“Đêm hôm ấy, người của Hắc Hổ Đường bỗng nhiên xông vào miếu hoang, người nào phản kháng đều bị hàng hung một trận.”
“Tính tình cẩu tử thế nào các ngươi cũng biết rồi. Hắn cắn người của Hắc Hổ Đường bị thương nên bị đánh rất thảm, máu me đầy người rồi sau đó bị vứt ra ngoài.” Tiểu Sở nhớ lại cảnh đó, nhịn không được cảm khái.
“Về sau có một đám người đến chia tách chúng ta ra. Ta và mấy người nữa bị bắt ép bán vào lầu xanh. Vào trong đó chúng ta bị quản rất nghiêm, không được ra ngoài. Ta may mắn được tam gia coi trọng, dùng tiền chuộc ra mới có cơ hội đến hiệu thuốc tìm các ngươi.”
“Rốt cuộc cẩu tử thế nào?” Mạc Cầu hỏi.
“Hắn...”, tiểu Sở lưỡng lự.
“Mấy đứa con gái trong miếu bị bán làm gái lầu xanh, đám con trai thì bị mấy người trên khác mang đi, nhưng trong đó hình như không có cẩu tử. Tám chín phần mười là hắn không qua khỏi.”
Mạc Cầu im lặng.
Từ biệt tiểu Sở, hai người trở về nhà kho thì trời đã tối. Tề sư huynh không nói gì, chào hỏi qua lại rồi ai về phòng người nấy. Ngồi im lặng trên ghế một hồi hắn mới lấy lại tinh thần.
Theo lời tiểu Sở nói, cẩu tử bị người ta đánh trọng thương, lại không đi đến hiệu thuốc để tìm bọn hắn thì xác xuất mất mạng rất cao.
Tuân Lục thì đã quyết định, hắn muốn đi làm công cho Bạch gia. Hình như hắn cũng có ý tứ với tiểu Sở, ánh mắt nhìn nàng thi thoảng lại chớp động. Tâm tư ấy không qua được mắt Mạc Cầu.
Tiểu Sở hình như cũng có ý ấy.
Mạc Cầu nghĩ khác. Làm học đồ trong hiệu thuốc, tuy lúc đầu không có tiền công nhưng qua thời gian có thể học được một thân bản sự chắc chắn. Chỉ cần cố gắng qua mấy năm, một khi xuất thế, thân phận địa vị đều cao hơn đám hạ nhân ở Bạch phủ rất nhiều.
Nhưng, thời gian mấy năm không dễ để vượt qua được. Tuân Lục có thể làm ở chỗ tốt, lại cùng một chỗ với người trong mộng nên thật khó chối từ.
“Cũng tốt.” Mạc Cầu thở dài, chậm rãi đứng lên. Sau đó hắn ngồi xổm trên giường, gỡ từ dưới đất ra một cái hộp gỗ dài.
“Cách cách...”
Hắn mở nắp hộp, thứ đầu tiên đập vào mắt là một thanh đoản kiếm lấp lánh hàn quang, thanh đoản kiếm chỉ dài hơn một xích. Phong mang của nó lộ ra tuy không đến mức như bảo đao chém sắt như chém bùn nhưng nhìn qua đã thấy vô cùng sắc bén. Chuôi kiếm khắc nhiều hoa văn, cầm trong tay cảm giác rất vừa vặn.
Thanh đoản kiếm này không có vỏ, chính là thanh kiếm hắn lấy được từ trên người Ngụy sư huynh.
Mạc Cầu lấy đoản kiếm ra, thi triển thủ đoạn, thanh đoản kiếm trong bàn tay biến mất không thấy gì nữa.
Ngoài trừ đoản kiếm, trong này còn có một túi tiền.
Mở túi tiền ra, bên trong có một ít bạc vụn, ước chừng khoảng mười ba lượng.
Trong thành này, dùng khoản tiền khoảng hai mươi lượng là có thể mua được một tiểu viện nho nhỏ, đối với hắn bây giờ quả thật là một món tài phú lớn.
Khoản tiền này có công không nhỏ của Ngụy sư huynh hắn. Ngày hắn xuyên đêm đi tìm Cao lão tam chính là muốn dùng tiền để mua lấy sinh mạng của Mạc Cầu. Chỉ tiếc là...
Bạc không thể dùng, tính mạng bản thân cũng không giữ được.
Ngoài số bạc vụn, trên người Mạc Cầu còn có mấy trăm đồng tiền lớn, dùng thân phận học đồ, với số tiền này hắn có thể xưng hào một góc rồi. Nhưng để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, hắn cất chỗ tiền ở một nơi khác.
Sau khi cất xong, hắn đứng lên.
Mạc Cầu điểm chân, hơi dụng lực, đoản kiếm trong tay đột nhiên phóng ra hai vệt sáng lạnh lẽo.
Yến Tử Phân Thủy!
Sau khi có lĩnh ngộ sâu về kiếm pháp, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là nhục thể. Chỉ cần cơ thể hắn có lực lượng đồng nhất với lĩnh ngộ, sau khi thuần thục kiếm pháp, hắn có thể mang nó phát huy đến cực hạn.
Tam Phân Thủy, Lục Phân Thủy. Ngay cả Tần Thanh Dung cũng không biết cảnh giới sau cùng của nó là gì.
Thế giới này không bình yên, chỉ dựa vào y thuật thì khó mà giữ mình, hắn nhất định phải có cả vũ lực.
Năm đó Hứa lão lập nên hiệu thuốc Thanh Nang, ngoài y thuật xuất thế, vũ lực của lão cũng đạt tới cảnh giới Đoán Tạng.
Tiền nhân chi giám, hậu nhân chi sư.
Thời gian vừa rồi trải qua kinh lịch cũng làm Mạc Cầu nhận thức rõ sự yếu kém của mình. Không cần người khác phải giục dã, tự hắn cũng biết là không thể lười biếng.
Dù bận rộn thế nào, mỗi ngày hắn đều giành ra hai canh giờ để luyện kiếm pháp.
“Xoạt!”
Hàn mang trước mắt hắn lóe lên, sau hai điểm tinh quang còn lóe lên một lần nữa.
Yến Tử Tam Phân Thủy!
Mạc Cầu chấn động, vẻ mặt mừng rỡ vô cùng.
Dù thể chất hắn còn xa mới đạt yêu cầu, nhưng với khả năng cảm ngộ siêu việt, thi triển một thức này hiện giờ đã không thua gì Tần Thanh Dung. Nói cách khác, hắn có năng lực đối mặt với người học võ thực thụ.
“Xoạt!” Kiếm quang nhấp nháy không ngừng nghỉ.
Thật lâu sau, Mạc Cầu mới thu lại đoản kiếm.
“Sau một thời gian dùng Dưỡng Nguyên Đan, lại thêm mỗi ngày đều ăn no ngủ kỹ, thế chất của ta đã không còn kém người thường nhiều lắm. Kiếm pháp có nhiều chỗ bổ ích. Tiền bạc cũng dư dả. Bất quá trước mắt không thể thể hiện ra được.”
“Mấy hôm nữa ta có thể tiến hành cảm ngộ Thanh Nang Dược Kinh, lúc đó y thuật sẽ tiến bộ không ít. Đi ngủ thôi.”
*** Hôm sau.
Sau khi làm việc kiểm kê ở khố phòng xong, Tề sư huynh ung dung bước ra ngoài như thường lệ. Tuy nhiên, đi được một đoạn hắn chợt nhớ tới một chuyện, nhìn cuốn sổ nhập kho của Mạc Cầu nói.
“Sư đệ”, hắn lấy từ trên người ra một trang giấy. “Hôm qua Hà gia có cho người đến, đây là số dược liệu bọn họ muốn lấy, ngươi đừng quên cho người mang qua.”
“Hôm qua không có ngươi, ta chút nữa đã quên mất.”
“Vâng.” Mạc Cầu nhận lấy trang giấy, gật đầu đáp.
Hà gia cũng là danh gia vọng tộc trong thành, dù không so được với Bạch gia nhưng cũng không thua kém nhiều lắm, đều có những bí kíp võ học gia truyền.
Bạch gia có Thất Tinh Bộ, Đường Lang Quyền. Hà gia lại có Hắc Sát Chưởng.
Lúc tập luyện Hắc Sát Chưởng, người tập dễ gặp chấn thương cho nên họ hay qua đây mua dược tài, việc này cũng không có gì lạ.
Mạc Cầu cứ theo ghi chú mà lấy thuốc, không bao lâu đã gói ghém xong.
“Ngô đại ca.” Mạc Cầu ngẩng đầu gọi.
“Tới đây.” Ngô đại ca mà hắn gọi mang theo khuôn mặt thật thà hiền lành đi tới. “Ngươi muốn mang cái này tới Hà gia?”
“Đúng rồi.” Mạc Cầu chớp mắt nói. “Lần này ta mang đi, cũng để cho quen đường quen xá. Ngô đại ca ở nhà để ý trông coi nhà kho là được.”
“Ta nhớ rồi.” Người này gật đầu vâng lời, còn vỗ nhẹ vào ngực. “Mạc đại phu cứ yên tâm.”
“Tốt.” Mạc Cầu cũng gật đầu, lấy thêm mấy thứ cần thiết rồi mang túi thuốc bước ra ngoài. Bước được vài bước, trong lòng hắn đột nhiên nhớ đến, từ nhà kho đến Hà gia sẽ đi qua Phúc Hòa Nhai, đi tắt có thể qua Quải Tử Nhai nữa. Ngôi miếu hoang nằm ở chỗ này.
Chẳng biết tại sao trong lòng hắn dâng lên một cỗ rung động.
Đi trên đường phố, khoảng cách tới ngôi miếu ngày một gần, tim hắn cũng đập càng lúc càng nhanh.
Trước mắt chính là lối giao nhau. Hướng về bên phải là Phúc Hòa Nhai, xa một chút nhưng an toàn. Rẽ sang trái là đường đi qua miếu hoang, Quải Tử Nhai.
Lưng đeo cái bao đựng thuốc, Mạc Cầu quyết định rẽ trái đi theo con hẻm nhỏ.
Hắn nắm chặt tay, bước qua cửa ngôi miếu hoang nhìn như miệng một con mãnh thú, đen tối thâm sâu, thầm nghĩ.
“Không có việc gì. Không có việc gì, mình chỉ đi ngang qua đây mà thôi, không trêu chọc bọn họ. Hắn nhớ đến cố nhân nên mới đi qua đây chứ không phải cố ý đi gây chuyện.
Đi vào con hẻm nhỏ chưa được bao lâu, trước mắt hắn xuất hiện hai đại hán cũng sóng vai đi tới. Một người trong đó cao chừng mét chín, người đầy mỡ, béo tốt như phiên bản lớn hơn của Tuân Lục.
Theo lời tiểu Sở kể thì người này cũng chính là người trước đó đã đánh cẩu tử, lại đe dọa đám người còn lại.
Người còn lại cũng to lớn không kém. Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Ha ha...”, một tên mang theo túi vải, cười lớn. “Tên kia dám quản công việc của chúng ta, thật không biết điều.”
“Không sai.” Người còn lại gật đầu đồng tình.
“Cho hắn một lượng bạc là đã giữ mặt mũi, hắn còn muốn của chúng ta mười lượng sao? Một tên thư sinh mà thôi, dám ở trước mặt chúng ta giở trò miệng lưỡi. Thật muốn ăn đòn!”
Hai người này vừa cười vừa nói, chợt thấy trước mặt có một người nhỏ gầy đang cúi đầu đi tới, người này chính là Mạc Cầu.
Ngõ nhỏ chật hẹp, hai người sóng vai mà đi đã chiếm gần hết con hẻm, khoảng không còn lại không nhiều. Thấy phía trước có người đi, hai người này không hề có ý nhường đường, vẫn tươi cười tiến đến. Một trong hai tên còn đưa tay định hất Mạc Cầu ngã xuống.
“Lăn đi.” Hắn quát.
Mạc Cầu nhanh chóng cúi đầu, khom lưng, trong một tích tắc nhẹ nhàng nghiêng người lách qua khe hở nhỏ giữa hai người mà đi qua. Cùng lúc đó, hai vệt sáng lạnh lẽo từ tay hắn phóng ra, xẹt qua cổ họng hai người kia.
“Xì...xì...”