Không gian xung quanh trở nên âm u quỷ dị, mùi huyết tươi đọng lại trong không khí. Không phải là cảm giác tanh tưởi buồn nôn, mà là một loại sát khí chạm sâu vào tâm khảm, khiến bất cứ ai cũng phải rùng mình.
Mộng Uyển cảm nhận đe dọa ập đến, mặc dù nhìn ra Dạ Khinh Ưu cảnh giới yếu hơn nàng rõ ràng, nhưng cảm giác đe dọa đem lại thật quá khủng bố. Không dám một chút coi khinh, cặp Long Nhãn phát ra hào quang, khiến long khí càng thêm dày đặc.
Rống…
Một tiếng long ngâm vang vọng bao trùm cả Song Thiên Đại Lục, dường như ai cũng cảm nhận như sắp tận thế đến nơi vậy. Bao bọc xung quanh Mộng Uyển là hàng ngàn tia sáng chói mắt, so với tia sáng trước đó phải uy lực hơn nhiều, thậm chí số lượng còn tăng gấp ngàn lần.
" Chết đi, Ma tộc ngu xuẩn… "
Mộng Uyển nở ra nụ cười, trông vô cùng khoái chí, từ trước đến giờ Dạ Khinh Ưu là người đầu tiên ép nàng xài đến chiêu này. Dạ Khinh Ưu thần sắc nghiêm túc, không dám một giây nới lỏng, tốc độ của chùm sáng kia thật sự quá nhanh, không cho hắn thời gian chuẩn bị.
Trong không gian tối tăm vô tận, những ánh sáng lẻ loi như chiếu sáng cả tinh không, nhưng nó lại mang đến sự hủy diệt chết chóc, chỉ cần không may chạm phải là được gặp tổ tông. Dạ Khinh Ưu không cứng rắn đối chọi, hắn dùng pháp tắc không gian né tránh được tốc độ ánh sáng kia, điều dường như bất khả thi.
Kết thúc một lượt, hắn trông cũng thê thảm được nhiều, mái tóc khá rối, y phục trên người rách vài mảnh nhưng không có ngoại thương đáng kể.
" Quỷ Vực - Huyết Ải Vô Biên. "
Dạ Khinh Ưu giữ Huyết Tâm Kiếm, tự tay cầm Huyết Tâm Kiếm rạch cổ tay mình, cổ tay hắn chảy ra máu đỏ tươi, Huyết Tâm Kiếm biến thành một luồng tử khí u ám tử sắc dần dần dung hòa với cơ thể hắn qua vết cắt ở cổ tay. Hắn có vẻ hơi đau đớn, nhưng tu vi thực lực tăng mạnh, đôi mắt huyết sắc càng thêm đỏ tươi. Mắt nhìn chằm chằm Mộng Uyển.
" Ngươi nhìn ta làm gì? "
Mộng Uyển trông đôi mắt hắn có phần hơi sợ hãi, không hiểu sao nàng có cảm giác bị hắn nuốt chửng vậy, chỉ thất thần một phát trái tim nàng liền co lên đau nhói. Mắt không dám tin nhìn xuống, chỉ thấy một luồng tử khí xuyên qua da thịt đâm vào tim nàng, Dạ Khinh Ưu thì đang ở ngay trước mặt cách mặt nàng vài gang tay.
Không gian trở nên tối tăm lạ kỳ, sát khí tuôn trào ào ạt, lờ mờ nhìn những bóng quỷ ánh xuất hiện sẵn sàng tử sát bất cứ ai ở trong này.
" Ngu xuẩn… Dám làm tổn thương bổn long. "
Mộng Uyển tức giận gầm lên, âm thanh còn vang vọng hơn trước, những mảnh tinh thạch chỉ vì tiếng hét của nàng mà vỡ tung. Tay của Mộng Uyển tóm lấy tia tử sắc đâm qua tim, từng chút một rút ra.
" Long Chân Thánh Điển… "
Phía sau nàng tỏa ra hào quang của một chân long ẩn hiện uy bách của một thần thú thống trị vạn tộc, thân hình của Mộng Uyển cũng vì thế mà biến đổi. Từ một tiểu la lỵ trở thành một nữ nhân xinh đẹp, cặp ngực bự căng tròn to thêm một vòng, thân hình đầy đặn nở nang, khuôn mặt trở nên xinh đẹp đầy quyến rũ nhưng mang theo thù hận vô biên. Dạ Khinh Ưu nhìn biến hóa trên người nàng, cũng chẳng có tâm tư đi thưởng thức sắc đẹp, vì nữ nhân này...
" Dám chọc giận bổn long… Ngươi chết chắc rồi. "
Dạ Khinh Ưu cảm giác không ổn, liền dịch chuyển ra xa. Đồng thời một tia sáng phóng ra, càn quét tất cả mọi thứ có trên đường, sợ rằng ngay cả thần khí cũng sẽ bị tia sáng này hủy hoại không còn một mảnh. Nếu mà hắn dính đòn này đảm bảo không chết cũng tử thương.
" Chuột nhắt, đừng có chạy… "
Lại một Long Pháo bắn ra, lần này Dạ Khinh Ưu né kịp nhưng phía bên dưới lại vang lên âm thanh của một vụ nổ. Hóa ra Song Thiên Đại Lục bị hủy diệt hơn một nửa, may mắn không trúng vị trí của đám nữ.
" Tiểu long nhi, còn muốn đánh… !? "
Dạ Khinh Ưu cảm giác không dễ chịu, hắn không thèm nương tay nữa, bàn tay vung ra, không gian như vặn vẹo tóm chặt lấy Mộng Uyển. Thân hình không một chút di chuyển, toàn thân xung quanh Mộng Uyển như lọt vào một vùng không gian không định hình, méo mó bất tuân mọi định lý, kèm theo là sát khí huyết tinh thẩm thấu vào trong da thịt.
" Một tiểu long hư đốn… "
Dạ Khinh Ưu lại vung tay thêm một cái, thân hình Mộng Uyển bay xuyên qua cả mấy vị diện, va đụng tầng tầng lớp lớp tinh thạch, cuối cùng rơi xuống một tinh cầu va đụng nằm im trên đó, xung quanh tạo một cái hố to vạn trượng.
Tinh cầu này chính là Phong Uyên Đại Lục, một trung cấp vị diện, vì Mộng Uyển bị đánh bay đến đây mà một phần ba diện tích đại lục vì nàng mà biến hóa, gần như bị xóa sổ.
" Chuyện gì xảy ra... ? "
" Rung động mạnh như vậy chẳng lẽ là Thần Vị nổi giận… !? "
…
Đạo sĩ trên Phong Uyên Đại Lục lâm vào hoảng loạn, họ cứ ngỡ hôm nay chính là tận thế vậy. Khi mọi người đang hoảng loạn thì phía trên cao xuất hiện một người, hắn tóc dài đỏ yêu dị, khuôn mặt không có một khuyết điểm, khí tức ngạo thị đầy uy mãnh.
Mộng Uyển toàn thân đau nhức nằm trong hố, may thân thể nàng là của Cổ Long tộc nếu không thì đã nhận đau khổ nhiều. Mắt ngước nhìn Dạ Khinh Ưu kèm theo nhiều sự hoảng sợ, thấy hắn tích tắc lại xuất hiện trước mắt, nàng dường như quên mất phản kháng.
" Ngươi… ngươi muốn làm gì… ? "
" Hỏi nhiều đấy, tiểu long nhi nhà ngươi… thật đáng hận. "
Dạ Khinh Ưu vung tay lên, thấy vậy Mộng Uyển sợ hãi nhắm mắt, hai tay che trước người, nàng rõ ràng tu vi hơn hẳn hắn mà không chút nào có thể phản kháng, thật không biết quái thai như hắn từ đâu mà ra. Tưởng lần nữa bị đánh bay thì lần này lại cảm giác có gì không đúng, Mộng Uyển mở mắt thấy thân hình nàng đang nằm trên đùi nam nhân, mông cao vểnh lên, hai tay hắn đánh xuống.
Chát…
Hắn vậy mà đánh mông nàng, một Long tộc kiêu ngạo như nàng lại bị một tên Ma tộc đánh mông, nỗi nhục này giấu đâu cho phải. Cơn đau nhức phát ra từ bờ mông tròn trịa, lại mang lại chút khoái cảm kỳ lạ, Mộng Uyển vẫn bị hắn trừng phạt như vậy.
" A… khốn kiếp, dám đánh mông bổn long… Ta phải giết ngươi… giết ngươi. "
Chát…
" A… Đừng đánh nữa, ta nghe lời ngươi là được… "
Chát…
" A… Đừng đánh nữa… Sướng… "
Nói đến đây Mộng Uyển cảm giác có gì không ổn, nàng không ngờ bị hắn đánh mông như vậy mà cảm thấy sung sướng, càng muốn hắn đánh nhiều hơn. Nàng nén xấu hổ, không tiếp tục làm ra hành động mất mặt như vậy, một trương mặt đỏ hồng lườm Dạ Khinh Ưu.
" Mối thù này ta phải trả lại gấp vạn lần… Ma tộc khốn kiếp… "
Chát… chát… chát…
Tiếng đánh mông ngày càng mạnh mẽ, Mộng Uyển càng không có sức phản kháng. Nàng tê dại mặc sức hắn hành hung trên cặp mông tròn, dường như nó đã đỏ chót cũng không chừng.
" A… đánh mạnh hơn đi… phạt long nhi nữa đi… "
Mộng Uyển dần đánh mất bản tâm, cũng không ngờ hắn càng đánh càng sướng, chỉ muốn nâng cao eo cho hắn đánh càng mạnh.
Được tầm vài ngày, Dạ Khinh Ưu tỉnh táo trở lại, hắn sau khi để bị phụ hệ có chút mất tỉnh táo, không nhớ lắm bản thân đã làm gì.
Lúc mắt hắn nhìn xuống, liền hơi giật mình, Mộng Uyển đang nằm trên người hắn, quần nhỏ bị cởi xuống hiện ra bờ mông đỏ như dâu tây in hình thù bàn tay hắn, mà nữ long lại vẻ mặt thỏa mãn, trong miệng luôn miệng rên rỉ.
" Đánh ta tiếp đi… trừng phạt ta nữa đi… "
Khóe miệng Dạ Khinh Ưu co giật, ném Mộng Uyển ra đất, hắn biết khi bản thân bị Huyết Tâm phệ hồn thì biến hung ác, nhưng không ngờ hung ác đến nỗi đánh mông của một tiểu long nhi, thật là mất mặt mà…
Trong lúc Dạ Khinh Ưu còn đang đậu đen rau muống, thì Mộng Uyển tỉnh lại, mắt nhìn hắn như nhìn thấy cha mẹ tái sinh vậy, hai mắt nguyệt nha đầy dễ thương, giọng ngọt ngào cầu xin.
" Chủ nhân… trừng phạt ta nữa đi… "
" Chủ nhân??? "
Dạ Khinh Ưu một mặt mộng bức, rốt cuộc là hắn đã làm cái gì vậy? Mộng Uyển vẫn một mặt chờ mong, ra giọng cầu xin.
" Chủ nhân… cứ tiếp tục trừng phạt long nhi đi... là Long nhi không ngoan. "
" Tiểu long nhi tránh xa ta ra một chút... !! "
Sau một hồi vật vã, Dạ Khinh Ưu đã hiểu ra, tiểu long nhi này bị khổ dâm, nằng nặc đòi hắn trừng phạt. Hắn suy nghĩ một chút rồi cùng nàng ký một cái khế ước chủ tớ, đến mức độ cỡ này Mộng Uyển không có gì không đồng ý.
Hắn cũng không có tâm trạng chơi cùng nàng, mục tiêu bây giờ là quay lại Song Thiên Đại Lục, Mộng Uyển vẫn theo sau, giọng ngọt ngào nũng nịu.
" Chủ nhân… Mau mau đến trừng phạt ta. "
" Tránh xa ta ra, thứ biến thái... !! "
Dạ Khinh Ưu vừa né, vừa có cảm giác bản thân mới rước một cục phiền phức về thì phải.