Mất một chung trà thời gian, đã có quản sự đưa đến thông tin, Dạ Khinh Ưu cẩn thận dò xét, cuối cùng cũng nắm được thông tin của đôi nam nữ.
Nam tử gọi là Nhiếp Phi, chính là Thành Chủ Lạc Phong Thành, từng là thiên kiêu đứng đầu Lạc Uyên Đại Lục. Về sau tham gia Nhân - Ma đại chiến, không rõ tung tích, nhưng sự thật là về ở ẩn trở thành Thành Chủ của Lạc Phong Thành.
Nữ tử là Tố Tâm, mỹ nữ tuyệt sắc cùng công chúa Thiên Phong Đế Quốc trở thanh hai đóa hoa của đế quốc, bài danh tứ thập cửu (49) của Bách Hoa Bảng. Bình thường rất ít khi ra ngoài, cũng chỉ có người thân phận bên trong Thiên Phong Đế Quốc mới có thể tiếp xúc nàng.
Dạ Khinh Ưu chú ý tới nữ tử Tố Tâm kia, trong ánh mắt của nàng tràn ngập ái tình nhìn về Nhiếp Phi, mà tên Nhiếp Phi này giống vờ như không thấy, thậm chí còn có ý né tránh. Xem ra quan hệ hai người này không tầm thường.
" Bọn họ đến đây làm gì? "
Hoa Tam Mai lên tiếng hỏi tên quản sự. Lập tức, tên quản sự không chút che giấu, đáp.
" Hai người họ muốn đến tìm Hoa Đường Chủ. "
" Hoa Đường Chủ? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày nhìn sang Hoa Tam Mai, nàng vội vã lên tiếng giải thích.
" Chính là Hoa tiểu thư, là người đi cùng Lục Kiều Vân chủ mẫu, là người quản lý Đan Đường. "
Dạ Khinh Ưu mới chợt nhớ tới Hoa Tiểu Niếp, nữ tử này vốn dĩ chính là hắn gặp tại phi thuyền Vạn Giới Kinh Lâu, rời đi Huyết Vũ Đại Lục ban đầu lần đầu gặp. Nàng bị Lạc Tú Hồng bắt làm thị nữ, thế lực Hoa Gia sau lưng giống như bị diệt, trước đó còn được Lạc Tú Hồng tặng cho hắn làm thị thiếp ấm giường, chẳng qua hắn còn chưa có đụng tới.
Nghĩ đến Hoa Tiểu Niếp nhan sắc cũng xứng với danh họa thủy, chẳng qua là đứng trong dàn hậu cung của hắn cũng không mấy nổi bật, cho nên hắn căn bản chưa từng để ý đến. Nhắc đến nàng, giờ hắn mới kịp nhớ ra, gật gù nói.
" Như vậy, để ta trực tiếp đi gặp nàng. "
" Chủ nhân, ngài có cần Tam Mai dẫn đường hay không? "
Hoa Tam Mai ánh mắt tràn ngập trông đợi nhìn hắn, để nàng thất vọng là hắn lại lắc đầu. Không muốn tốn thời gian, hắn dựa vào Thần Thức dò xét, tìm thấy vị trí của Hoa Tiểu Niếp, lập tức xuất hiện tại chỗ đó.
Bên trong hoa phòng trang nhã ở tầng cao nhất Đan Đường, thân ảnh một mỹ nữ tóc hồng bồng bềnh nằm dựa trên ghế, khuôn mặt yêu mị hấp hồn mang theo chút ngây thơ, hàng lông mi dài nhắm chặt, che lấp không hết bộ dáng mị hoặc chúng sinh của nàng.
Đằng sau là một thiếu nữ khuôn trang tròn đầy, gương mặt ngũ quan tinh tế như vẽ, mặc trang phục hầu gái để lộ dáng người bó sát đằng sau lớp trang phục trắng đen. Lúc này, vị mỹ thiếu nữ đang tận tình bóp vai cho nữ tử đang ngồi trên ghế, gương mặt lộ rõ bộ dáng không cam lòng, che giấu hận ý phía sau.
" Tiểu Niếp, qua phải chút. Đúng rồi, rất thoải mái nha. "
Nữ tử ngồi trên ghế hết sức ung dung, tận tình hưởng thụ cảm giác được mát xa. Đột nhiên, ánh mắt câu hồn của nàng chợt mở, ra hiệu cho thiếu nữ phía sau dừng lại, sự chú ý đổ dồn về nam nhân vừa xuất hiện trong phòng, giọng nói ngọt ngào mê hồn vang lên.
" Ca ca, ngươi quay lại rồi. "
Dạ Khinh Ưu vừa xuất hiện trong phòng, nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt Lạc Tú Hồng, tránh không khỏi cảm thấy quái dị, hắn khẽ nhìn nàng gật đầu.
Nhìn bộ dáng giống như không quá vui vẻ khi gặp nàng của hắn làm Lạc Tú Hồng hai má phồng lên, thân thể nhỏ bé đứng bật dậy ôm lấy hắn, đôi gò bồng căng tròn cọ cọ cánh tay nam nhân.
" Ca ca, gặp lại muội muội ngươi không vui sao? Lạnh nhạt vậy thật khiến người ta thương tâm a. "
Nói xong, hai mắt nàng phiếm hồng giống như thụ ủy khuất, người không biết nhìn vào chỉ sợ đã bị nàng lừa cho cảm thấy đồng tình. Dạ Khinh Ưu biết rõ tính cách nàng, bàn tay đặt trên trán nàng đẩy ra, tránh cho yêu nữ này lại giở trò xấu. Dù Mị Ma trong người nàng đã biến mất, nhưng bản tính vẫn như cũ, ngoài mặt ngây thơ nhưng trong lòng có chủ ý xấu nào cũng sẽ khó lòng mà biết được.
" Được rồi, tạm thời không chơi với ngươi. Ta đến đây có việc cần tìm nàng ta. "
Ánh mắt hắn hướng về vị trí Hoa Tiểu Niếp hiện đang mặc bộ đồ hầu gái, thể hiện chủ đích của mình. Lạc Tú Hồng nhìn hai người, hai tay đánh lên ngực hắn, có phần oán giận.
" Đồ ca ca vô tâm, không quan tâm muội. Đã vậy mặc kệ ca luôn. "
Nói xong, nàng giống như thật sự giận dữ mà xoay người rời đi, bóng dáng biến mất, còn để lại dải lụa đỏ trên đất chỉ hướng nàng như muốn có người đi tìm. Dạ Khinh Ưu không rảnh rỗi cùng vị muội muội này chơi đùa, hướng về Hoa Tiểu Niếp đi đến, ngồi trước mặt nàng.
Hoa Tiểu Niếp thấy hắn muốn tìm nàng, không hiểu sao trong lòng chợt khẩn trương. Không biết suy nghĩ gì mà hai má lại đỏ hồng, vội vã cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.
" Chủ nhân, ngươi muốn gặp Tiểu Niếp có chuyện gì sao? "
" Ta muốn hỏi xem ngươi có quen biết với nam tử tên Nhiếp Phi hay không. "
Dạ Khinh Ưu thẳng thừng vào vấn đề. Hoa Tiểu Niếp giật mình, mày liễu khẽ nhíu chặt, như đang suy nghĩ, nhanh chóng vài hơi thở liền lắc đầu, cho hắn đáp án.
" Tiểu tì thật sự không biết hắn, nhưng hắn lại nói là quen biết phụ thân của tiểu tì, luôn muốn gặp mặt nhưng tiểu tì đã từ chối hắn. "
" Hắn sao lại muốn gặp ngươi? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, hỏi. Hoa Tiểu Niếp chần chừ một lát, cuối cùng nói ra.
" Là bởi vì hắn nói trước kia phụ thân và hắn cùng nhau tham gia Nhân - Ma đại chiến, tại đó quen biết. Sau khi nghe tin Hoa Gia bị diệt thì liền luôn muốn tìm kiếm hậu nhân của thiếp thân. "
Nghe vậy, Dạ Khinh Ưu có thể hiểu ra đôi chút, hắn dự tính sẽ mạnh tay chấm dứt sinh mệnh của Nhiếp Phi, nhưng do Khí Vận của tên này cũng rất tốt, làm như vậy hắn sẽ không đạt được chút Khí Vận đãi ngộ nào cho nên chỉ có thể làm Khí Vận đối phương suy yếu rồi giải quyết nhanh chóng. Khiến Khí Vận của đối phương suy yếu thì dễ thôi, NTR nam chính luôn là cách nhanh nhất, trừ mấy tên vốn dĩ là nam chính trong câu truyện NTR.
Hắn suy nghĩ một lát, liền đứng dậy, nói.
" Nếu hắn muốn gặp, liền để ngươi gặp hắn. "
" ...tùy theo chủ nhân định đoạt. "
Trong lòng Hoa Tiểu Niếp hơi giãy giụa, nhưng vẫn quyết định nghe theo lời Dạ Khinh Ưu. Nàng không rõ ràng vì sao đứng trước mặt nam tử này lại không dấy lên nổi tâm phản kháng, giống như bị hắn làm cho mê muội. Mặc dù cảm thấy Nhiếp Phi có ý tốt, nhưng nếu phải lựa chọn một trong hai thì nàng vẫn sẽ hướng về Dạ Khinh Ưu.
Cả hai theo đó bước xuống tầng, vừa hay bắt gặp hai người Nhiếp Phi đang không kiên nhẫn muốn động thủ với hộ vệ để mạnh mẽ xông vào. Đúng lúc thấy được cảnh này, trong lòng Hoa Tiểu Niếp lạnh xuống, trầm giọng quát.
" Dừng tay, ngươi nghĩ đây là nơi nào. Dám động thủ tại đây, là muốn gây chuyện với Dạ Nguyệt Lâu hay sao. "
Nhiếp Phi vừa nhìn thấy nàng, Đạo Nguyên Lực định bùng phát chợt dừng lại, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói.
" Tiểu Niếp, ngươi cuối cùng cũng đến gặp ta. "
" Tiểu Niếp là tên để ngươi gọi hay sao. Đừng có cố tỏ ra rằng ngươi cùng ta có quan hệ, tránh cho người khác hiểu lầm. "
Hoa Tiểu Niếp nét mặt sa sầm, càng lộ ra không vui. Nhiếp Phi đột nhiên hiểu, lại không có tiếp tục gọi như vậy, thản nhiên nói.
" Tốt, nếu như không thích ta sẽ không gọi. Như vậy Hoa cô nương, chúng ta có thể nói chuyện sao? "
" Ta không có chuyện cùng nói với ngươi. "
Hoa Tiểu Niếp giống như không hề bận tâm, ánh mắt hờ hững nhìn Nhiếp Phi, không chút ba động cảm xúc. Điều này dẫn đến Tố Tâm đứng ở bên cạnh nhịn không nổi, lập tức giận dữ quát.
" Nhiếp Phi là có ý tốt, ngươi lại dùng thái độ như vậy đối đãi. Đây là phong cách hành sự của Dạ Nguyệt Lâu sao? "
" Ngươi không nên vũ nhục Dạ Nguyệt Lâu. Nếu không, ta sẽ không còn khách khí với các ngươi đâu. "
Hoa Tiểu Niếp gương mặt lạnh lùng, nhìn Tố Tâm mang theo sát khí, thân phận nàng mặc dù chỉ là nha hoàn nhưng được chúng nữ trên Phi Nguyệt Đăng đối xử rất tốt. Ngoại trừ Lạc Tú Hồng ra thì dường như ai nàng cũng đều có thiện cảm, đặc biệt là Lục Kiều Vân vẫn hay thường xuyên dạy dỗ, trao cho nàng chức trách quản lý Đan Đường.
Hiện tại có kẻ dám ở trước mặt nàng vũ nhục Dạ Nguyệt Lâu, không khỏi khiến nàng cảm thấy tức giận. Vốn dĩ nàng muốn chọc giận đuổi khéo hai người Nhiếp Phi rời đi, tránh đắc tội Dạ Khinh Ưu. Nhưng nhìn bộ dáng của hai người này giống như không sợ chết, nàng cũng không thèm để ý sống chết của bọn họ nữa.
Nhiếp Phi thấy thái độ nàng kiên quyết, mày rậm nhíu lại, ánh mắt quét sang nhìn tên nam nhân với gương mặt tuấn mỹ lộ ra bộ dáng ung dung đằng sau. Lập tức, trong ánh mắt hắn bùng lên sát khí, hai bàn tay siết chặt, kìm nén cảm giác muốn giết người bộc phát, lạnh giọng nói.
" Hoa tiểu thư, ngươi nghe ta nói. Hai chúng ta đi tìm một chỗ nói chuyện, chắc chắn nghe xong nàng sẽ hiểu. "
" Ta không rảnh, hiện tại công việc bề bộn, không có nhiều thời gian. Hẹn công tử dịp khác. "
Hoa Tiểu Niếp không còn chút khách sáo, ý tứ đuổi khách, làm sắc mặt Nhiếp Phi biến hóa. Hắn nhìn Hoa Tiểu Niếp bộ dáng thân thuộc với Dạ Khinh Ưu, trong lòng hết sức bất an, nhưng lại không dám manh động. Hít sâu một hơi kìm nén khó chịu trong lòng, liền vội chắp tay nói.
" Nếu vậy, không tiếp tục làm phiền. Cáo từ. "
Nhiếp Phi không hiểu sao khi nhìn thấy Dạ Khinh Ưu cảm giác vô cùng bất an, vừa nói xong liền dẫn theo Tố Tâm mau chóng rời khỏi nơi này. Tố Tâm bộ dáng rõ ràng không cam lòng nhìn hai người Dạ Khinh Ưu, trong ánh mắt lộ rõ sát khí, hai người này làm mất mặt Nhiếp Phi ca ca của nàng, nhất định phải trả giá.
Nhìn theo bóng lưng cả hai rời đi, không hiểu sao trong lòng Hoa Tiểu Niếp vội thở ra, làm như vậy có thể tránh gây ra xung đột giữa Dạ Khinh Ưu và Nhiếp Phi, nàng cũng không cần phải khó xử mà đưa ra lựa chọn. Dù không rõ ràng Nhiếp Phi có dụng ý gì, nhưng cảm giác của nàng cho biết hắn cũng không có ý xấu, nàng cũng không nhẫn tâm làm hại tới hắn, có thể nếu là người quen của phụ thân cũng nên giúp hắn bảo mệnh.
Dạ Khinh Ưu từ đầu đến cuối không nói một câu, vẫn che giấu vẻ âm trầm, hắn rõ ràng Nhiếp Phi loại người này cũng không phải dạng lỗ mãng, muốn dạy dỗ đối phương cần phải dùng phương thức khác. Hiện tại trong đầu hắn đang suy nghĩ phương thức xử lý Nhiếp Phi, ánh mắt không khỏi nhìn về Hoa Tiểu Niếp, nữ nhân này vẫn là vấn đề mấu chốt.