Bầu không khí xung quanh trở nên im ắng một cách quỷ dị, không ai ngờ đến Dạ Khinh Ưu bản lĩnh lại có thể biến thái như vậy, chặt chém Thiên Tôn như cắt một miếng đậu hũ. Mà một màn này xảy ra, không còn ai dám xông lên nữa, đều ngưng trọng nhìn vào hắn.
Dạ Khinh Ưu thấy vậy nhàm chán buông bỏ trọng kiếm, cắm thẳng xuống đất, tạo ra chấn động không nhỏ. Ánh mắt đổ dồn về người của hai thế lực Vô Hồn Đảo và Tử Mộc Nhai, giọng âm lãnh châm biếm.
" Các ngươi chả phải nói muốn giải quyết ta sao. Không đến, vậy ta đến… "
" Ngông cuồng. "
Hắn vừa nói xong, lại chọc cho vài tên không biết sống chết liều mạng xông tới, dị sắc quang thải lóe mắt, đạo lực hùng hồn lan tỏa, cảm giác sắc bén như dao ập tới một phương. Dạ Khinh Ưu ánh mắt lóe lên, ngón tay khẽ động, trọng kiếm phá đất xông ra, hóa thành một đạo kim quang mờ ảo trong không trung, lay chuyển trong không gian va chạm, một đường không thể cản, nhẹ nhàng cắt gọn thân thể của đám người.
" Tiểu tử, ngươi dám… "
Nhìn người của mình chết như rơm rạ, toàn bộ đều là tinh anh thế lực, không ngờ bị Dạ Khinh Ưu đem thành gà vịt chém giết, gã Thiên Tôn kia vừa tức vừa sợ. Nhưng không dám nhìn Dạ Khinh Ưu giết người thêm nữa, tự thân ra tay.
Mà kết quả của lão cũng không khác, bị trọng kiếm bổ xuyên từ đỉnh đầu chẻ đôi xuống thân, máu tươi bắn ra tứ phía như dung nham nóng chảy, thế công ác liệt không gì cản nổi. Nhìn Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng như đang đùa bỡn, làm toàn bộ người tam đại thế lực kia mồ hôi chảy thành hột, chấn kinh hoàn toàn.
Quang ảnh kiếm mang biến mất, trở thành một thanh trọng kiếm hiện ra trước mắt Dạ Khinh Ưu, toàn thân lưỡi kiếm đều nhuộm đỏ, mà tràng cảnh trước mắt càng không kém phần huyết tinh. Tử thi vương vãi khắp nơi, chả thấy có một thân thể lành lặn nguyên vẹn.
Phượng Cửu Nhi và Ma Điểu Linh bị thủ đoạn của hắn khiến cho cứng đờ trong giây lát, nhưng hoàn toàn tỉnh lại. Vung tay ra lệnh cho người của Phượng Hoàng Yêu Tộc dùng Phượng Yêu Hỏa đốt cháy thần hồn và thân thể của đám người hai thế lực kia. Dù Dạ Khinh Ưu đã chém phanh thây bọn chúng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn triệt tiêu hồn phách, phải nhanh chóng ra tay để đám người kia không còn cách nào hồi sinh.
Lúc này, nếu còn kẻ nào xem nhẹ Dạ Khinh Ưu nữa thì là đồ ngu rồi, Nhất Sát vẻ mặt vô cùng khó coi, ánh mắt lăng lệ nhìn Dạ Khinh Ưu, hoàn toàn đã cảm thấy kinh sợ.
" Tiểu tử, ngươi che giấu thật sâu… Thủ đoạn này, e rằng Thánh Kiếm Môn cũng không cách nào sử dụng được. "
" Tùy ngươi nghĩ. Ta còn chưa tính sổ với Tử Thiên Lâu các ngươi… "
Dạ Khinh Ưu ánh mắt nhất chuyển nhìn Nhất Sát, hàm ý dọa dẫm, làm Nhất Sát chợt xám mặt, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên gã bị kẻ khác coi khinh. Nhưng thực lực của Dạ Khinh Ưu vượt xa gã dự đoán, gã cắn răng cố bình tĩnh hỏi.
" Tử Thiên Lâu nợ ngươi cái gì? "
" Các ngươi dám ám sát ta, còn hỏi vậy sao. "
Dạ Khinh Ưu liên tục cười lạnh, khiến Nhất Sát khó chịu, trầm mặt, quay qua một tên hắc y bên cạnh hỏi.
" Các ngươi trêu chọc hắn? "
" Không có, hoàn toàn không có… "
Hắc y kia lắc đầu, khẳng định rành mạch, Nhất Sát nhíu mày quay đầu, cẩn thận suy nghĩ, vẫn là nói.
" Tử Thiên Lâu bọn ta chỉ là làm ăn, nếu có chọc ngươi cũng là tình huống bất đắc dĩ… Không hề có chủ ý, ngoài ra dường như bọn ta chưa từng tiếp nhận ám sát ngươi. "
Nhất Sát nói xong, quan sát vẻ mặt của Dạ Khinh Ưu, chỉ thấy thiếu niên bình thản như thường, không lộ ra biểu cảm gì, mắt khẽ đảo qua nhìn Lâm Di Ảnh. Chú ý này, Nhất Sát hai mắt liền lóe sáng, nghĩ đến Dạ Khinh Ưu vừa là ra mặt cho mỹ nữ, hẳn là một cái người háo sắc, cũng may bên cạnh gã có mang theo một người. Hắn liền quyết định nhanh chóng, vung tay liền đẩy Lâm Di Ảnh bay lên phía trước, giọng điệu hòa nhã lại nói.
" Mặc dù ta không biết Tử Thiên Lâu có đắc tội ngươi hay không, nhưng nghĩ đến cũng nên đền bù chút tổn thất… Nữ tử này, gia nhập Tử Thiên Lâu không bao lâu, sớm đã người của bổn lâu, nếu như ngươi thích, có thể lấy nàng. Về việc muốn làm gì đều có thể. "
Lời nói vừa ra, đã khiến cho một đám nữ tử Yêu Cổ Môn coi thường, nhưng cũng không ai dám nói gì, dù sao chọc giận Nhất Sát hay Dạ Khinh Ưu đều không phải kết quả tốt. Lâm Di Ảnh bị đưa đến trước đầu ngọn gió, mặt mày xám xịt, hoàn toàn không thể phản đối, nàng dù sao cũng là người của Tử Thiên Lâu, lâu chủ đã nói vậy, nàng không có tư cách từ chối.
Dạ Khinh Ưu lại khẽ nhíu mày, liếc nhìn Lâm Di Ảnh, dường như suy nghĩ lại, cảm giác lúc trước nữ tử này bị bắt rõ ràng là một cái bẫy, nếu như hắn mà đi, thì chắc hẳn sẽ dính phải mai phục của Tử Thiên Lâu. Nhưng mà hắn lại không xuất hiện cho nên kế hoạch đổ vỡ, mà nữ nhân này nhiệm vụ thất bại cũng quay về bên cạnh đám người Tử Thiên Lâu.
" Mỹ nữ không tệ… "
Dạ Khinh Ưu khẽ cười, vươn tay chộp lấy cổ tay Lâm Di Ảnh, làm thân ảnh nữ tử hơi run, nàng theo bản năng phản kháng một lúc, nhưng sau đó cũng đành cắn răng để hắn tùy ý. Dạ Khinh Ưu kéo thiếu nữ lại, trực tiếp kéo ra sau lưng đẩy cho Ma Điểu Linh, quay mặt lại, thản nhiên đáp.
" Mỹ nữ không tệ, nhưng trả giá quá bèo… Còn chưa đủ món nợ các ngươi mắc phải. "
" Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? "
Nhất Sát mắt nhỏ nheo lại, âm u quỷ dị, nếu như Dạ Khinh Ưu thật muốn động thủ, gã có tự tin có thể thoát thân, nhưng phải bỏ người của Tử Thiên Lâu lại. Những người này đều là nhân tài khó khăn mới bồi tạo ra được, hắn quả thật không nỡ. Nhưng Dạ Khinh Ưu đã muốn ra tay, thì hắn cũng không còn cách nào khác.
" Nếu vậy, thì thêm ta… "
Chợt đột ngột bên cạnh Nhất Sát vang đến giọng nữ nhân nhu mềm, Nhất Sát chợt nhíu mày nhưng cũng không ngăn cản, nhìn thân ảnh yểu điệu kia bước lên, bàn tay khẽ nắm chặt. Mà Dạ Khinh Ưu trong lòng lúc này chợt nổi lên một bụng hỏa khí, không ngờ đối phương xem hắn thành dạng háo sắc thành tính như vậy, liên tục dâng ra mỹ nữ, nghĩ vậy hắn sẽ tha mạng cho sao?
Mà nữ tử kia bước lên, dù bị hắc y che phủ, nhưng đôi mắt đẹp ánh lên kim quang, nàng bước tới trước mặt Dạ Khinh Ưu, không chút chần chừ vạch xuống hắc y, dung nhan tuyệt thế hiển lộ ra. Môi đỏ ướt át hình trái tim, lông mi dài uốn cong chớp nhẹ, mũi quỳnh thẳng cao, nhìn vẻ ngoài có vài phần giống nữ tử tây phương trước kia, cặp ngọc châu như bảo thạch ngàn năm cực đẹp. Mà đặc biệt mùi hương ngọt ngào tỏa ra làm Dạ Khinh Ưu cũng phải cứng đờ, chợt cảm thấy từng đợt hỏa khí lan tỏa bụng dưới.
Chỉ trong chốc lát mà đã được gặp nhiều mỹ nữ dung nhan tuyệt sắc bậc này, nam nhân nào cũng phải ngưỡng mộ. Khi Độc Quả Phụ nhìn thấy dung nhan nữ tử kia, sắc mặt hơi đổi, tỏ ra kinh ngạc.
" Hắc Diệm Linh Cơ - Cơ Ngọc Nữ… "
Cơ Ngọc Nữ trước kia danh tiếng từng làm rung động toàn bộ tam giới, nàng sở hữu dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, từng là đệ tam (3) bài danh trên Bách Hoa Bảng, hơn người không chỉ mới dung mạo còn bởi vì thể chất đặc thù của nàng. Nghe nói trời sinh là 'Âm Hương Mị Thể', cơ thể sinh ra có một mùi hương mê mẩn câu hồn đoạt phách, khiến người khác trầm luân. Cơ thể của nàng còn là bảo vật giúp nam tu song tu đạt được thăng tiến tu vi nhanh chóng.
Nghe nói vì tranh dành nàng, trước kia nhiều nhân kiệt trên Thiên Long Bảng và Đại Thần Bảng xảy ra tranh chấp nảy lửa, kéo đến nhiều thế lực tham gia. Mà tung tích nữ tử kia giữa chừng lại bặt vô âm tín, cứ như bốc hơi giữa nhân gian.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, nàng lại tham gia Tử Thiên Lâu, còn ở bên cạnh Nhất Sát từ trước đến giờ.
Dạ Khinh Ưu nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, hơi rùng mình khẽ liếc Cơ Ngọc Nữ, cái nữ tử này không chỉ xinh đẹp mà mùi hương lại mê mẩn như vậy, quả thật đúng là cái vưu vật mê chết nam nhân.
" Ngươi có đến, ta cũng không quan tâm. Tử Thiên Lâu, nhất định phải diệt. "
Dạ Khinh Ưu chợt nắm lấy trọng kiếm, vung một đường múa ngay cạnh ngọc nhan của Cơ Ngọc Nữ, gió lạnh quét thổi bay mái tóc nàng. Khuôn mặt thiếu nữ biến hóa, nhìn chằm chằm Dạ Khinh Ưu mở giọng cầu xin.
" Chỉ cần ngươi tha cho Tử Thiên Lâu, muốn ta làm gì cũng được… "