Võ công của Lăng Thanh Diệc không tệ, thậm chí có thể xếp vào hàng những tuyệt đại cao thủ, năm đó võ công Mặc Viêm gần như đứng đầu võ lâm, vậy mà Lăng Thanh Diệc còn có thể đỡ được mười chiêu của y.
Hiện tại, một người so với trước kia càng thêm lợi hại, một người thì mất hết võ công, ai thắng ai thua đã rõ ràng ngay trước mắt, mà bản thân Lăng Thanh Diệc cũng hiểu rõ điều đó. Hắn không hề lo lắng Mặc Viêm có thể chạy trốn trước tầm mắt của hắn, xung quanh đây ngoại trừ hai người bọn họ thì không có bất kỳ người thứ ba nào.
“Mặc Viêm, chúng ta ở đây ẩn cư đi, ta nhất định sẽ làm cho ngươi thích ta”. Hắn nắm lấy lọn tóc Mặc Viêm, tiến tới cúi người hôn xuống. Mặc Viêm khó chịu nheo mắt, không chút khách khí giật lại tóc của mình đẩy đối phương ra.
Cho dù võ công mất hết cũng không có nghĩa kiêu ngạo của y cũng mất, từ trước tới nay y luôn coi khinh mọi thứ, trong mắt y ngoài Mặc Thanh ra thì căn bản không nhìn thấy bất luận kẻ nào, huống chi tên này còn là kẻ gián tiếp hại y mất hết võ công.
Chỉ là y cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa bọn họ lúc này, nếu kiên quyết chống trả chỉ sợ trong vòng ba chiêu Lăng Thanh Diệc đã chế trụ được y. Kiểu chống cự vô vị này y sẽ không bao giờ làm, đã vậy không bằng ở đây xem hắn rốt cuộc muốn chơi trò gì.
Tuy rằng trong lòng rất lo lắng Mặc Thanh sẽ mất khống chế khi biết y mất tích, nhưng hiện tại rơi vào tay Lăng Thanh Diệc vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với rơi vào tay Lăng Dự, bây giờ Nam Trạch đã hoàn toàn suy vong, Lăng Dự bị dồn vào đường cùng tất nhiên sẽ làm ra những chuyện không thể vãn hồi. Vừa suy nghĩ như vậy, y cũng không nhìn tới tên kia nữa, xoay người bước vào nhà gỗ.
Lăng Thanh Diệc đứng phía sau si ngốc nhìn bóng lưng của y, cho dù bị y không khách khí đẩy ra cũng không tức giận, trái lại trong mắt càng nhiều thêm vẻ mê luyến.
Đúng vậy, hắn chính là yêu thích bộ dáng Mặc Viêm khinh thường hết thảy, loại khí phách không ai sánh bằng này luôn làm tim hắn đập thình thịch, chỉ cần Mặc Viêm còn sống, cho dù lúc gặp nhau y có tức giận thế nào cũng không sao cả. Nghĩ đến ngày đó, sau khi y bị mất hết võ công chỉ một lòng muốn chết, đáy lòng hắn đều là khổ sở và đau đớn, rõ ràng không muốn tổn thương y nhưng vẫn như cũ không có biện pháp thay đổi, chỉ có thể mở to mắt nhìn trừng trừng phụ vương tự mình phế bỏ võ công của y.
Càng miễn bàn tới lúc nhìn thấy y kiên quyết nhảy vực tự sát, trong lồng ngực hắn chỉ tràn đầy tuyệt vọng, một khắc kia hắn đã quyết định, chỉ cần Mặc Viêm còn sống, hắn nguyện ý từ bỏ tất cả, chỉ cầu được cùng y ẩn cư một đời, cái gì vương vị, cái gì vinh hoa, tất cả đều không quan trọng bằng người kia.
… … … …
… …
Ngày ấy cướp đi Mặc Viêm rốt cuộc là ai? Lúc đó mười mấy ảnh vệ trong tiểu viện không một ai sống sót, trên mặt đất cũng không lưu lại bất kỳ vết tích gì, người ra tay dùng một loại độc vô sắc vô vị, quả thực là một chút dấu vết cũng không có.
Có thể nhìn ra được người cướp đi Mặc Viêm cũng đã phải tốn một phen tâm tư, thế nhưng lại dám đánh chủ ý lên bảo bối của hắn. Không thể tha thứ!
Từ lúc Mặc Viêm mất tích, Mặc Thanh đã đi qua rất nhiều địa phương nhưng lại không tra ra được chút manh mối nào, điều này thật sự đã khiến hắn muốn phát điên lên rồi, người bắt cóc Mặc Viêm cuối cùng là có mục đích gì?!
“Viêm nhi, phụ thân đã sắp điên rồi, ngươi rốt cuộc đang ở đâu?” Một mình hắn yên lặng dựa lên thân cây, thần sắc mệt mỏi, bộ dạng chán chường, căn bản không thể tưởng tượng ra được đây chính là Thiên Tuyệt cung chủ cao cao tại thượng kia.
Trong tay hắn mang theo một vò rượu, lẳng lặng ngồi tựa vào gốc cây, đã nhiều ngày hắn bôn ba khắp nơi, lại không dám dừng lại, cũng vô pháp dừng lại. Chỉ cần dừng lại, trong đầu hắn lại hiện ra toàn bộ hình ảnh về Mặc Viêm, tưởng niệm triền miên khiến hắn ngày càng tiều tụy.
“Viêm nhi, phụ thân sai rồi, phụ thân đáng chết…” Hắn vừa cô đơn uống rượu, vừa tự mình lẩm bẩm: “Phụ thân đã sớm nói, không cho ngươi ly khai phụ thân dù là một giây, vậy mà còn để ngươi ở nơi đó một mình, tất cả đều là lỗi của phụ thân a…”
Hạnh phúc của hắn, chỉ mới vừa nắm lấy, sao lại biến mất nhanh như vậy? Hắn thực sự sai rồi, hắn quá tự tin cho rằng bản thân không gì là không làm được, cho rằng mình là thần chuyển thế thì có thể đem toàn bộ mọi thứ đùa giỡn trong lòng bàn tay, hắn thật sự biết sai rồi, có phải là quá muộn hay không?
Vì sao hắn trả giá nhiều như vậy, nặng như vậy, lại còn muốn cướp đi bảo bối quan trọng nhất của hắn a.
Viêm nhi võ công còn chưa khôi phục, bây giờ bị người bắt đi, đối phương có làm hại y hay không? Nhớ đến lần trước Viêm nhi bị bắt, lão cáo già Lăng Dự chết tiệt kia cư nhiên đánh gãy tứ chi của y, hủy đi toàn bộ võ công của y, làm cho Viêm nhi chỉ một lòng nghĩ đến cái chết. Như vậy lúc này thì sao? Có thể hay không so với lần trước còn nghiêm trọng hơn? Có phải hay không lúc này Viêm nhi đang chịu đau khổ?
Chỉ cần nghĩ như vậy, Mặc Thanh nhất thời khí huyết không thông, đã ba ngày hắn chưa từng chợp mắt, lúc này dưới mí mắt đều nổi lên vết thâm mệt mỏi. Nhưng làm thế nào mà ngủ được chứ? Nói không chừng, bây giờ Viêm nhi đang ở nơi nào đó chịu khổ, nói không chừng Viêm nhi đang chờ hắn đến cứu a.
“Viêm nhi…Viêm nhi của ta…” Suy nghĩ cực đoan khiến tâm mạch hắn không ổn định, khí huyết đột nhiên trào lên cổ họng.
“Phốc…”
Mặc Thanh nhịn không được liền phun ra một búng máu, ngực tràn đầy đau đớn, hắn biết tâm mạch của bản thân đã bị rối loạn, thế nhưng nếu Viêm nhi còn không trở về, hắn sợ rằng sớm muộn gì mình cũng bị tẩu hỏa nhập ma.
Những ký ức sâu thẳm trong đầu hắn đang từ từ sống lại, nghìn năm vạn năm sống trong cô tịch như một lời nguyền vây chặt lấy hắn. Từ lúc vào Thần mộ tới giờ, trong đầu hắn dần dần nhớ lại từng ký ức. Có đủ các loại ký ức, chỉ duy nhất không thay đổi chính là cô tịch, loại cảm giác này thật sự lạnh quá, lạnh đến nổi không có bất kỳ người nào chịu đựng được, nếu như không thể tìm thấy Viêm nhi, hắn sẽ như thế nào? Sợ rằng sẽ rơi vào trong ma đạo đi?
Ở phía xa bên kia đỉnh núi có người nhẹ nhàng thổi một tiếng sáo nhỏ làm cắt đứt hồi tưởng của Mặc Thanh.
Sáo nhỏ? Hình như là người Nam Trạch dùng để huấn luyện và kêu gọi bồ câu đưa tin, chẳng lẽ xung quanh đây vẫn còn người của Nam Trạch, đại quân Thiên Tuyệt cung không phải đã chiếm đánh đến cửa thành rồi sao? Vào thời khắc mấu chốt này vẫn còn có người Nam Trạc lén lút thoát ra sao? Bọn họ muốn gì? Chẳng lẽ chuẩn bị một lần phản kích sau cùng?
Trong lòng Mặc Thanh cả kinh, hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng, có thể chính là người Nam Trạch đã bắt đi Mặc Viêm. Sinh tử tồn vong của Nam Trạch trong lúc này cũng chỉ có thể dựa vào điều đó mà thôi, nếu bắt được Mặc Viêm tất nhiên sẽ dùng y để ép buộc Thiên Tuyệt cung phải lui binh. Lúc này đối với Mặc Thanh ngoại trừ tìm được Mặc Viêm ra những thứ khác đều không quan trọng. Bọn họ bắt được Mặc Viêm cũng tốt, nếu muốn dùng Mặc Viêm để uy hiếp hắn lui binh tất nhiên sẽ không làm tổn hại gì đến y.
Lui binh thì lui binh, chỉ cần trả lại Viêm nhi cho hắn là tốt rồi, hắn có thể lập lời thề Thiên Tuyệt cung sẽ không bao giờ vây đánh Nam Trạch. Cho dù Lăng Dự còn đưa ra yêu cầu hai nước còn lại cũng phải đồng ý, hắn cũng không chút do dự mà đáp ứng.
Trong mắt hắn, thiên hạ này, thế gian này không có gì có thể so sánh với Viêm nhi của hắn.
Thân hình khẽ động, hắn yên lặng tiến gần tới bên kia. Đứng ở trên ngọn cây từ từ nhìn xuống, cư nhiên là một đội quân Nam Trạch được trang bị hoàn mỹ. Người đang ngồi bên cạnh đống lửa kia, không phải là Nam Trạch vương – Lăng Dự hay sao.