Hôm nay, Bạch Vũ Mộng khởi hành đi Mặc Liễu gia trang, nàng tìm người có dáng người không khác nàng lắm, để cho nàng ta dịch dung, giả trang nàng ở lại Tướng phủ.
Bạch Vũ Mộng lần này ra ngoài chỉ dẫn Hận Nhuế theo mà không mang theo Đông Nhiễm, Đông Nhiễm vì điều này mà bất bình rất lâu.
Vốn dĩ Bạch Vũ Mộng chuẩn bị nam trang, nhưng nghĩ đến một đại nam nhân lại có võ công như nàng, không khỏi rất kỳ quái đi! Vì thế vẫn mặc nữ trang, chẳng qua là mang theo một cái mặt nạ.
Mặt nạ màu trắng, che đi mặt nàng, mặt nạ tinh tế khảm một ít đá quý cùng lông chim. Hợp với màu sắc quần áo của nàng, thật sự là vừa thần bí vừa xinh đẹp.
Trừ bỏ Hận Nhuế, Bạch Vũ Mộng còn mang theo Lãnh, Ám, hai người là trợ thủ đắc lực của nàng, làm sao có thể thiếu bọn họ được!
Một đường vừa đi vừa du ngoạn, lần này bọn họ xuất phát tương đối sớm, vốn là có thêm tâm tư du ngoạn. Đi đến dị thế này lâu như vậy, còn chưa có dạo chơi qua đâu.
Đột nhiên khóe mắt lướt qua một bóng dáng màu tím, tựa hồ có chút quen thuộc, bất quá nhớ không ra đã gặp ở đâu, hắn cũng mang mặt nạ màu tím, làm cho người ta nhìn không rõ mặt.
Bên này đoàn người Lam Hạo Thần cũng phát hiện Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần chỉ hơi nhíu mày, liền đoán được người đó là Bạch Vũ Mộng.
Vì thế ân cần đến bắt chuyện: "Vị tiểu thư này, chỉ sợ cũng đi tham gia đại hội võ lâm, không bằng chúng ta cùng đồng hành được không, vừa vặn làm bạn."
Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn người này một cái, bọn họ quen biết sao, sao nàng không có ấn tượng gì vậy.
Nhìn Bạch Vũ Mộng tựa hồ không nhận ra hắn, Lam Hạo Thần thở dài, ai, làm sao lại thích một nha đầu như vậy đây!
Mà mọi người đứng sau lưng Lam Hạo Thần, đều mở to mắt kinh ngạc nhìn Lam Hạo Thần, người này là chủ tử của bọn họ sao?
Linh Trần có vẻ rất trấn định, trong lòng lại cười trộm, nhớ ngày đó, lần đầu tiên ta thấy biểu cảm này cũng kinh ngạc, hiện tại đều đã miễn dịch rồi.
Mọi người thấy Linh Trần sắc mặt không thay đổi, trong lòng đều bội phục, quả nhiên là đầu lĩnh, định lực không giống bình thường. Mà ngày sau khi bọn hắn cũng quen rồi, rốt cục biết Linh Trần tại sao lại trấn định như vậy.
"Ta quen ngươi sao? Vì sao phải đi cùng?" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt hỏi, nhưng trong lòng cũng không kháng cự đi cùng bọn họ.
"Quen hay không có gì khác nhau!" Lam Hạo Thần hỏi ngược lại.
Bạch Vũ Mộng cũng không nói nữa, muốn cùng đi thì cùng đi, dù sao nếu lần này nàng cự tuyệt, hắn nhất định sẽ đi theo. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, làm thế nào đối với một người xa lạ mới gặp lần đầu lại hiểu rõ như vậy, nhíu mày, nhưng cũng không biểu lộ ra.
Dọc đường đi, Lam Hạo Thần luôn nói chuyện với Bạch Vũ Mộng, tuy rằng Bạch Vũ Mộng luôn xa cách, nhưng Lam Hạo Thần một mình nói cũng rất vui.
Chiều tối đến một cái huyện, tìm khách sạn để trọ xong, Bạch Vũ Mộng cùng Lam Hạo Thần nhàn nhạt nói một tiếng liền lên lầu, nàng còn có chuyện quan trọng!
Lam Hạo Thần cũng làm bộ về phòng, nhưng một lúc sau, lại chuồn êm đi tới phòng Bạch Vũ Mộng.
"Ai?" Bạch Vũ Mộng lạnh giọng quát.
"Mộng Nhi, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy a, cư nhiên ngay cả ta cũng không nhận ra, ta rất thương tâm nha." Nói xong làm ra bộ dáng vô cùng đau đớn.
Bạch Vũ Mộng nhìn nam nhân mang mặt nạ trước mặt, nàng làm sao có thể biết hắn là ai. Đợi chút, hắn vừa mới kêu nàng là "Mộng Nhi", đây không phải là cách gọi độc quyền của cái tên táo bạo Lam Hạo Thần kia sao?
Chẳng lẽ người này chính là Lam Hạo Thần, điều này cũng quá khéo đi! Thật sự là ở đâu cũng có thể tương phùng mà! Cũng đúng, ngày đó bọn họ đàm luận về đại hội võ lâm, hắn làm sao có thể không tới tham gia được.
Chỉ là, hắn lại có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của nàng, là ánh mắt hắn có độc, hay là bản thân ngụy trang không đủ kín đáo?
Lạnh lùng mở miệng: "Lam Hạo Thần, ngươi không cần nhàm chán như vậy, ta bề bộn nhiều việc!" Nói xong ghét bỏ nhìn Lam Hạo Thần một cái.
Lam Hạo Thần trong nháy mắt ủy khuất mân mê miệng: "Mộng Nhi, sao nàng có thể như vậy?" Bộ dáng giống người chồng bị ruồng bỏ, "Hơn nữa, ta đến đây là cùng nàng chơi đùa."
"Nga?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, hắn biết bản thân muốn làm gì? Thôi nhiều người cũng không sao đi!
"Được rồi, tùy ngươi." Bạch Vũ Mộng thật dễ dàng đáp ứng, bởi vì nàng biết nếu không đáp ứng, hắn vẫn sẽ đi theo.
Khóe miệng Lam Hạo Thần lộ ra nụ cười ôn hòa, làm Bạch Vũ Mộng kém chút nữa không mở được mắt, phục hồi tinh thần sau đó liền âm thầm ảo não một phen, ở trong lòng mắng Lam Hạo Thần một câu "Yêu nghiệt".
Xem đáy mắt Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt ảo não, Lam Hạo Thần lại nở nụ cười, hắn rốt cục khiến nàng vì hắn mà lộ ra cảm xúc khác, đây là một dấu hiệu tốt.
Thật thích hợp làm chuyện xấu, thích hợp giết người phóng hỏa.
Buổi tối, Bạch Vũ Mộng cùng Lam Hạo Thần đi tới phủ tri huyện. Nghe nói tri huyện này có trọng thần trong triều làm chỗ dựa, tiền tham ô không ít. Kiêu ngạo làm bậy, ức hiếp dân chúng, chiếm đoạt con gái nhà lành.
Hôm nay hai người bọn họ coi như vì dân trừ hại, có tiếng làm chuyện tốt, lại có cớ lấy bạc, cớ sao lại không làm?
Bạch Vũ Mộng cùng Lam Hạo Thần đều dùng khăn đen che mặt, dù bọn họ biết thân phận, cũng có sao đâu?
Bạch Vũ Mộng cùng Lam Hạo Thần vận khí khinh công bay vào phủ tri huyện, lặng yên không một tiếng động hành tẩu trên nóc nhà.
Gỡ một mảnh ngói ra, nhìn xuống, không nghĩ tới vận khí lại tốt như vậy, phút chốc liền tìm được thư phòng. Thông thường thứ tốt đều giấu ở thư phòng.
Hai người một trước một sau nhẹ nhàng tiến vào thư phòng, lại cảm thấy không thích hợp, thư phòng quan trọng, huống chi lại là thư phòng tham quan, không phải nên phòng thủ nghiêm mật sao?
Mà hiện tại, thủ vệ ở ngủ gà ngủ gật, cửa thư phòng cũng không khóa. Cho dù tri huyện hồ đồ cũng không thể quên khóa cửa được!
Lam Hạo Thần cùng Bạch Vũ Mộng nhìn nhau một cái, đều phát giác có gì đó không đúng. Hai người dựa gần vào nhau, nhưng Bạch Vũ Mộng vẫn toàn thân phòng bị, không chịu giao sau lưng cho Lam Hạo Thần, Lam Hạo Thần tựa hồ có chút thất vọng, bất quá rất nhanh bị hắn che đi.
Kiếp trước Bạch Vũ Mộng rất tin tưởng người khác, rất dễ dàng đem sau lưng giao cho người khác, mới có thể rơi vào kết cục này, kiếp này nàng, tuyệt sẽ không tái phạm.
"Ha ha ha... Ta chỉ biết, hôm nay khẳng định sẽ có người đại giá quang lâm, không nghĩ tới lại chỉ có hai người, các ngươi lá gan cũng quá lớn đi."
Bạch Vũ Mộng cùng Lam Hạo Thần nhìn nhau cười, người này có phải quá kiêu ngạo hay không, nên cho hắn mở rộng tầm mắt, bằng không thật có lỗi với hành động lần này của bọn họ.
Bạch Vũ Mộng nháy mắt ra tay, ngân châm trong tay áo đồng loạt bay ra, bắn về phía các thị vệ, rất nhanh ngã đầy đất kêu rên. Bạch Vũ Mộng vừa lòng nhìn kiệt tác bản thân, tựa hồ có chút khiêu khích nhìn Lam Hạo Thần.
Tiếp thu ánh mắt của nàng, Lam Hạo Thần cười cười, tùy tiện đánh ra một chưởng, tri huyện đã bị đánh bay. Nếu không có người che chở, sợ sớm đã bị đánh chết.
Thừa dịp này, hai người nhanh chóng trốn chạy, lúc này không chạy, còn đợi đến khi nào?
Bạch Vũ Mộng thuận tay cầm lấy vật để trên bàn, đến cũng đã đến, cũng không thể tay không mà về.
Thật dễ dàng trốn thoát, Bạch Vũ Mộng cùng Lam Hạo Thần ngồi ở trên tường thành.
Bạch Vũ Mộng lấy vật quý bản thân vừa lấy được ra xem. Lam Hạo Thần nhàn nhạt liếc mắt một cái, ánh mắt lập tức sáng rọi, Bạch Vũ Mộng cũng một bộ khinh thường, còn tưởng là thứ gì tốt đâu.
Lam Hạo Thần vừa định mở miệng nói cái gì, Bạch Vũ Mộng liền giành mở miệng trước: "Thứ đồ hư này, ta giữ cũng vô dụng, nếu ngươi muốn thì lấy đi!" Vừa dứt lời, đã bị Lam Hạo Thần đoạt đi.
Bạch Vũ Mộng trợn trừng mắt, có cần khẩn trương như vậy không? Lại nói, bản thân sao lại tốt bụng cho hắn thứ này a?