Trận hỏa hoạn lớn xảy ra khiến mọi người bàng hoàng. Lúc chạng vạng tối, đường phố gần như không có người qua lại.
Sắc trời âm u, hàn phong còn chưa dứt, cảm giác có chút lạnh lẽo.
Khoảng cách không xa mà Hà Tiến nói quả thực là đúng, nhưng đường đi thật rất vắng vẻ. Không biết nhà hắn lúc trước mua chỗ này đến làm gì nữa.
Nhưng có lẽ chính vì nó vắng vẻ nên hai người kia mới có thể trốn thoát dưới sự truy lùng của đám người bí ẩn kia mà không bị phát giác.
“Bên này!” Hà Tiến bước những bước dài, dọc ngang ngõ ngách mà đi.
Cả nhóm có sáu người nhanh chóng chạy theo. Ngoài Mạc Cầu, Hà Tiến và hai người hầu của Hà gia ra còn có hai vị sai dịch của nha môn.
Trước lúc đi bọn họ đã báo lên quan phủ.
“Đến rồi.”
Mọi người dừng lại trước cửa một căn nhà có vẻ ngoài không có gì nổi bật. Cửa trước đóng chặt nhưng Hà Tiến không do dự tiến lên dùng tay đẩy mạnh.
“Răng rắc...”
Chốt cửa nhanh chóng gãy đôi. Chân mày Mạc Cầu hơi nhíu lại. Hà gia không hồ là gia đình thượng võ. Vị Hà công tử này chưa lớn tuổi nhưng thực lực không kém.
Có lẽ đã gần đạt tới cảnh giới Đoán Cốt rồi.
Vượt qua cửa trước, đằng sau là một khoảng sân rộng khác.
Những bức tường bên trong phủ đầy dây leo, hoa cỏ. Cây leo phủ cả lên các cửa sổ như một khu vườn.
“Kẽo kẹt...”
Cửa chính căn nhà hé mở, rồi ngừng một lát như để nhận ra người tới là ai thì mới mở hẳn ra. Từ bên trong có một người vội vã đẩy cửa nghênh đón.
“Công tử.” Người này là một nữ tử xinh đẹp mặc váy trắng, nét mặt diễm lệ nhưng hai mắt lại tràn đầy nét hoảng loạn.
“Ta nghe nói Hà gia bị cháy, thấy ngài không việc gì thì tốt quá!”
Thì ra là kim ốc tàng kiều! Nhà sang che giấu người đẹp. Hai vị sai dịch không khỏi đưa mắt nhìn Hà Tiến, vẻ hâm mộ.
“Ta không sao.” Hà Tiến khoát tay, vội vàng nói.
“Hà Đại, Trương Lục ở đâu?”
“Ở bên trong.” Nữ tử đáp giọng run rẩy, sắc mặt đã trắng bệch. “Bọn hắn... máu me khắp người, thiếp thân không dám nhìn, đành nhanh chóng báo người tới tìm công tử.”
“Ta biết rồi.” Hà Tiến định bước vào phòng. Hắn nhìn Mạc Cầu ra hiệu. “Làm phiền Mạc đại phu.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu, theo hắn bước vào bên trong. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không thể không kinh hãi.
Trên tấm thảm trải sàn có hai người đang nằm, máu me loang lổ thấm ra cả tấm thảm. Một người trong đó như bị người ta dùng đao chém vào chân, lộ ra cả xương trắng, hiện đã hôn mê.
Người còn lại đỡ hơn một chút. Dù mặt mũi đầu máu khô nhưng còn có ý thức. Nhìn thấy người đến thì giãy giụa như muốn kêu lên. Cổ họng hắn ú ớ như vướng dị vật, âm thanh mơ hồ không rõ, không thể phân biệt được.
“Tiêu... Chu...”
“Hà Đại.” Hà Tiến vội vàng bước tới gần, nghiêng tai lắng nghe.
“Ngươi muốn nói gì?”
Cố gắng mấy lần mà không thể nghe rõ, hắn quát lớn. “Rốt cuộc là ai đã hạ độc thủ với các ngươi? Độc Lang Đạo, Bạch Mã Phỉ hay là người nào khác?”
Mạc Cầu ngồi xổm xuống bên cạnh, lấy tay bắt mạch cho đối phương, rồi lắc đầu trong vô thức.
“Mạc Đại phu.” Hà Tiến nhỏ giọng hỏi. “Hắn thế nào?”
“Những vết thương ngoài da thì chưa rõ, nhưng khí lực hắn đã rất suy yếu, phủ tạng đã trọng thương rồi.” Mạc Cầu thuận miệng đáp. Nói xong hắn xốc người Hà Đại lên, vạch áo ngực thì có một quyền ấn đập vào mắt hắn.
“Ám kình!” Hai mắt Hà Tiến trợn lên.
Người tập võ phát kình có nhu có cương, ám kình chính là một loại phát lực âm nhu thâm hiểm. Mạc Cầu không hiểu rõ về ám kình nhưng hắn biết y lý. Hắn cau mày.
“Người xuất thủ làm kình lực tụ mà không tán, thẩm thấu qua da thịt trực tiếp công kích nội phủ. Dù hắn có được cứu thì sau này bệnh sẽ quấn thân, cả đời thành tật.”
“Không sao.” Hà Tiến nghiêm mặt, chắp tay nói.
“Xin Mạc đại phu cứ việc xuất thủ chữa trị. Hà Đại làm bạn với ta từ nhỏ, sau này hắn không thể làm gì thì ta sẽ chăm lo cho hắn.”
“Hà công tử thật nhân nghĩa.” Một tên sai dịch đi theo lấy lòng. “Nếu hắn có thể chỉ ra hung thủ thì còn tốt hơn nữa.”
“Người gây ra vết thương thế này, yếu nhất cũng là cao thủ Đoán Cốt. Dù là đạo phỉ ở ngoài thành, các đầu mục nghe ngóng là có thể biết được.” Ánh mắt Hà Tiến trở nên âm trầm, song quyền nắm chặt.
“Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.”
“Đoán Cốt?” Mạc Cầu sững người. “Nếu là cao thủ Đoán Cốt ra tay, theo lý mà nói, tên Hà Đại không có khả năng trốn thoát tới nơi này...”
“Tiểu... Tâm, đi... mau!” Đến lúc này, âm thanh từ miệng Hà Đại phát ra mới rõ thành tiếng.
Mạc Cầu biến sắc, liền hô. “Cẩn thận!”
Ngay lúc đó, tên người nhà đi theo Hà Tiến đột nhiên bổ nhào về phía trước, vẻ mặt âm hiểm. Trong tay hắn đã xuất hiện một cây chủy thủ từ lúc nào.
“Xì...!” Hà Tiến không kịp phản ứng, phần eo xuất hiện một vệt máu.
“Xoạt!” “Xoạt!”
Cùng lúc đó, ba đạo hắc ảnh từ bên ngoài cửa sổ lao vào, xuyên qua thân thể một vị sai dịch.
Mũi tên! Đây chính là cạm bẫy!
Ngay lúc này, mọi người có mặt đều đã nhận ra. Hà Tiến phẫn nộ, quay người tung cước đá bay tên nô bộc văng về sau mấy mét.
“Thiếu gia, xin đừng trách ta.” Hắn ngã nhào ra đất, toàn thân run lên.
“Con của ta lọt vào tay chúng, nếu ta không làm vậy, chúng sẽ giết nó.”
“Đi chết đi.” Hà Tiến không còn đủ bình tĩnh nghe hắn trình bày. Một cước xuất ra nhằm trúng đỉnh đầu đối phương.
“Bốp!”
Dưới chưởng kình, tên nô bộc trợn trừng hai mắt, thất khiếu chảy máu, dù là Mạc Cầu cũng không cứu được.
“Hắc Sát Chưởng?” Cửa phòng bắn tung ra, một thân ảnh to lớn từ ngoài viện xuất hiện.
“Ta đang muốn xem thử một chút.” Người tới tay cầm đại đao, nhe răng cười một tiếng. Sát khí bốc lên, hắn lao bổ về phía Hà Tiến.
Sau lưng hắn xuất hiện thêm mấy tên nữa, đồng loạt xông về phía sai dịch và mấy người Mạc Cầu còn lại.
Trong lúc Hà Tiến bị đánh lén, Mạc Cầu đã kịp phản ứng, thân thể co rụt lại, mang hòm thuốc chắn ngang trước người, vừa kịp chặn lại một mũi tên. Đồng thời hai mắt hắn chớp động, mạnh mẽ nhấc cái ghế dài bên cạnh lên, ném về phía cửa sổ.
“Xoạt!”
Cửa sổ vỡ tung, giấy dán bị xé nát kéo theo mấy tiếng thở hổn hển.
Đằng sau có mai phục!
Không đợi hắn kịp lấy lại tinh thần, tên gia nô còn lại đã lao tới cửa sổ. Mạc Cầu chỉ kịp khựng lại một giây rồi cũng vội vã nhảy theo sau.
Quả nhiên. Tên gia nô kia vừa mới nhảy ra khỏi cửa liền bị một đao chém trúng. Hắn kêu thảm, ngã vào bụi hoa trong hậu viện. Trúng một đao mà chưa chết, hắn giãy dụa cố gắng bò lên, định trốn đi. Mạc Cầu nhờ thế mà thoát được một kiếp nhưng cũng không dám chạy lại hỗ trợ, hắn nhằm bức tường phía sau mà phi nước đại.
Kết quả rèn luyện của hắn gặp đúng lúc để phát huy. Tường viện cao bằng đầu người, hắn chỉ nhún hai ba lần đã tới gần. Nhưng còn chưa kịp băng qua, sắc mặt hắn đã tái đi.
“A?”
“Lại có người trốn thoát sao?”
Âm thanh kinh ngạc vang lên từ sau lưng. Mạc Cầu vung tay trong vô thức, thanh tiểu kiếm trong tay áo hắn lao vút ra.
“Xoạt!”
“Keng...!”
Tiếng va chạm vang lên khô khốc. Người vừa tới vung xích sắt trong tay, dễ dàng đánh bay thanh kiếm gỗ. Hắn đồng thời đạp chân xuống, toàn thân lao về trước, trong chớp mắt, bốn đạo kiếm ảnh lạnh lẽo xuất hiện.
Yến Tử Phân Thủy!
Dưới tình thế cấp bách, kiếm thuật trong tay Mạc Cầu có đột phá, Yến Tử Tam Phân Thủy trở thành Tứ Phân Thủy. Một chiêu này đã vượt quá cảnh giới hiện tại của Tần Thanh Dung.
“Hừm!” Người tới trầm sắc mặt, không thể không dừng lại, xích sắt xoay tròn trước người.
“Đinh đinh... đinh...”
Thế công bất ngờ của Mạc Cầu bị đối phương chặn lại, trong lòng hắn phát lạnh. Theo lẽ đối phương sẽ thừa thắng xông lên, không ngờ người này còn lui lại, vẻ mặt kinh ngạc.
“Là ngươi, Mạc đại phu!”
Mạc Cầu cũng sững người. Hắn định thần quan sát, thì thấy đối phương mặc một thân nho sam, chính là đầu lĩnh hắn đã từng gặp ở nhà Tôn gia dạo trước.