tỉnh táo. Nói xong, nàng nhìn lên phiến đá đen sì lo lắng nói.
“Đã lâu như vậy, sao Mạc đại phu đi vẫn chưa về? Không lẽ đã gặp phải phiền toái gì rồi?”
Liễu Cẩn Tịch trầm ngâm một lúc mới nói.
“Có lẽ hắn đã tìm chỗ nào đó để ẩn nấp trốn đi. Trong lúc nhất thời chưa thể quay lại được. Ngươi đừng lo lắng. Thực lực của hắn không yếu, có gặp đạo phỉ bình thường cũng sẽ không việc gì.”
“Vâng.” Văn Oanh gật đầu.
“Tiểu thư, ta buồn ngủ quá!”
“Văn Oanh, tuyệt đối không được ngủ.” Liễu Cẩn TỊch biến sắc. Nàng vội vàng nói. “Nơi này tích tụ địa khí, hàn khí xâm nhiễm vào cơ thể. Ngươi ngủ rồi, ngày mai chưa chắc đã dậy được.”
Nàng biết, Văn Oanh cảm thấy buồn ngủ bởi thân thể bị thương, máu chảy nhiều lại liên tục di chuyển một quãng đường dài nên tinh thần và thể lực suy yếu, dần dần kiệt sức.
Chính nàng cũng cảm thấy như thế. Hai mí mắt díu lại, toàn thân tê bì, trong lòng rối như tơ vò. Nhưng Liễu Cẩn TỊch là người luyện võ. Nàng biết lúc này mà ngủ, cơ thể có khả năng lâm vào tình trạng đình trệ. Ở nơi âm lãnh này, chưa chắc đã tỉnh lại được nữa.
Lúc này hai người động viên an ủi lẫn nhau, người nọ phòng người kia ngủ mất.
“Ta nhớ thời điểm ngươi mới tới Liễu gia, lúc đó ngươi mới năm tuổi, làm người hầu cho ca ta.”
“Đúng vậy. Lúc đó cái gì ta cũng không biết, ngày nào cũng khóc nhè.”
“Ta cũng vậy.” Liễu Cẩn Tịch đáp. “Đúng rồi, Văn Oanh này, ngươi còn nhớ rõ hoàn cảnh người thân lúc đó không?”
“Không nhớ rõ.” Văn Oanh lắc đầu. “Chỉ nhớ lúc đó có một đệ đệ, mỗi ngày đều chạy sau lưng ta. Trong nhà có vài mẫu đất nhưng làm mà chẳng đủ ăn. Mấy năm sau làng gặp binh biến, từ đó không còn nghe tin tức gì của mọi người nữa.”
“Thật sao?”
“Thế đạo này vẫn luôn như vậy.” Văn Oanh buồn rầu cảm thán.
“Có thể đi theo tiểu thư là phúc phận của ta. Những năm vừa rồi ta thực sự tốt hơn người khác rất nhiều.”
“Ta cũng coi ngươi như là tỷ muội. Nhưng rồi ngươi cũng phải lấy chồng. Đến lúc ấy, ngươi sẽ phải đi theo người ta.”
“Ta... ta không muốn lấy chồng. Ta sợ!”
“Đừng có ngốc nghếch như vậy.”
“...”
Hai người nói qua nói lại một hồi. Thời gian lặng lẽ trôi đi. Tinh lực của hai người cũng ngày một tiêu biến. Cho đến một lúc.
“Kẹt...”
Phiến đá rung lên. Tiếng va chạm làm hai nàng tỉnh lại, từ từ ngẩng đầu. Từ trên cao, một vệt sáng ảm đạm xuyên vào, chiếu xuống mặt đất.
Tia sáng như dòng cam lộ tới lên nội tâm đã khô kiệt làm tinh thần hai nàng chấn động. Hai mắt đã mờ dần lại bứng sáng sinh cơ.
“Liễu tiểu thư. Văn Oanh cô nương.” Mạc Cầu di chuyển phiến đá, nhảy vào trong căn hầm.
“Trời đã sắp sáng rồi. Chúng ta ra ngoài thôi. Đạo phỉ vào thành đã bắt đầu rút đi. Chúng ta có thể an toàn rồi.”
“Thật sao?” Văn Oanh đang mệt lả cũng khẽ cười lên một tiếng. Nàng ôm chặt lấy Liễu Cẩn Tịch. “Tiểu thư, chúng ta không sao rồi!”
***
Hiệu thuốc Thanh Nang.
Tần sư phó thường ngày vẫn chữa bệnh cho người ta hiện đang nằm bất tỉnh trên giường để cho một người khác bắt mạch.
“Hạ lão.” Tần Thanh Dung nghẹn ngào hỏi, hai mắt đã rưng rưng. “Cha ta thế nào rồi?”
“Tình huống không quá nghiêm trọng. Ta viết một đơn thuốc, ngươi cho hắn uống vào không bao lâu sau sẽ tỉnh.” Hạ lão khẽ vuốt chòm râu, rồi thở dài.
“Hứa lão mới thật đáng lo kìa...” Lão lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ. “Thứ cho lão hủ y đạo chưa tinh, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được sinh cơ thôi.”
Hai mắt Tần Thanh Dung trở nên vô định. Nàng nở một nụ cười đắng chát rồi chậm rãi gật đầu.
“Làm phiền Hạ lão.”
Lúc này, có rất nhiều người từ bên ngoài chạy vào, hốt hoảng nói.
“Tần sư phó. À không, Tần tiểu thư, Hạ Lão. Lục hộ viện xuất huyết nhiều, sợ là không kiên trì được nữa!
“A...!”
Hai người nghe xong thì kinh hãi, chạy vội ra ngoài.
Từ cao nhìn xuống, hiệu thuốc Thanh Nang đã đổ vỡ quá nửa. Khắp bên trong đều là người bị thương.
Ai ai cũng đều thê thảm.
***
Trên đường. Trong một đống thi thể, một người chống quải trượng chậm rãi đứng lên. Hai mắt mê man liếc nhìn bốn phía.
“Cái này... Đã xảy ra chuyện gì?”
Tề sư huynh đưa tay gãi đầu. Cảnh tượng trước mắt làm hắn mờ mịt xen lẫn kinh hoàng.
Hắn chỉ nhớ đêm qua ra ngoài uống rượu, trên đường về uống nhiều quá, sau đó...
Không có sau đó.
Chuyện say rượu rồi ngủ lăn ở đâu đó không phải chuyện lạ với hắn. Nhưng hôm nay tỉnh giấc, khắp xung quanh là thi thể, là phòng ốc sụp đổ, khói bụi vẫn còn chưa tan. Toàn thành đã trở thành một mảnh phế tích.
Cảnh tượng vô cùng quỷ dị!
Hắn lắc đầu, hốt hoảng bước về nhà kho.
“Cạch!”
Thanh quải trượng trong tay hắn rơi xuống đất, sau đó hắn ngửa mặt lên trời gào thét.
“Nhà kho sao thế này!”
***
Trời đã sáng hẳn. Toàn bộ đạo phỉ đã rút lui.
Mạc Cầu từ trong nhà Bạch gia đi ra, nét lo lắng trên mặt không còn.
Tuân Lục và tiểu Sở thật là có phúc lớn mạng lớn. Lần này hai người sớm trốn thoát nên không gặp vấn đề gì.
Như thế, hắn cũng yên lòng.