Dạ Khinh Ưu tạm thời không có nghiên cứu Hóa Huyết Phệ Đạo Quyết, mà là hướng sự tập trung đem toàn bộ của cải của đám người này thu thập. Hắn kiểm tra bên trong một đám Thạch Không dùng làm vật chứa tài bảo, gần ngàn viên, tài phú nhìn vào khiến hắn phải kinh ngạc một phen. Vốn nghĩ bản thân có thể coi như khá giả, nhưng ở trước mặt đám đại gia này cũng trở nên nghèo khó. Chỉ có chất lượng đan dược đều không tốt, thua xa đan dược tự thân hắn luyện ra, nhưng có còn hơn không.
Sở hữu nhiều của cải như vậy, Dạ Khinh Ưu tâm tình trở nên tốt, hắn đem toàn bộ cất đi. Hắn nhìn xung quanh, tìm kiếm trong chốc lát, chỉ thấy vài người của Hắc Thương Nô bị hắn hóa thành tử thi, có vài lồng giam bên trong nhốt chủ yếu là nữ tử. Ánh mắt hắn đảo qua, không nhiều hứng thú, nhưng nghĩ tới bản thân dự định thành lập thế lực tại Đại Giới Vực, vẫn là nên giữ lại.
Đem đám nữ tử này cứu thoát, còn dùng Thanh Thủy Trùng Tiên cứu sống vài nữ tử thoi thóp, trong đó có nữ hài Hùng Sư Tộc, hắn sau đó đem Bổn Mệnh Linh Hồn các nàng thu thập, mới dẫn dắt các nàng để Tây Môn Triều thay hắn đưa đám nữ tử này quay về tứ gia phủ. Tây Môn Triều dù chưa thoát khỏi hoảng sợ nhưng vẫn cố sức nịnh nọt, thay hắn làm việc.
Dạ Khinh Ưu thản nhiên ra ngoài như không có gì, chứng minh bản thân tồn tại, còn tinh thần lúc này tập trung tại bản thể bên kia.
…
Đuổi theo đám người Dạ Tộc, Dạ Khinh Ưu chờ đợi cơ hội xuất thủ. Chỉ thấy Dạ Kiêu dẫn đầu hóa thành làn đêm đen lướt đi, hướng về không gian muốn thoát khỏi Hạ Giới, thì lúc này một thủ chưởng ập tới làm cho hắn giật mình, thân hình hóa thành màn đen quỷ mị, xuất hiện cách xa vị trí bản thân vừa đứng vài trượng.
" Các hạ là kẻ nào? "
Dạ Kiêu trầm lặng lên tiếng, liền mấy tộc nhân còn lại đồng loạt cũng hướng sự chú ý về không trung, nơi đó một thiếu niên mười hai, anh tuấn xinh đẹp, giống hệt bộ dáng Vô Danh, không hề đáp lời Dạ Kiêu mà một chưởng lại đánh tới, bá đạo vô song, không gian lực lượng bị xé nát, mà uy năng của chưởng kia giống như vạn tượng lưu tinh, mang theo loại hủy diệt năng lực, nghiền nát tất cả.
Dạ Kiêu hoảng sợ nhận ra bản thân vậy mà thân thể Dạ Tộc không thể phát huy, không gian trước mắt như bị khóa kín, chưởng lực kia mang theo loại lực lượng nhìn không ra bản chất, ẩn ẩn làm cho hắn lo lắng. Dạ Kiêu nét mặt rũ xuống, há miệng phóng ra làn đêm mờ mịt làm che lấp cả nhật nguyệt thiên khung, tụ lại thành một loại bình phong che chắn trước người.
Uỳnh…
Không có ba động lực lượng giao tranh, chỉ thấy một chưởng thẳng tắp áp lên ngực Dạ Kiêu làm cho vị thiếu chủ Dạ Tộc miệng máu đen chảy ra, xung quanh hắc bào tan thành vạn mảnh lộ ra chân diện thật.
Dạ Kiêu thật sự hoảng sợ, hắn lau lau vết máu đen khóe miệng, cảm nhận thân thể đau nhức, loại cảm giác trước giờ còn chưa từng cảm thụ, lại đến từ một tiểu tử choi choi khiến hắn tức điên.
" Mặc xác ngươi là kẻ nào, lần này ngươi phải chết. "
Bên cạnh, đồng loạt tộc nhân Dạ Tộc thi triển kết giới, muốn đem mảnh không gian xung quanh cách ly, tránh Thiên Đạo chú ý. Nhưng thiếu niên kia thân pháp quá nhanh, chỉ dùng tự thân lực lượng đã đánh bay toàn bộ, còn bồi mỗi người một chưởng làm cho bọn chúng đều ngộ thương, dù thương thế chẳng chút đáng kể, nhưng đã nói rõ nguy cơ tiềm tàng.
Mà thiếu niên mục tiêu cũng chỉ có một, phóng thẳng chỗ Dạ Kiêu lao tới, thô bạo tung một đấm, làm Dạ Kiêu thân thể dù là màn đêm cũng bị ép trên mặt đất, tạo thành địa chấn. Hành động của thiếu niên kia liên tục không ngừng nghỉ, dùng quyền pháp cơ bản đánh liên tiếp lên thân thể Dạ Kiêu, làm mảnh địa chất chìm vào hố sâu đen ngòm.
" Đáng hận, ngươi lực lượng sao lại không dẫn tới Thiên Đạo chú ý. "
Dạ Kiêu có thể cảm nhận uy lực của một vị Thiên Mệnh Cảnh xuất ra từ quyền cước thô giản của thiếu niên, làm hắn cảm thấy hết sức oan ức, khó hiểu. Nếu như không phải đang ở tại Hạ Giới, vì tránh Thiên Đạo chú ý mà hắn không dám bộc lộ thực lực thì đâu có bị đè ép như vậy. Phẫn nộ, tủi nhục làm hắn không thèm bận tâm, điên cuồng phát ra uy thế, đem bầu trời cả trăm vạn dặm hóa thành màn đêm không chút ánh sáng.
" Tiểu tử, thật sự tin tưởng ta không dám gì ngươi sao? "
Dạ Kiêu trực tiếp dung nhập vào màn đêm, giống như tự thân nhục thể của hắn, đem vạn vật bên trong thôn phệ, khiến cho cả ngàn vạn sinh linh liên lụy bị nuốt chửng hóa thành hư vô, một mảnh thiên địa liền biến mất.
" Hắc Ám Dạ Thiên - Phệ Thiên… "
Sử dụng bản thân năng lực Huyết Mạch Dạ Tộc, dẫn đến sinh linh thiên địa hóa thành hư vô, tổn hại Thiên Đạo quy tắc, dẫn đến Thiên Đạo tức giận. Chỉ thấy từ trên trời, từng luồng lôi điện lập lòe, Pháp Tắc Lôi ập tới, đánh thẳng lên thân thể Dạ Kiêu, làm màn đêm tưởng chừng vô tận nhanh chóng tụ thành một cái bóng đen.
Dạ Kiêu bị Pháp Tắc Lôi đánh lên thân thể, khiến cho hắn cảm thấy bên trong thân thể giống như biến mất vài loại đạo ngộ, làm đạo cảnh của hắn sụt giảm, dọa hắn hoảng sợ mau chóng bỏ chạy, tuy nhiên không quên tìm kiếm thân ảnh thiếu niên kia. Nhưng mà làm hắn ngoài ý muốn là tên thiếu niên kia vô thanh vô tức biến mất, để cho hắn phẫn nộ vô cùng.
" Khốn kiếp tiểu tử, đừng để ta tìm thấy ngươi… "
Dạ Kiêu rống giận nhưng không có tìm ra nơi phát tiết vì hắn còn đang phải chật vật né tránh Thiên Đạo trừng phạt. Không gian xung quan hắn toàn bộ bị phong tỏa, khiến hắn không còn cách nào khác phải mạnh mẽ phá chướng, nhìn đám tộc nhân đi theo đã toàn bộ vẫn diệt dưới tay Pháp Tắc Lôi, khiến gã càng phẫn nộ, nhưng bất lực.
Tại một bên, Dạ Khinh Ưu nhìn Dạ Kiêu thảm như vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười. Hắn bộ dạng hiện tại chính là Vô Danh, sử dụng lúc nãy cũng là Chí Tôn lực lượng, dù không nhiều nhưng thân thể của hắn đã không còn là người thường, có thể so sánh cùng lực lượng Vô Danh phát ra không thua kém mấy.
Dạ Khinh Ưu chính là muốn đem nước bẩn đổ lên đầu của Vô Danh, để cho Dạ Tộc ghi thù mà nhớ rõ hắn, ắt hẳn Vô Danh sẽ được Dạ Tộc thiếu chủ nhung nhớ khôn cùng. Hắn không sợ Dạ Kiêu nghi ngờ, bởi lẽ Chí Tôn lực lượng quá đặc thù, chỉ riêng Vô Danh có, không có người thứ hai, nếu ra sức điều tra có thể hiểu ra ngọn nguồn.
Dạ Khinh Ưu cũng hiểu Dạ Kiêu tên này thân phận không tầm thường, hẳn là điều tra ra Vô Danh không quá khó đi? Nghĩ đến cảnh hai kẻ này đánh nhau, Dạ Khinh Ưu thắc mắc liệu ai còn sống.
Ý nghĩ về việc này rất nhanh bị hắn ném ra sau đầu, hướng sự chú ý vào trong một cái Hắc Mộc, không biết là loại gỗ gì nhưng có thể dung chứa cả Hỗn Độn Khí. Hắc Mộc này hắn lấy từ trên người Dạ Kiêu, đối phương thật sự giấu quá kỹ, tận sâu trong linh hồn Dạ Giới, khiến Dạ Khinh Ưu phải tốn một phen công phu quyền cước mới tìm thấy.
Nhìn cái quan tài màu đen mà hắn muốn ở bên trong Hắc Mộc, Dạ Khinh Ưu mới an tâm nở nụ cười. Hắn không vội lúc này kiểm tra Hắc Quan, bởi bên trong loại cảm giác hấp dẫn nhưng cũng hết sức quỷ dị nguy hiểm, nếu hắn không cẩn thận có thể dính thiệt thòi. Vẫn nên chuẩn bị đầy đủ rồi tính.
Mà lúc này giọng nói tràn ngập phẫn nộ của Dạ Kiêu vang vọng khắp nơi, làm cho Vạn Giới Vực đều có thể nghe.
" Thiên Đạo, thù này ta nhớ… Ta sẽ sớm quay lại đem toàn bộ Hạ Giới của ngươi quét sạch, đợi đấy. "
" Tiểu tử, ngươi dám tập kích ta, đừng tưởng trốn dưới Thiên Đạo ta mò không ra. Kết cục của ngươi so với bất cứ kẻ nào đều thảm. "
Dạ Khinh Ưu nghe Dạ Kiêu mắng chửi thì nhún vai cười nhạt, cũng thật không ngờ Dạ Kiêu có thể từ trong địa bàn Hạ Giới của Thiên Đạo thoát ra ngoài, kẻ này quả thật không đơn giản. Nếu như về sau biến thành kẻ thù, Dạ Khinh Ưu không có tự tin giải quyết được đối phương, ít nhất hắn không có khả năng miểu sát ngay lập tức.
Dạ Khinh Ưu đối với mấy lời này của Dạ Kiêu thờ ơ, dù sao nếu như có chết thì Thiên Đạo sẽ chết trước, hắn cũng chẳng thèm để ý, dù sao đánh không lại có thể trốn, thiên hạ thương sinh một chút không dính dáng đến hắn.
Đem Hắc Quan thu thập đã hoàn thành, hắn liền quay trở lại, cùng phân thân tại Hắc Ám Đấu Giá hội họp. Khi hắn vừa quay lại đã nhìn thấy bên ngoài Kỳ Lân Thành, biển lửa mênh mông, mà vị trí tổ chức Hắc Ám Thương Hội đã bị bao vây.
Cưỡi từng đàn Tiên Hạc, trên lưng xuất hiên tuấn nam mỹ nữ, dẫn đầu là một nữ tử anh tư bừng bừng, khí khái không thua kém nam nhân, anh tuấn mỹ nhan làm nam lẫn nữ đều bị nàng hấp dẫn. Dạ Khinh Ưu nhận ra nữ tử này, nàng là Lăng Tử, đồ đệ của Thủy Linh, từng ngoan cố truy đuổi hắn, cuối cùng trở thành nữ nhân của hắn. Chỉ thấy, Lăng Tử một cự thương đánh ra làm sập cả phượng thị, lộ ra bản thể của một tòa kiến trúc màu đen đằng sau.
" Hắc Thương Nô, các ngươi dám ngang nhiên xuất hiện tại chỗ này, còn đem đệ tử của bọn ta cầm tù, tội đáng muôn chết. "
Giọng nói thanh lãnh vang xa, dẫn đến vô số thế lực chú ý, đều dẫn người đi đến hóng kịch. Đằng sau tòa hắc điếm kiến trúc bay ra mấy thân ảnh, trong đó có Mệnh Lão, thực lực đều ngang tầm Vấn Đạo Cảnh, thậm chí Dạ Khinh Ưu nhận ra khí tức Thần Đạo Cảnh bên trong hắc điếm kiến trúc.
" Nữ đầu, bằng chứng đâu mà ngươi dám nói bọn ta là Hắc Thương Nô… "
" Hừ, còn cần kiểm tra? Chỉ riêng Ma Khí trên thân thể các ngươi phát ra đã đủ nói rõ. "
Lăng Tử cười lạnh, nàng không nói nhiều, một thương lại đâm tới, cuồng phong bị nàng phân làm hai luồng nổi lên hai phía, kim quang lóe sáng, Kim Hệ Nguyên Lực dồi dào cứng rắn mạnh mẽ.
Mệnh Lão hừ lạnh, thân thể nhỏ bé tùy tiện đứng chặn trước mặt, bàn tay vươn ra, đón nhận một kích của Lăng Tử. Mà lúc này, một thân ảnh nữ tử dáng người kiêu sa, xinh đẹp tuyệt luân, điên đảo chúng sinh xuất hiện. Mắt phượng mở to, đôi môi thơm phát ra âm thanh yêu diễm tràn ngập thịnh nộ.
" Các ngươi trước đó dám cầm tù tộc nhân của ta, từ nay Hắc Thương Nô cũng không cần tồn tại. "
Phượng Cửu Cửu toàn thân được bao bọc bởi hỏa diễm, phượng khiếu xung thiên, hình ảnh Phượng Hoàng lơ lửng, hai loại hỏa diễm một Phượng Hoàng Thánh Hỏa cháy vô tận bất diệt, một Hắc Diễm Phệ Viêm như ngọn hắc hỏa tham lam thôn phệ vạn vật, dung hòa làm một tạo thành ngọn hỏa diễm ác liệt vô song, trước giờ chưa từng thấy.
Ngay cả Mệnh Lão dù thực lực đã đến Vấn Đạo Cảnh cũng phải sợ hãi, không dám trực tiếp đón nhận, móc một cái bảo đỉnh giơ ra che chắn trước người. Bảo đỉnh màu đen vang lên âm thanh kêu la ai oán của trẻ con, chỉ thấy ngàn vạn oán linh trẻ con thoát ra, tụ thành một bầu trời ma ám, nhưng đều bị hỏa diễm của Phượng Cửu Cửu thiêu rụi.
Nàng hiện tại dù sao có thể xem như là Tam Giới Đệ Nhất Chí Tôn Cường Giả, hiện ra thực lực kinh khủng, khiến cho đối phương dù tu vi đã cách xa nàng cũng phải chịu thua thiệt. Bảo đỉnh của Mệnh Lão bị đốt nóng dần nứt vỡ, làm hắn quá kinh hãi mà liên tục thi triển Đạo Giới hộ thân.
Tình cảnh chiến đấu rất ác liệt, Cửu Nguyệt Tiên Môn được dẫn đầu bởi Lăng Tử, cùng với Phượng Cửu Cửu đã đem Hắc Thương Nô một đám người dù có Vấn Đạo Cảnh chiến đấu cũng không thể chiếm được thượng phong.
Dạ Khinh Ưu ở bên ngoài quan sát, đối với hai nữ tán thưởng, cũng không có ý định can thiệp, bản thân vô thanh vô tức tiến vào bên trong hắc điếm kiến trúc. Hắn muốn đem người của mình bên trong dẫn ra, ngoài ra còn có ý định cướp đoạt luôn cả tòa kiến trúc pháp bảo khách điếm này, biến thành của riêng.
Lần này Hắc Thương Nô tổ chức Hắc Ám Đấu Giá mang đến nguy cơ bị hủy diệt. Đúng là nghịch ngu không giới hạn.