Phi Nguyệt Đăng đi cũng được hai tháng, thời gian này chỉ có mình Dạ Khinh Ưu, hắn cảm thấy khá nhàm chán, liền tự thiết lập lộ trình cho Phi Nguyệt Đăng để đưa hai nữ nhân kia đến sau, còn phần hắn thì đi trước.
Song Thiên Đại Lục là một thượng vực khá có tiếng, thiên kiêu nơi này cũng vô cùng đông đảo không hề thua kém nơi nào, đặc biệt nơi này chính là thiên đường võ đạo, cùng lấy võ chứng đạo, thành tựu không hề thua kém kiếm đạo hay pháp đạo.
Dạ Khinh Ưu lần này không hề che đây dung mạo, khí chất tiên phàm cùng tà đạo làm hắn vô cùng mê hoặc trong ánh mắt nữ tử, dù chỉ mới đặt chân và xuất hiện tại một tòa thành nhưng hắn đã nhận được vô số những ánh mắt nhìn vào, hầu hết đều có một chung một cảm giác thất hồn lạc phách nhìn vào nam tử như trích tiên.
Từ khi đột phá Thần Đạo, Dạ Khinh Ưu cũng không cần phải che giấu ma khí trong người mà thoải mái lan tỏa ra ngoài cho nên mị lực của hắn trước kia cũng bị che giấu sâu giờ bộc lộ ra hết, có thể nói trong mắt nữ nhân nếu trước đó hắn mê hoặc một thì giờ hắn mê hoặc đến một trăm, trở thành mỹ nam tử người gặp người mê, mà đó chỉ là đối với nữ tử thôi, còn nam nhân nhìn hắn thế nào thì chưa biết, vốn dĩ hắn cũng không quan tâm.
Nơi này cũng có Vạn Giới Kinh Lâu, quy mô và vẻ ngoài còn xa hoa hơn cái hắn gặp ở Huyết Vũ đại lục gấp chục lần.
Hắn vừa vào bên trong liền trở thành tâm điểm chú ý, đặc biệt là mấy tiểu thư hay nữ sĩ đều nhìn hắn không dời mắt.
Dạ Khinh Ưu đi đến trước mặt nữ lễ tân, cảm thấy nàng vẫn mãi nhìn mình, hắn cũng hơi không vui, nhưng cũng không quá bận tâm nói.
"Ta muốn tham gia buổi đấu giá liên giới vực..."
Âm thanh trầm lạnh mang theo sắc nhu lạnh khiến nữ tiếp tân xinh đẹp tỉnh táo lại, nàng xấu hổ mau chóng cúi mặt, tỉnh táo nói.
"Nếu công tử muốn tham gia thì phải có lệnh bài Liên Đới..."
"Ta không có..."
Dạ Khinh Ưu thản nhiên nói, lập tức khiến nữ lễ tân bối rối, nhìn hắn tràn đầy vẻ tội lỗi.
"Vậy thì thật xin lỗi công tử, không có lệnh bài thì không thể tham gia..."
Hắn cũng sớm biết như vậy, suy nghĩ tới bản thân còn có lệnh bài chữ "Vạn" của Vạn Giới Kinh Lâu mà trên đời chỉ có 100 cái, có cái này thì dư quyền tham gia.
Nhưng hắn chưa kịp sử dụng thì giọng một nữ tử vang vẳng bên tai, âm thanh thanh thúy nhưng cũng kiêu ngạo.
"Nếu muốn tham gia có thể vào cùng bổn tiểu thư..."
Dạ Khinh Ưu liếc mắt qua nhìn, một nữ tử khuôn mặt trái xoan, ngũ quan xinh đẹp, bờ môi mỏng, hai mắt đẹp nhìn vào hắn mang theo sự vui thú và chút si mê.
Nữ lễ tân lập tức nhận ra đây là Thượng Quan Yến, thiên kiêu tài nữ của Thượng Quan gia , thân phận hiển hách nổi tiếng khắp giới vực. Nàng mau chóng niềm nở đến chào, nhưng bị Thượng Quan Yến ngó lơ, chỉ có thể xám xịt tránh ra.
Thấy nam tử không trả lời, Thượng Quan Yến hơi không vui, dù tức giận nhưng khi nhìn khuôn mặt tuấn dị của Dạ Khinh Ưu liền biến mất hơn phân nửa nhưng giọng không hề thua kém cao ngạo.
"Thế nào... bên trong ta có dư một vị trí, nếu ngươi muốn có thể ở cùng ta."
"Cút."
Dạ Khinh Ưu cảm thấy khá chán ghét kiểu nữ tử tự cho mình là đúng như nữ tử này, mà nguyên nhân chủ chốt vẫn là hắn mới nhận ra bên trong Thượng Quan Yến có trồng một khỏa "Si Tâm Đạo Chủng", chứng tỏ nữ tử này là nữ nhân của một Thiên Mệnh Chi Chủ.
Thượng Quan Yến cảm giác bản thân hôm nay rất nhân từ khi cho Dạ Khinh Ưu ngồi cùng nàng, một phần cũng là vị nam tử kia quá mê hoặc, dù có "Si Tâm Đạo Chủng" trong người nhưng bản thân nàng cũng không tránh được bị hấp dẫn.
Vậy mà câu trả lời của nàng chỉ là một từ "Cút" đầy lạnh lùng và phũ phàng khiến nàng muốn nổi điên, sự tức giận cũng không hề kiềm nén, đối với hắn dữ tợn kêu.
"Nghĩ mình có chút tú nhan mà tự cao à... Nói cho ngươi biết, người như ngươi ta muốn kiếm một trăm người cũng được, ta kêu bọn chúng quỳ thì bọn chúng quỳ, kêu chúng bò thì đều ngoan ngoãn làm theo..."
"Hừ..."
Dạ Khinh Ưu còn muốn động thủ giết người thì một nam tử liền nhảy ra che trước người hắn, người này chỉ cười cười nhìn Thượng Quan Yến, khi thấy nam tử này hỏa khí trong người Thượng Quan Yến phải dịu đi đôi chút, xem ra rất e ngại nam tử này.
Mà nam tử mới đến này vẻ ngoài phong tư tuấn mỹ, mặc một bộ thanh y nhạt màu, trên mặt vẫn luôn hiện lên vẻ vui cười tạo ra sự hòa đồng, thân thiện gần gũi.
Thượng Quan Yến không hề có ý bỏ qua, nàng vẫn giọng điệu kiêu ngạo nhưng không dám to tiếng mà chỉ kiềm giọng nói.
"Thế nào... Kiếm Si nhà ngươi muốn quản chuyện này sao."
"Thượng Quan muội muội, người này chính là bạn hữu của ta... Hắn chỉ mới rời sơn môn đi trải nghiệm, còn chưa có biết hết nhân tình thế thái, cho nên nể mặt ta, không tính toán với hắn được không."
Thượng Quan Yến sau khi nghe liền dừng lại, nàng biết Kiếm Si chính là người của Kiếm Linh Đạo Giới dù cho cha nàng cũng phải nể mặt mấy phần. Dù rất không cam tâm nhưng nghĩ lại để người của Kiếm Linh Đạo Giới nợ nàng một ân tình chính là chuyện tốt, không cần vì một nam tử mà bỏ lỡ cơ hội này.
"Được... Nể mặt Kiếm Si ngươi, hi vọng đừng có lần sau."
Nói xong nàng cũng bước lên lầu, không cho Kiếm Si thay đổi ý định, nhìn bóng lưng nữ tử rời đi, ánh mắt Dạ Khinh Ưu không dễ chịu, thầm nghĩ nữ tử này coi như thoát được lần này.
Quay qua nhìn kẻ phá đám mình, Dạ Khinh Ưu không khách sáo nói.
"Lần sau ngươi đừng có lo chuyện bao đồng..."
"Vị huynh đệ này thật không nói lý thường mà... Tại hạ vừa giúp công tử giữ một mạng đấy."
Kiếm Si dù bị nói vậy nhưng vẫn giữ nét tươi cười, cứ như chả có chuyện gì có thể làm hắn buồn, hắn không cho Dạ Khinh Ưu nói tiếp, liền thêm lời.
"Tại hạ rất mẫn cảm với sát khí... Nãy vừa rồi ta có thể cảm nhận nó rõ ràng từ trên người huynh đài, ta tin huynh đệ có thể giết nàng nhưng mà sau khi giết nàng. Huynh đài có nghĩ tới sự trả thù của Thượng Quan gia."
Nghe đôi lời của Kiếm Si vô cùng có lý, hắn hiện tại còn chưa có muốn náo lớn, giờ mà giết nữ tử kia thì chả có bao ích lợi, mà thật ra hắn chỉ muốn dạy dỗ nàng ta một lần những có vẻ chưa thể ra tay. Trên hết, hắn vẫn quan tâm đến nam tử tên Kiếm Si này hơn.
Vậy mà không ngờ tên này có thể cảm nhận sát ý phát ra từ người hắn, thậm chí còn phân tích sự việc rất thấu lý, sau khi nhìn kỹ Dạ Khinh Ưu phát hiện tu vi của Kiếm Si chỉ dừng lại ở Địa Huyền cửu giai, ngoài ra thì không có gì đặc biệt.
Nhưng mà Dạ Khinh Ưu lại cảm giác một kiếm trủng được chôn sâu trong cơ thể Kiếm Si, dựa vào điểm này Dạ Khinh Ưu có thể biết tên Kiếm Si này chính là người của Thương Linh Kiếm Vực, hay còn được gọi là Kiếm Linh Đạo Giới.
Trong giới đạo, nói tới kiếm đạo thì ai cũng biết đến một Thương Linh Kiếm Vực là thánh địa của kiếm tu, người ở đây từ khi sinh ra đã gắn bó với kiếm như một thể, nhiều thiên kiêu còn tự gieo kiếm trủng vào người để nuôi nấng kiếm mệnh, từ đó suy diễn ra kiếm đạo của riêng mình.
Cách mà Dạ Khinh Ưu gieo Huyết Tâm Kiếm vào cơ thể cũng là vì học hỏi người của Thương Linh Kiếm Vực.
Kiếm Si bá vai choàng cổ Dạ Khinh Ưu, lại nói.
"Ta đã cứu huynh đệ một mạng... Như vậy cũng nên đền ơn ta nhỉ."
"Ngươi muốn gì..."
Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt quay đầu, không chút biểu cảm, chỉ thấy Kiếm Si cười một cái, kéo Dạ Khinh Ưu ra ngoài.
"Cùng uống rượu với ta..."
Không cho Dạ Khinh Ưu từ chối, Kiếm Si đã kéo hắn tới một quán tửu lâu Hồng Hoa Tửu. Đặt một vị trí rất dễ quan sát, Dạ Khinh Ưu nhìn quanh liền nhận ra nơi đây không có phòng riêng biệt, cùng lắm chỉ có một vách mỏng ngăn cách đôi bàn trông thật đơn giản.
Vậy mà chỗ này có thật nhiều người, thậm chí dựa vào y phục thì cũng dễ nhận ra đây là những công tử thiếu gia rất có thân phận. Vậy mà lại kéo nhau vào trong một quán tửu lâu như thế này.
Cả hai đặt một bàn trên tầng 2, gần cạnh cầu thang, Kiếm Si ngồi xuống gọi ra hơn 10 vò Nhưỡng Lăng Tửu, giá trị một vò này cũng không rẻ, một ngàn linh thạch thượng phẩm một vò.
Kiếm Si tự rót cho mình một cốc, rồi rót cho Dạ Khinh Ưu chỉ thấy hắn lạnh nhạt từ chối.
"Ta không uống rượu..."
"Nam nhân không uống rượu còn là nam nhân sao... Nào, đừng ngại. Uống một chén nào."
Kiếm Si không để tâm đến lời từ chối của Dạ Khinh Ưu, vẫn rót đầy chén cho hắn. Dạ Khinh Ưu nhìn vào nhíu mày, cảm giác không thoải mái, hắn nhớ kiếp trước vì thứ này mà hắn trải qua một đoạn thời gian không tốt đẹp.
Cảm thấy Dạ Khinh Ưu không muốn uống, Kiếm Si không có ép nữa. Mà hắn không nói, thì từ bàn bên cạnh vang lên giọng nói thô kệch trêu tức.
"Ngay cả rượu còn không dám uống... Ta nghĩ hắn sớm đã là tiểu bạch nằm dưới thân mấy ai đó rồi."
Nghe lời này, Kiếm Si nhíu mày hiện ra không vui, mà Dạ Khinh Ưu rất bình thản, hắn đứng dậy đi qua bàn bên cạnh, Kiếm Si còn chưa kịp cản đã thấy Dạ Khinh Ưu đứng trước mặt 4 nam tử mặc y phục hoa môn, nhìn vào là đệ tử của Hoa Thiên Môn.
Nam tử có đầu tóc khô cứng, mặt mũi thô kệch ngước đầu nhìn Dạ Khinh Ưu, cũng chính là tên này vừa buông lời trêu chọc, gã ngước đầu nhìn vẻ ngoài tuấn lãng phi lý của Dạ Khinh Ưu mà cảm thấy rất ghen tức, lập tức liền tiếp tục cười trêu chọc.
"Vị tiểu mỹ nữ này có chuyện gì cần gặp bọn ta sao... Có phải muốn giúp chúng ta rót rượu."
Lời hắn mới xong thì liền bị ngưng lại, Dạ Khinh Ưu đạp ngã gã trên đất rồi dẫm lên mặt của gã, còn bản thân Dạ Khinh Ưu thì ngồi trên ghế, thản nhiên nói.
"Ngươi nói ta không biết uống rượu... vậy ngươi biết uống không."