Dạ Khinh Ưu đồng thời nhận ra hắc nhân kia cũng chỉ là thế thân, như gã đệ tử Thánh Kiếm Môn lúc trước. Coi ra tên Sở Nguyệt Thiền này cũng rất cẩn thận, muốn ra tay cũng không hề dễ.
Hiện tại, muốn tìm ra nơi ẩn nấp của tên kia cũng không dễ, hắn chỉ còn cách ẩn thân bên cạnh nhóm người Thánh Kiếm Môn, cũng bởi lẽ hình như tên Sở Nguyệt Thiền còn có mục đích với Thánh Kiếm Môn, không chỉ đơn giản là đến cướp đoạt thần khí.
Biến thành bộ dáng một tên đệ tử Thánh Kiếm Môn, Dạ Khinh Ưu khẽ cười, điều chỉnh đạo nguyên trong người bộc lộ ra ngoài tương đương với Thiên Huyền Tam Giai, được xem như những đệ tử ưu tú nhất tông. Bộ dạng này hắn cướp từ người một tên đệ tử, vốn dĩ là tên chả ra gì, tìm thấy trong phòng gã cũng là một đám nữ nhân dung mạo tuyệt sắc bị tàn phá không còn chút sinh cơ, đang bị gã tiêu hủy thì hắn tiến vào, sưu hồn tước đoạt ký ức, rồi thiêu rụi thành từng tro…
Thân phận lúc này của hắn tên là Điền Phong, vẻ ngoài khá anh tuấn, thân phận nội môn đệ tử, cùng với Túc Vân mục tiêu tiến vào trong 'Địa Đàng' tước đoạt cơ duyên.
Lúc hắn vừa biến hình xong, có người tới gọi hắn, cũng là một tên đệ tử, hình như Túc Vân đã ra lệnh tập trung. Dạ Khinh Ưu chen lấn vào trong hàng, nhìn thấy tên Túc Vân chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn đảo xuống bên dưới, khẽ cười nói.
" Lần này mục đích của chúng ta chỉ có một, các ngươi vào bên trong nhất định không được làm mất mặt của Thánh Kiếm Môn chúng ta. "
Dạ Khinh Ưu không mấy quan tâm, ánh mắt khẽ đảo, mày hơi nhướng, bởi vì hắn không hề cảm nhận được sự xuất hiện của Lang Thập Nhất và Lang Thập Nhị, tin chắc với thiên phú và tu vi của hai người kia hẳn phải là ở trong này.
Tạm thời không để ý, Dạ Khinh Ưu đành bước theo nhóm người Thánh Kiếm Môn, mục tiêu di chuyển hình như hơi khác với ký ức của Điền Phong. Bước đến một khu rừng gần đó, che phủ bởi khói sương âm u quỷ dị, tử khí lan tỏa dày đặc.
Bước đi tầm hai canh giờ, đi xuyên qua khu rừng, bên trong có một tòa nhà nhỏ xuất hiện, bên trong có một hắc nhân đang đứng chờ, ánh mắt rét lạnh quét qua nhóm người đằng sau, bất chợt dừng lại tại vị trí Dạ Khinh Ưu làm hắn hơi giật mình, nhưng không hề tỏ ra hoảng hốt, vô cùng bình tĩnh.
Khi ánh mắt kia rời đi, bất chợt xuất hiện đằng sau một thiếu niên, vẻ ngoài hết sức bình thường, dường như không có điểm gì nổi trội. Tuy nhiên ánh mắt lăng lệ ác liệt, hoàn toàn như của một lão yêu quái chinh chiến vạn năm, sắc bén như nhìn thấu tâm can.
" Công tử, ta đã đến đúng như lời hẹn… "
Túc Vân bước lên, vẻ mặt khách sáo với thiếu niên trước mắt, chứng tỏ thân phân thiếu niên này không hề tầm thường. Mà thiếu niên vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt nói.
" Nhìn ngươi có vẻ không vui… "
" Đâu có, công tử nghĩ nhiều. "
Túc Vân giật mình, cũng không hiểu sao tên thiếu niên trước mắt đột nhiên nói vậy. Chợt cảm thấy một luồng khí lạnh toát thoát ra từ người thiếu niên, ánh mắt lăng lệ ác liệt, tràn ngập huyết tinh.
" Có hay không trong lòng các ngươi tự biết. "
" Quả thật không có, ta xin thề không hề có chút tâm tư nào. "
Túc Vân kiêu ngạo trước kia không ngờ nay lại lộ ra ngoài vẻ mặt sợ sệt quỳ cúi trước mắt một thiếu niên tu vi chỉ là Thiên Huyền Tam Giai còn thấp hơn gã. Dạ Khinh Ưu nhướng mày dường như nghĩ đến gì đó, chợt biến chuyển khi nhìn thấy thiếu niên kéo lê hai người ra ngoài.
Cả hai người kia toàn thân chồng chất vết thương, hai mắt bị đào rỗng, chân tay gần như bị cắt cụt hết, bộ dáng đáng sợ không nỡ nhìn. Điều khiến Dạ Khinh Ưu nổi lên sát khí chính là, hai người kia chính là người của hắn, hai huynh đệ Lang Thập Nhất và Lang Thập Nhị.
" Hai kẻ này chính là người của Thánh Kiếm Môn các ngươi, chính là kẻ trà trộn rao ra thông tin của ta… Bọn chúng cũng khai nhận chính là ngươi bày trò. "
Thiếu niên kia cười lạnh, bộ dáng tự phi tự tiếu, lăng lệ nhìn xuống Túc Vân. Chỉ thấy Túc Vân toàn thân run rẩy, nhìn thảm trạng hai người kia hoàn toàn sợ hãi, không dám chậm trễ nói.
" Ta không hề có… Bọn chúng không phải là người của ta… Ta có thể thề. "
" Mặc kệ có hay không, chỉ cần có ý nghĩ đối nghịch ta… Đều chết đi. "
Thiếu niên kia tuổi tuy còn nhỏ, nhìn niên kỷ tu luyện còn chưa đến mười năm, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán, còn có ánh mắt độc đáo không ai bằng. Thiếu niên vừa vung tay, hắc nhân bên cạnh liền tiến đến, bất chợt làm Túc Vân run lên, nhưng hắn khôn ngoan không phản kháng, chỉ im lặng chờ đợi.
Hắc nhân đi đến bên cạnh hai người Lang Thập Nhất và Lang Thập Nhị, định ra tay diệt trảm. Dạ Khinh Ưu ánh mắt lạnh lại, dĩ nhiên sẽ không trơ mắt nhìn người của hắn bị chết thảm như vậy.
Bàn tay của hắc nhân vừa vươn ra, tụ ra một vầng tử sắc chi khí vươn tới chụp lấy Lang Thập Nhất, thì bất chợt liền khựng lại. Một thiếu niên tuấn mỹ, ánh mắt so với thiếu niên kia càng lạnh lẽo không kém, trong con ngươi có vô tận hắc mang có cảm tưởng chỉ cần nhìn vào sẽ hội phi yên diệt.
" Động vào người của ta, chết… "
Thiếu niên tuấn mỹ kêu lên, hắc nhân kia chưa kịp động thì toàn thân bành trướng, phồng to như bong bóng, rồi đột ngột nổ tung thành từng mảnh máu thịt. Dạ Khinh Ưu sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn thiếu niên kia, chỉ thấy hắn cũng nhìn Dạ Khinh Ưu, khẽ cười.
" Hóa ra ngươi là Dạ Khinh Ưu… Cũng chính là kẻ muốn ra tay với ta. "
" Yên tâm đi, rồi ngươi cũng sẽ theo hắn sớm thôi. "
Dạ Khinh Ưu không cho thiếu niên cơ hội bày trò, khóa hắn trong 'Giới' của bản thân, bản thân thiếu niên tu vi chỉ là Thiên Huyền cảnh không cách nào vùng vẫy được. Tuy nhiên, bất chợt dưới chân Dạ Khinh Ưu lóe lên một vòng sáng, một âm thanh va chạm nổ tung, gió kình lan tỏa thổi bay toàn bộ nhóm người Thánh Kiếm Môn, mà thiếu niên kia đã lắc mình lui về phía sau.
" Trận Pháp Thất Cấp - Phá Linh Hóa Tâm Trận... Thiết kế nó ta đã hao không ít tâm sức, chính là hấp thu đạo nguyên của đối phương tụ thành bom khí nổ tung chính bên trong cơ thể của hắn. "
" Xem ra có chút bản lĩnh… "
Vụ nổ dữ dội bị bó hẹp trong một mảng không gian chật kín, khói bụi lá cây tan tác, Dạ Khinh Ưu xuất hiện không một chút vết bẩn, hai người Lang Thập Nhất và Lang Thập Nhị bên cạnh cũng an toàn không bị ảnh hưởng. Thiếu niên kia ánh mắt lần đầu co rút, dĩ nhiên bị đả kích không nhẹ, nhưng không hề có chút hoảng hốt.
" Xem ra ngươi quả thật không tầm thường, có thể Đế Tôn cũng không phải là đối thủ của ngươi… "
Thiếu niên kia bình thản nói, làm cho Dạ Khinh Ưu ngạc nhiên, từ trước đến giờ, đây là kẻ đánh giá cao thực lực của hắn như vậy. Dù là thế, Dạ Khinh Ưu cũng không thèm để ý, ánh mắt tàn độc không kém, hỏi.
" Là ngươi tra tấn người của ta thành như vậy? "
" Xem ra ta đoán không sai, hai tên này là người của ngươi… Đem chúng ra dụ ngươi xuất hiện đúng là không tệ. Dù tra tấn cỡ nào cũng không khai ra tên ngươi, xem ra rất trung thành. "
Thiếu niên thản nhiên trả lời, không hề sợ hãi ánh mắt của Dạ Khinh Ưu, điều này làm Dạ Khinh Ưu ngạc nhiên, mày khẽ nhíu hỏi.
" Ngươi chính là Sở Nguyệt Thiền? "
" Đúng vậy, ta chính là kẻ ngươi muốn tìm… Và cũng là Thiên Mệnh Chi Chủ mà ngươi đang tìm. "
Nói về sau, giọng Sở Nguyệt Thiền liền trào phúng mang theo ý cười, rõ ràng càng không sợ Dạ Khinh Ưu tu vi hơn xa hắn trước mắt. Dạ Khinh Ưu tự nhiên lại thấy khó chịu, cảm giác như bị nhìn thấu vậy, hoàn cảnh này trước nay khó thấy.
" Nếu đã hiểu chuyện, thì nên biết kết quả rồi… "
Dạ Khinh Ưu vươn tay, vô tận hắc ám lan tỏa, chốc lát vây quanh Sở Nguyệt Thiền. Đột nhiên một ba động run lên làm Dạ Khinh Ưu biến sắc, ánh mắt nhìn về phía trước, hoàn toàn không còn thấy đối phương đâu.
" Ba động không gian này, chính là 'Không Gian Bí Cảnh'... "
Cái gọi là 'Không Gian Bí Cảnh' chính là không gian dị hệ tồn tại dưới dạng vô thức, chỉ có người có cơ duyên mới sở hữu được. Trên Dị Nguyên Bảng, nó không được xếp hạng, bởi lẽ không thể phân loại được mức độ lợi hại của thứ này.
Kẻ sở hữu 'Không Gian Bí Cảnh' chính là người nắm giữ tối cường pháp tắc, tại bên trong làm được rất nhiều việc, ở bên trong 'Không Gian Bí Cảnh' có thể nắm giữ không gian vô hạn, nắm giữ nó tương đương bảo mệnh đệ nhất.
Nếu không phải Dạ Khinh Ưu tu luyện pháp tắc không gian đến thượng thừa, thì đã không cảm nhận được vật này. Vẻ mặt của hắn hoàn toàn không được tốt, quả nhiên không hổ là kẻ được khí vận chiếu cố, ngay cả thứ nghịch thiên như vậy cũng có.