Thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát, chẳng mấy chốc toàn bộ người Cốt Phong Vực đều bị một mình hắn giải quyết. Dạ Khinh Ưu quay lưng, đối mặt với toàn bộ nữ tử Bách Hoa Tông, chỉ nhẹ vung tay, đạo nguyên trong người đám nữ tử đều đã bắt đầu hồi phục, mà các nàng cũng từ trong cơn ác mộng tỉnh giấc.
" Đa tạ công tử cứu mạng… "
Phiêu Miễu Hoa sau khi tỉnh táo lại, liền là người đầu tiên bước lên cảm tạ hắn, có thể nói hắn như ân nhân lớn nhất của các nàng. Nếu không có hắn chỉ sợ kết cục toàn bộ Bách Hoa Tông chỉ có thể thê thảm. Dạ Khinh Ưu bình thản, đem một nữ tử từ trong Dị Giới Châu ra ngoài, nhàn nhạt đáp.
" Cũng không hẳn muốn cứu người, nếu ta không ra tay lại có người nổi đóa. "
Dạ Khinh Ưu nói đến ánh mắt đã chuyển qua Hân Phong Tiểu Nguyệt, dĩ nhiên là đá vấn đề sang cho nàng. Hân Phong Tiểu Nguyệt bình lặng, chợt nhìn đệ tử Bách Hoa Tông thảm thương mà nhíu mày, một luồng sát khí lan tỏa, làm lòng người lạnh đi.
" Các ngươi vì sao lại biến thành bộ dáng này? Chẳng lẽ Bách Hoa Tông lại suy tàn đến mức ai cũng có thể khi dễ sao? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt hiện giờ mới hối hận lúc trước lại vì quá chú tâm đến Dạ Khinh Ưu cho nên không có kịp để ý đến Bách Hoa Tông, để cho tông phái của mình suy tàn nhanh chóng. Phiêu Miễu Hoa không hiểu vì sao Hân Phong Tiểu Nguyệt lại hỏi vậy, nhưng nàng cũng không có che giấu mà thẳng thắn trả lời.
" Từ khi tông chủ hai đời trước rời đi, Bách Hoa Tông cũng không còn phong quang như xưa, thường xuyên bị các thế lực lớn đè ép. Những đệ tử tinh anh đều bị các thế lực khác cướp đoạt, thu mua… "
Trong giọng của Phiêu Miễu Hoa hơi run, có thể cảm nhận một cỗ tức giận phát ra, đương nhiên nàng cũng vì Bách Hoa Tông mà cảm thấy bất lực, căm hận xen kẽ. Hân Phong Tiểu Nguyệt chợt ngẩn người, nhíu mày, đầu quay qua nhìn Dạ Khinh Ưu, thấy hắn một bộ thờ ơ, lạnh nhạt.
" Không liên quan đến ta, nếu muốn ngươi có thể tự đi. "
" Chàng phải giúp ta, dù sao Bách Hoa Tông sớm muộn cũng là của chàng. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt giọng thanh thoát pha lẫn bá khí, mà lời nói của nàng làm Dạ Khinh Ưu giật mình, vẻ mặt quái dị hỏi.
" Từ khi nào Bách Hoa Tông thành của ta? "
" Dĩ nhiên, đồ của ta thì cũng là của chàng. Bách Hoa Tông cũng không ngoại lệ. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt thản nhiên đáp, mà lời nói lại khiến cho đám nữ tử Bách Hoa Tông vẻ mặt kỳ lạ, rốt cuộc không hiểu nữ tử che đi dung mạo này tại sao lại có thể khẳng định như vậy. Tuy nhiên, các nàng không ngờ lại bị đem dâng cho một nam tử, mà nam tử kia là người mới cứu mạng các nàng, mấy thiếu nữ đơn thuần nhìn đến hắn tuấn mỹ phi phàm, bản lĩnh lợi hại như vậy, không ngờ trong lòng lại không dâng lên nổi lòng bài xích.
Mà Phiêu Miễu Hoa tương đối bình tĩnh, nàng chợt thấy Bạch Liên Hoa nấp sau lưng nàng, ánh mắt tràn ngập sùng bái và ái mộ đối với Dạ Khinh Ưu, bất chợt cũng không biết nên dùng biểu hiện gì. Chỉ thấy Hân Phong Tiểu Nguyệt quay qua nhìn các nàng, vạch ra khăn che mặt lộ ra dung nhan tuyệt thế, kinh diễm một đám nam tử bị bắt đằng sau.
Mà Phiêu Miễu Hoa nhìn thấy dung mạo của Hân Phong Tiểu Nguyệt liền run lên, kinh hãi la lên.
" Sư tổ!!! "
Phiêu Miễu Hoa từng nhìn thấy ảnh họa của các vị tông chủ các đời Bách Hoa Tông, trong đó nghe nói trước đây từng có một vị thiên kiêu chi nữ thiên tư xuất chúng, khiến Bách Hoa Tông rạng rỡ khắp vạn giới, làm danh tiếng Bách Hoa Tông vang dội khắp mọi ngõ ngách. Nhưng nghe nói vị thiên chi kiêu nữ này vì chúng sinh tự đánh đổi tự do, về sau tiến vào ma giới cũng không còn rõ tung tích nữa.
Thật không ngờ hôm nay nàng lại gặp được, cũng không chút nảy sinh nghi ngờ, dung mạo họa thế, khí chất thanh linh siêu thoát, không cái nào có thể làm giả được. Bất chợt Phiêu Miễu Hoa nửa ngồi quỳ xuống, cung kính nói.
" Sư tổ, đồ tôn Phiêu Miễu Hoa bái kiến… "
" Đó là sư tổ. "
Bạch Liên Hoa cũng liền kêu lên, nhanh chóng cũng quỳ xuống, đồng loạt đệ tử Bách Hoa Tông đều hành lễ. Hân Phong Tiểu Nguyệt trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói, phất tay ý để toàn bộ đều đứng lên, sau đó nói.
" Hiện giờ ta đã quay lại, Bách Hoa Tông sẽ phong quang tái khởi, uy danh lần nữa vang dội. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt điệu bộ kiêu ngạo, dáng người mảnh mai sắc bén, một cỗ cảm giác xinh đẹp nói không thành lời khiến người khác phải trầm mê. Dạ Khinh Ưu lại đột ngột nhướng mày, khó chịu nói.
" Chẳng lẽ ngươi quên thân phận của mình lúc này sao. "
" Thế nào, chàng định tiếp tục trói buộc ta sao? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt bĩu môi, nhìn điềm đạm đáng yêu mê chết người, Dạ Khinh Ưu vẻ mặt bình thản, vẫn bình lặng.
" Tùy ý nàng vậy, tạm thời thả nàng ra. "
Hắn cư xử làm Hân Phong Tiểu Nguyệt ngạc nhiên, nàng chợt cảm giác đạo nguyên trong người quay trở lại, nhưng chỉ là một phần thực lực nhỏ, khôi phục đến trình độ Chí Tôn đỉnh phong, thực lực dù là Đế Tôn cũng không thua kém. Dĩ nhiên thực lực như vậy vẫn chỉ là búp bê trong tay hắn, nhưng chí ít đã có thể tự do hành động.
" Dẫn người của nàng đi đi, ta còn có việc cần làm. "
Dạ Khinh Ưu chợt bước chuyển chân, xoay mình, trong lúc Hân Phong Tiểu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng của hắn đã biến mất. Hân Phong Tiểu Nguyệt đôi phần tức giận, tuy rằng đã khôi phục chút năng lực hành động, nhưng vẫn bị nam nhân kiểm soát, mà bản thân nàng khó khăn lắm mới tìm được hắn lại tách ra, tự nhiên là không thoải mái.
" Sư tổ. "
Phiêu Miễu Hoa nhìn thấy sắc mặt Hân Phong Tiểu Nguyệt không tốt, chợt kêu lên, khiến cho tuyệt sắc mỹ nữ tỉnh ngộ, lấy lại vẻ mặt lạnh băng thường ngày. Ánh mắt đảo qua, trông thấy ánh mắt một đám nam nhân hau háu nhìn nàng, liền hừ lạnh phất tay, từng luồng ảnh điệp bay ra, chả mấy chốc khiến cho đám nam nhân trở nên mê mẩn, lại biến thành một đám ngốc tử.
Nhìn vẻ mặt đần độn của đám người bọn chúng, rõ ràng là bị Hân Phong Tiểu Nguyệt động tay chân, khiến cho trí óc ngu muội hẳn ra. Đám nữ đệ tử Bách Hoa Tông cảm thán thủ đoạn của nàng, cũng không có dám nói gì, dù sao trải qua vài chuyện đã khiến cho các nàng hiểu thế giới bên ngoài nguy hiểm thế nào.
" Đi thôi, quay về Bách Hoa Tông. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt chợt hóa thành ảnh điệp, mộng ảo tạo ra mấy con linh điệp to lớn, đủ để chở đám đệ tử Bách Hoa Tông. Động tác đám nữ đệ tử rất nhanh, đã mau chóng leo lên lưng linh điệp. Sau đó một đàn huyễn điệp hóa thành luồng quang ảnh lóe mắt, chốc lát liền biến mất.
Một chuyến này, Bách Hoa Tông lại một lần nữa dương danh.
…
Lại nói, Linh Lung và Mạc Thủy Dao theo cảm giác khí tức ba động tỏa ra, đi đến một vùng tàn tích. Nơi đây tràn ngập khí tức tang thương, mà Hắc Bì dẫn đầu thực lực sớm cao siêu, lại đột ngột có cảm giác rùng mình.
" Nơi đây là 'Huyết Thương Chiến Trường'. "
Hắc Bì sống tại Lạc Hồn Hải nhiều năm kinh nghiệm phong phú, lập tức nhận ra nơi này, Linh Lung một mặt mờ mịt hỏi.
" Huyết Thương Chiến Trường là vật gì? "
" Nghe nói nơi đây vốn dĩ chính là một phần của Thần giới, sau khi Thần giới bị hủy diệt, vẫn còn xót lại một số di tích cổ đại. Mà nơi này nghe nói từng là chỗ giao chiến của Thần giới và thế lực Ẩn Nguyên. "
Hắc Bì vừa nói, đã đi đến cạnh một bên góc tường, vốn hắn cũng có manh mối của di tích này, nhưng chưa chắc chắn dám vào, bởi bên trong đem đến cho gã một cảm giác đe dọa. Nhưng lần này thân là người dẫn đường, hắn cũng không dám che giấu thủ đoạn, nghĩ đến khuôn mặt thiếu niên kia đã làm hắn rùng mình, không dám sinh ra dị tâm.
" Cái thế lực Ẩn Nguyên đó là cái gì? Ta chưa từng nghe nói. "
Mạc Thủy Dao nhíu mày, nàng từng đọc rất nhiều cổ thư, kiến thức không thể nào tầm thường, đối với danh từ mới này, lại khiến nàng cảm giác bản thân còn quá thiếu kiến thức. Mà Hắc Bì trầm ngâm giây lát, vẫn nói.
" Ẩn Nguyên chính là thế lực đã hủy diệt Thần giới, đem đến Đại Tai Ương… Suýt chút nữa bọn chúng đã hủy diệt toàn thể đạo giới, giáng xuống diệt vong. "
Lời nói vừa ra, ngay cả Hắc Bì cũng tỏ ra lạnh lẽo run lên, mà Lung Linh và Mạc Thủy Dao đều rùng mình, có một cảm giác sợ hãi dâng lên.
*
_Đa tạ đạo hữu Hoii đã ủng hộ TLT_ <3