Dạ Khinh Ưu cùng hai sư đồ Thượng Lan Kỷ Linh vào Hồng Hoa Tửu Quán. Dựa theo ước hẹn hắn đi tìm Kiếm Si, ngay khi bước vào tửu quán đã có bồi bàn hướng dẫn hắn, Kiếm Si xem như cũng đã chuẩn bị khá ổn.
Ba người vừa vào liền thu hút hầu hết ánh mắt của tất cả mọi người, không chỉ nói đến dáng vẻ của hắn, còn có hai nữ bên cạnh dù che đi dung mạo nhưng khí chất và dáng người thì không cần phải bàn cãi, chắc chắn là mỹ nhân.
Cả ba đều không để ý ánh nhìn vạn chúng, dựa theo chỉ dẫn của tiểu nhị đến một bàn ở tầng trên cùng. Ở Hồng Hoa Tửu Quán này, có thể ở lầu càng cao thì thân phận càng đặc biệt. Cả đám khách nhân đều nhìn ba người đi lên đến lầu cao nhất, lập tức đều thu hồi ánh mắt, bọn họ biết ba người này thận phận cực kỳ cao quý, không phải là người bọn họ có thể chọc.
Tầng năm trên cùng cũng chỉ có tám bộ bàn ghế, được sắp xếp thô sơ giản lược, mỗi bàn đều đã có người ngồi. Dạ Khinh Ưu liếc mắt đã thấy Kiếm Si đang ngồi một góc, một chân để lên ghế, tay cầm một tửu hồ.
Có thể ngồi ở vị trí này chứng tỏ thân phận của Kiếm Si không hề đơn giản, tuy vậy cũng không khơi lại nhiều hứng thú cho Dạ Khinh Ưu. Kiếm Si vừa thấy lại liền cười, lại tiếp tục nhìn qua hai nữ nhân bên cạnh, nụ cười liền chựng lại.
Thượng Lan Kỷ Linh dường như cũng nhận ra Kiếm Si, ánh mắt co giật, cũng không ngờ người như Kiếm Si lại có mặt ở đây.
" Dạ huynh đệ, mới mấy ngày không gặp mà ở bên cạnh lại nhiều ra thêm hai hồng nhan tri kỷ rồi… "
Rõ ràng Kiếm Si nhận ra thân phận của Thượng Lan Kỷ Linh nhưng gã không bận tâm nhiều, Dạ Khinh Ưu ngồi xuống bàn, quay qua ra hiệu cho hai nữ cùng ngồi xuống. Hắn nhìn Kiếm Si đáp.
" Ngươi cũng vậy, lâu không gặp thân phận cũng trở nên không tầm thường… "
" Cái đó… Ai mà chả có bí mật chứ! "
Kiếm Si vẫn rất bình thản, cười ha hả, tu tiếp một ngụm rượu.
Thấy Kiếm Si đối với thiếu niên kia kính nể như vậy, ánh mắt mấy người trên lầu liền ngưng tụ, ánh mắt đánh giá ba người Dạ Khinh Ưu. Có thể Dạ Khinh Ưu bọn họ còn không biết, nhưng hai sư đồ Thượng Lan Kỷ Linh lại rất có danh tiếng, đặc biệt là Hàm Sương, còn được đề danh trên Bách Hoa Bảng.
Thượng Lan Kỷ Linh nhận ra vấn đề quan trọng, dường như Dạ Khinh Ưu đối với chuyện thế tục mù tịt, với tính khí của hắn dù cho là Thánh Linh cũng không thể sống sót nếu tai họa nhầm người. Nàng lo lắng ghé sát bên người hắn nói, Hàm Sương vẫn ở bên cạnh ngoan ngoãn không nói gì.
" Khinh Ưu, những người ở đây đều không thể chọc. "
" Tại sao? "
Dạ Khinh Ưu quay qua nhìn nàng, trông có vẻ khó hiểu, Thượng Lan Kỷ Linh cắn răng, nghĩ thầm quả nhiên không sai, Dạ Khinh Ưu thật sự như cái người rừng vậy, mấy thế lực lớn như vậy lại không biết. Vì sợ hắn gây họa nên cô bắt đầu giúp hắn giới thiệu vài thế lực.
" Khinh Ưu, nhìn đi. Ở đối diện là người của Tây Sơn Môn, một trong thất môn lục phái của Song Thiên Đại Lục. Ở chính giữa là đệ tử kiệt xuất nhất của Tây Sơn Môn, Hà Đông Thành... Ở bên cạnh có lẽ là đại trưởng lão của Tây Sơn Môn, Hà Thiết Lai… thực lực Thánh Linh bát giai, chỉ thua kém mỗi môn chủ. "
" Ồ, cũng tàm tạm. "
Dạ Khinh Ưu cũng không có quan tâm, dù sao người của Tây Sơn Môn nói mạnh thì cũng không đến nỗi, ở Đại Giới Vực cũng chỉ xem như thế lực trung lưu không tệ.
Thượng Lan Kỷ Linh nhìn hắn thật gấp, cái gì mà tàm tạm chứ, người ta là cường giả Thánh Linh đó, thực lực tiếp cận Cửu giai, ở Song Thiên Đại Lục xếp vào một trong những người mạnh nhất đấy! Nàng lại rất kiên nhẫn, tiếp tục vì hắn giới thiệu những thế lực còn lại, có thể nói kiến thức của nàng quả thật rất uyên thâm, có vẻ do giữ chức vụ cao trong Thanh Dương Tôn nên tiếp xúc những thế lực khủng bố nhiều rồi.
Theo lời nàng nói, bốn bàn khác là người bốn thế lực cũng nằm trong Thất Môn Lục Phái của Song Thiên Đại Lục lần lượt là Thanh Đạo Môn, Phong Linh Tông, Bạch Huyền Giáo, Đường Môn. Thực lực chỉ thua kém Tây Sơn Môn, mà nhân tài cũng đông đủ.
Đặc biệt là người của Hỏa Vân Thần Quốc, thực lực siêu việt, là thế lực đứng đầu ở Song Thiên Đại Lục. Lần này xuất động có thập tam Thái Tử Hạ Kiêu và tam cửu công chúa Hạ Thanh Thanh. Nghe nói Hạ Thanh Thanh dung mạo chim sa cá lặn, khí chất mê đắm lòng người, họa quốc họa dân, là đệ nhất mỹ nữ của Hỏa Vân Thần Quốc.
Dạ Khinh Ưu nhìn Hạ Thanh Thanh, đối với nữ nhân này nhìn nhiều một lần, dù y nguyên nàng đã che mặt nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt của hắn. Quả nhiên nữ nhân này dung mạo xinh đẹp khỏi phải bàn cãi, thậm chí trong số những nữ nhân của hắn thì cũng không có ai có thể so sánh cùng nàng.
Cảm nhận ánh mắt của Dạ Khinh Ưu nhìn mình, Hạ Thanh Thanh quay đầu có chút mất tự nhiên, nàng khi chú ý Dạ Khinh Ưu liền hơi thất thần, nàng không nghĩ tới lại có nam tử có dung mạo và khí chất đặc biệt như vậy. Đối với hắn khắc sâu ấn tượng, nhưng cũng chỉ như vậy, dù sao sẽ không có khả năng chỉ cần là đẹp trai nàng liền thích.
Thế lực còn lại Thượng Lan Kỷ Linh lại không biết, vì tất cả bọn họ đều che mặt. Dạ Khinh Ưu lờ mờ có thể nhìn ra khí tức hắc ám phát ra, đồng loại với hắn.
Thượng Lan Kỷ Linh lại quay lại nhìn Kiếm Si ở đối diện nói nhỏ với hắn.
" Người này là Kiếm Si, chính là đệ tử nổi danh nhất của Thiên Sinh Kiếm Vực. "
Giọng nàng mang theo vài phần không thể tin, cũng bởi vì ở Đại Giới Vực, Thiên Sinh Kiếm Vực có thực lực vô cùng khủng bố. Có một vạn cái Thanh Dương Tông cũng không sánh bằng một đệ tử của Thiên Sinh Kiếm Vực. Dĩ nhiên Kiếm Si không phải là người của Song Thiên Đại Lục.
Nghe vậy Dạ Khinh Ưu cũng không có ngạc nhiên, hắn cũng đã từng giao đấu với người của Thiên Sinh Kiếm Vực, quả thật không tệ.
Kiếm Si cũng không có phủ nhận thân phận, hắn chú ý Dạ Khinh Ưu một chút ngạc nhiên cũng không có lập tức lâm vào khó hiểu, là do Dạ Khinh Ưu ngốc hay đang che giấu thực lực.
Cùng vừa lúc này, một người xuất hiện giữa không gian, tất cả mọi người ở đây lập tức cảnh giác. Liền sau đó một dáng người mảnh mai, yểu điệu xuất hiện, khí tức như hoa lan, thanh giản dịu nhẹ, làn da xinh đẹp như tuyết mai, đôi môi đỏ hồng ngọt ngào. Một vẻ xinh đẹp khó chối cãi. Tất cả nam nhân trong phòng đều nuốt nước bọt, nhìn vào nữ tử tràn ngập ham muốn dục vọng.
Nữ tử nhìn toàn trường, hoàn toàn không để ý ánh mắt của đám nam nhân, cười khanh khách.
" Hân hạnh gặp chư vị khách quý. Tiểu nữ là Lục Tiểu Tình, phụ trách buổi đấu giá lần này của Vạn Giới Kinh Lâu. "
Dạ Khinh Ưu giờ mới hiểu lý do vì sao Kiếm Si hẹn hắn ở đây, vốn lẽ buổi đấu giá không phải tổ chức ở Vạn Giới Kinh Lâu mà ở tại chỗ này. Mà những thiếu niên nghe đến nàng là người của Vạn Giới Kinh Lâu liền dẹp bỏ sắc tâm, không muốn lại ngu xuẩn đắc tội người.
Lục Tiểu Tình đứng trên một mảnh vải mỏng, nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất, miệng mỉm cười tỏa ra khuôn vận như hoa, làm người người yêu mến.
" Buổi đấu giá Liên Đới lần này xin chính thức bắt đầu. Mời chư vị đạo hữu ở tại chỗ, không nên loạn di chuyển. "
Dứt lời ống tay áo Lục Tiểu Tình liền vung ra, không gian xung quanh trở nên mờ nhạt, trong chốc lát, tất cả mọi người đều biến mất, mà nhóm người của Dạ Khinh Ưu lại xuất hiện trong một căn phòng xa hoa, có thể nhìn thấy phía bên dưới hàng vạn người. Hàm Sương là lần đầu được trải nghiệm, hốt hoảng ôm lấy cánh tay Dạ Khinh Ưu.
" Công tử, chúng ta sao lại ở đây? "
" Hàm Sương muội muội có lẽ không biết, nhưng sự thật là Hồng Hoa Tửu Quán chính là sản nghiệp của Vạn Giới Kinh Lâu. Cả tửu quán được sắp xếp trận pháp dịch chuyển, mỗi lần đều có thể vượt xa trăm giới diện. Cho nên trong quán mới không đặt nhiều đồ đạc. "
Kiếm Si cũng không phải là lần đầu được trải nghiệm, cho nên tư thế rất ung dung. Hai sư đồ Thượng Lan Kỷ Linh lại là lần đầu được nếm trải, tư vị vô cùng phức tạp, càng thêm nể sợ tài phú của Vạn Giới Kinh Lâu có thể tạo ra một trận pháp dịch chuyển trong một tửu quán như vậy.
Lần đấu giá này được sắp xếp vị trí theo hình xoắn ốc, ghế vị của đám người Dạ Khinh Ưu khá cao, nên phòng đang ở khá xa hoa. Mà phía bên dưới có hàng vạn, hàng triệu bóng nhỏ li ti, xem ra lần đấu giá này thu hút rất nhiều người.
Lục Tiểu Tình lần này xuất hiện tại chính giữa sàn đấu giá, bóng hình nàng được phòng lớn để nhiều người tiện quan sát.
" Quý vị, buổi đấu giá liên giới lần này của Vạn Giới Kinh Lâu xin được chính thức bắt đầu. "