Tóm tắt nội dung: Ta cũng đâu phải chó của em
Văn Uyên ngẩng đầu nhìn Thấy Lục Nhất Minh, không khỏi cười một tiếng: "Ôi chao, Lục thiếu gia, cuối cùng cậu cũng cho tôi một lời giải thích sao?"
Lần trước bị Lục Nhất Minh tập kích bất ngờ, hắn vẫn không hiểu ra sao.
Lục Nhất Minh cười bồi: "Tôi định mời anh ăn heo sữa quay và giò kho ngon nhất ở phòng tốt nhất, nghe nói rượu hoa điêu lá trúc xanh ở đây cũng không tệ."
"Không cần, không thích." Văn Uyên lắc đầu, con ngươi hơi đảo một cái, nhếch khóe môi, "Vẫn nên ăn mì cay ở thành đông đi."
-
Lục Nhất Minh gọi một phần mì cay không cay, bị ông chủ cười hả hê: "Chúng tôi chỗ này là mì súp cay, chỉ có hơi cay với siêu cay, không có không cay."
Lục Nhất Minh cũng không giận, chỉ cười cười: "Gần đây trong miệng bị nhiệt, nóng lắm."
Văn Uyên vẫn gọi mì siêu cay của mình như cũ, ăn mì không đổi màu, say sưa.
Ông chủ thấy vậy đầy ngưỡng mộ: "Cả tỉnh, có thể ăn mì siêu cay của tôi mà không đổi sắc mặt, không bao giờ vượt quá mười người."
Khiến Văn Uyên và Lục Nhất Minh nhìn nhau cười.
Lục Nhất Minh châm một chén cho Văn Uyên: "Lần trước, thật sự xin lỗi. Tôi chỉ muốn đùa thôi, kết quả là vô tình dùng sức quá... Lúc đó phiền phức quấn thân, tâm tư phiền não, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Vội chạy trốn, thực sự là...
"Hầy, người một nhà mà nói hai lười gì nữa," Văn Uyên khoát tay áo, "Từ trước đến giờ tôi cũng không để trong lòng."
Dừng một chút, hắn nhìn Lục Nhất Minh, trêu chọc, "Gần đây sao tôi nghe nói, cậu với Triệu Tứ tiểu thư sắp có chuyện tốt tới. Người vừa ăn với cậu, là cô ấy phải không? Bỏ giai nhân lại, chạy tới ăn mì cay với tôi, không quân tử xíu nào."
"Tôi với cô ấy?" Lục Nhất Minh vẻ mặt dở khóc dở cười, "Miễn miễn. Chẳng qua là nợ nhân tình của cô ấy nhiều quá, sắp không trả nổi. Quân tử ai thích làm thì làm đi."
Nhớ ra gì, hỏi: "Bây giờ anh có được miễn phạt đình chỉ tạm thời chưa?"
"Không. Bây giờ không có việc gì một thân nhẹ nhàng, tiền lương cũng ổn, rất vui vẻ." Văn Uyên cho Lục Nhất Minh thấy mấy đồng tiền lương mà hắn vừa nhận được, "Không cần đi đường chạy đuổi theo mấy tên trộm tặc kia, thân thể cũng tốt hơn nhiều."
"Cũng đúng, có dịp cho anh xả hơi, nghỉ ngơi một chút."
Văn Uyên gật gật đầu, gắp một hạt đậu phộng, nói: "Nói đến án diệt môn lần trước, cấp trên cho thời hạn ba mươi ngày, bây giờ đã sắp hết rồi. Tôi bị đình chỉ tạm thời, vừa lúc tránh được đầu gió. Cục trưởng Ngô có hậu trường chống đỡ, không bị đếch gì. Còn cục trưởng Lý chúng tôi thì thảm rồi, cái gì cũng phải một mình ổng gánh vác."
Hai người nói bậy nửa ngày, Lục Nhất Minh đột nhiên hạ giọng hỏi: "Thứ đó, anh để ở đâu?"
Văn Uyên giật mình: "Cái gì?"
"... Cái da lừa đó."
"Ồ, thứ đồ chơi rách nát kia à." Văn Uyên cười ra tiếng, "Không phải tôi đã nói sao, tôi đặt nó ở một nơi rất an toàn."
Tròng mắt Lục Nhất Minh hơi sáng lên: "Nơi an toàn? Ở đâu?"
"Nhà tôi đó. Gia đồ bốn vách tường, ngay cả trộm cũng không đến, còn không an toàn sao?" Văn Uyên không chút để ý nhún nhún vai, "Gần đây hàn xuân se lạnh, đúng lúc lấy làm chăn ấm, không có việc gì còn có thể lấy ra kẹp than, đệm góc bàn, rất dễ sử dụng. Đã lâu rồi tôi không chống nổi cái lạnh."
-
Về đến nhà, Lục Nhất Minh đột nhiên xụi lơ nằm trên giường, gân cốt toàn thân bủn rủn, nửa ngày không thể ngồi dậy.
Thở hổn hển mấy hơi, anh thử giơ tay lên --
Cuối cùng có thể di chuyển.
Trong lòng kinh hãi không thôi.
Mới vừa rồi ở trà lâu Thất Tinh nhìn thấy Văn Uyên xa xa, Lục Nhất Minh đang do dự tiến lên chào hỏi, bỗng như bị cái gì đó rút đi sức, cả người mềm nhũn, lập tức thân thể liền không khống chế được mà động đậy.
Anh hoảng sợ bất lực nhìn thân thể mình chủ động nghênh đón, bắt chuyện, uống rượu với Văn Uyên.
Mỗi từ toát ra từ trong cổ họng, mọi chuyển động từ ngón tay.... Đều không phải xuất phát từ ý định của Lục Nhất Minh.
Như thể, anh không phải là chủ sở hữu của cơ thể này, chỉ là một người ngoài cuộc không có tiếng nói.
Người vừa rồi thao túng thân thể của anh, giờ phút này hừ cười bên tai anh:
- Bây giờ trả cơ thể lại cho ngươi rồi.
- Thế nào, vừa rồi ta học ngươi có giống không?
- Diễn có tốt không?
Lục Nhất Minh không nói gì.
Anh đã luôn nhầm rằng Hoa Mạc Ngôn chỉ có thể kiểm soát bàn tay phải của mình.
Hóa ra... Là anh quá ngây thơ.
Anh cảm thấy tức giận và tuyệt vọng.
Hoa Mạc Ngôn nói cạc cạc:
- - Pháp lực của ta gần đây hồi phục rất nhanh.
- - Còn tiếp tục như thế này, cơ thể này chính là của ta rồi.
- - chẳng qua, nếu ngươi sẵn sàng giúp ta làm chút chuyện, ta cũng có thể xem xét việc trả lại cho ngươi...Dù sao loại thân thể phàm thai này, đi đâu tìm mà không được?
Lục Nhất Minh lạnh lùng nghĩ: Mi nghĩ tao sẽ giúp mi hãm hại người khác sao? Nghĩ hay thật sự.
Ngoài cửa sổ có tiếng bước chân giẫm lên cỏ khô.
Lục Nhất Minh đứng lên, nhẹ nhàng kêu: "A Kim."
Tiếng bước chân bên ngoài cửa sổ dừng lại.
"A Kim, vào đây." Anh chợt muốn nói chuyện với A Kim một lát.
Tiếng bước chân vang lên lần nữa, nhưng ngày càng xa.
"A Kim?" Lục Nhất Minh đẩy cửa sổ ra, trong sân đã trống rỗng.
- - Hì hì, nhìn kìa, không ai đáng tin cả, còn không bằng ta.
- - Nào, nói chuyện với ta nè. Ta nói chuyện với ngươi một chút nhé?
Sắc mặt Lục Nhất Minh càng lúc càng khó coi, giữa răng phun ra một chữ: "Cút."
-
Kim Phả La tùy tiện chọn một mái nhà nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhớ tới vừa rồi Lục Nhất Minh gọi y vào phòng, không khỏi phát ra tiếng cười lạnh từ trong mũi.
Coi y là gì?
Gọi là đến, vẫy tay là đi.
Tâm trạng tốt, thì buồn nôn gần chết.
Tâm trạng xấu, thì xa cách y.
Lười hầu hạ.
Dù sao...
Mỗi lần gọi y vào cũng không có chuyện gì to tát.
Tìm y hoặc là tìm lão Vương, đối với Lục Nhất Minh mà nói, sự khác nhau đơn giản là giữa có thể nói chuyện với không thể nói chuyện mà thôi.
Nếu lão Vương có thể nói chuyện giải sầu với Lục Nhất Minh, Kim Phả La hoài nghi Lục Nhất Minh căn bản sẽ không để ý tới mình.
Nghĩ đến bình thường Lục Nhất Minh vừa hôn vừa sờ cái con rùa già ngàn năm kia, y không khỏi cảm thấy, mình có cố gắng mấy cũng chẳng bằng con rùa già nọ.
-
Vào ban đêm, Lục Nhất Minh ngủ một mình trong căn nhà trống rỗng, đột nhiên cảm thấy sợ hãi không nói nên lời.
Chị Trần đang ở trong bệnh viện, còn A Kim cũng không biết đã đi đâu.
Trong nhà yên lặng như chết, ngay cả Hoa Mạc Ngôn cũng không lên tiếng.
Thỉnh thoảng có gió thổi lướt qua sân, kèm theo cửa sổ run kèn kẹt.
Anh đi đến cạnh giếng, muốn gọi lão Vương ra để chọc nó.
Nhưng mắt nhìn chạc cây trống rỗng, cuối cùng Lục Nhất Minh vẫn yên lặng ra khỏi cửa.
Phía tây trấn có một cái chợ đêm, nơi đó có lẽ vẫn còn hơi người.
Đi ra dính mùi người, dù gì thì cũng thêm xôm một tí.
Lục Nhất Minh tìm một góc ngồi xuống trong chợ đêm, gọi sủi cảo, thêm một cân thiêu đao tử.
Mấy bàn bên cạnh, đều là tụm năm tụm ba, đoán quyền đấu võ mồm, ồn ào náo nhiệt.
Bàn này mình anh, trông càng cô liêu đáng thương.
Ăn không ngon tí nào.
"Nghe nói Lục gia sắp không còn ai nữa rồi."
Bất thình lình, có người bàn bên thốt ra một câu.
"Lục gia nào?" Có người tiếp lời.
"Còn có Lục gia nào, không phải là Lục gia của cửa hàng thuốc Lục Ký kia sao?"
Lục Nhất Minh nheo mắt.
Không ngờ rằng đi ra ngoài ăn bữa khuya còn có thể nghe thấy cái miệng nát này, vội chôn mặt vào cổ áo khoác dựng lên, nép cơ thể mình về phía tường, sợ bị người khác nhận ra.
Bàn người kia ngược lại không nói gì, chỉ có thể xót thương Lục gia trước đây vốn là một đại gia giàu có, hiện giờ nhân khẩu thưa thớt, ngay cả quản gia cũng ngã bệnh.
"Các ông không cảm thấy, phong thủy của Lục trạch không tốt lắm sao? Bằng không sao lại xảy ra chuyện liên tiếp như vậy được."
"Không phải vậy nữa sao, lần trước nghe nói có người trong cửa hàng của họ bị bệnh, sau đó từ chức, bệnh rồi khỏi. Bây giờ ngay cả quản gia cũng bị bệnh, hôm qua tôi đến bệnh viện để thăm bác gái tôi, tình cờ gặp được quản gia kia trong cùng một phòng bệnh."
"Nếu cứ tiếp tục náo loạn như vậy, tiếp theo không phải là....?"
"Cái này cũng khó mà nói chắc được. Không chừng cô ta bệnh dai đó."
"Trên phố không phải có người nói, cả nhà này, đều là bị Lục thiếu gia khắc sao?"
"Xàm! Muốn khắc thì không phải mười mấy năm trước đã khắc chết hết rồi sao? Còn phải đợi đến bây giờ."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
"Phong thủy luân chuyển mà, vài năm hồng vận, vài năm xui xẻo, ai nói rõ được đâu."
Lục Nhất Minh gian nan ăn sáu miếng sủi cảo, người bàn kia rốt cục cũng chuyển đề tài từ chuyện xui xẻo của Lục gia sang gánh hát nổi tiếng gần đây trên trấn.
"... Ông chủ Chu kia, không hề làm giá tí nào."
"Ông đã xem thần tiên sống kia chưa? Tôi đã mua vé nhiều lần rồi mà không được, có phải đám người đó bị bệnh không? Xem rồi còn muốn chạy tới cướp vé với tôi."
"Nhưng tôi lại cảm thấy gánh hát này hơi kỳ lạ."
"Một gánh hát nổi tiếng như vậy, có gì lạ?"
"Tôi không nói được. Chỉ là nghe nói, gánh hát này, chưa bao giờ thu đồ đệ bên ngoài, nhưng gánh hát của bọn họ chưa bao giờ thiếu vai phụ, mấy ông nói coi, vai phụ của bọn họ từ đâu tới?"
"Chậc, người ta thu đồ đệ chẳng lẽ còn phải triệu cáo thiên hạ?"
"Đúng rồi."
...
Cuộc trò chuyện lịnh tinh về sau, Lục Nhất Minh cũng không nghe vào tai, chỉ yên lặng uống rượu xong liền cúi đầu rời khỏi chợ đêm.
Vốn cho là chỗ có người sẽ khiến lòng mình ấm áp hơn một tí.
Nhưng cũng chỉ làm cho đáy lòng càng thêm cô lạnh mà thôi.
-
Thoáng qua canh tư, Kim Phả La mới chậm rì rì mang theo một thứ đen như mực lướt qua từng dãy mái nhà, trở về nhà.
Đẩy cửa sổ phòng Lục Nhất Minh ra, nương theo ánh trăng, chỉ thấy Lục Nhất Minh ôm lão Vương ngủ say.
Kim Phả La cười lạnh.
... Quả nhiên.
Cái tên nhóc này, luôn có thể tìm được thứ quái quỷ gì đâu ra chơi cùng mình.
Y gõ nhẹ hai cái trên cửa sổ.
Người trên giường mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy Kim Phả La và đồ y cầm trong tay, khuôn mặt của anh mới tỉnh lại từ trong cơn mê, ngay lập tức trở nên méo mó.
Hoa Mạc Ngôn ném lão Vương nhảy phắt xuống giường, nép sát góc tường, khàn giọng rít lên với Kim Phả La: "Ai bảo ngươi cầm tới đây? Ai bảo ngươi lấy tới hả! Hủy nó đi! Hủy đi! Đừng tới gần ta!"
Kim Phả La cười rộ lên, giơ da lừa lên, vuốt vuốt: "Ngươi sợ nó thế sao?"
"Chúng ta, chúng ta đã định khế ước rồi. Ngươi, ngươi quên rồi sao?" Hoa Mạc Ngôn thở hổn hển hỏi.
"Vật này, thật kỳ lạ." Kim Phả La nắm lấy tai con lừa và nói, "Nó không phải là một bộ lông bình thường, ta không biết làm sao mới có thể phá hủy nó."
"Ta không quan tâm, ta không quan tâm, ngươi, ngươi cứ đặt nó ở nơi ta không thấy, không chạm vào được trước đi, không được phép để nó tới gần ta!" Hoa Mạc Ngôn điên cuồng hét lên, "Ta ghét nó!"
Kim Phả La không nói gì.
Nhưng y hiểu rõ, vật này, có lẽ là có tác dụng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Hoa Mạc Ngôn cuộn mình trong góc, ôm đầu bắt đầu hít thở.
Dần dần, không có âm thanh.
Kim Phả La trèo qua cửa sổ, vỗ vỗ mặt gã ta.
Dường như ngủ thiếp đi.
Nếu để mặc gã ta qua đêm ở đây, cái thân thể phàm thai này, hơn phân nửa là bị nhiễm phong hàn luôn nhỉ?
Chậc chậc.
Phàm nhân quả là phiền phức.
Kim Phả La suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thở dài, đặt da lừa lên bàn, một tay chặn ngang một tay nhấc chân ôm người trên mặt đất lên.
Vừa đặt khẽ người lên giường, đôi mắt kia đột nhiên run rẩy mở ra.
Nhìn thấy Kim Phả La, người kia cứng đờ người.
"... Em... Về hồi nào, sao lại ở chỗ này?"
Kim Phả La có hơi hối hận vì vừa chuyển người lên đây.
Sớm biết như thế, để mặc cho anh cảm lạnh không phải là tốt rồi sao?
Dù sao ba cái bệnh nhỏ này cũng sẽ không chết.
Dù sao cũng tốt hơn là hết đường chối cãi như bây giờ.
Thấy Kim Phả La nửa ngày không trả lời, Lục Nhất Minh nuốt nước miếng.
Ra vẻ trấn định lạnh lùng nói:
"Không phải tôi đã nói rồi sao, khi tôi không gọi em, em không được phép vào phòng tôi."
Không hiểu sao Kim Phả La có hơi buồn cười, y đầy tức giận đẩy người lên tường, dùng trán tựa trán Lục Nhất Minh, gằn từng chữ lạnh lùng nói: "...Ta cũng không phải là chó của em."
Sao mà có thể mặc cho em hô đến hô đi như thế.
Lục Nhất Minh bị Kim Phả La tựa trán, giật mình.
Đây là lần đầu tiên anh nghe Kim Phả La nói lời phách lối kiểu thị uy như vậy.
Trước đây cho dù có chút bất mãn, nhiều lắm Kim Phả La cũng chỉ bị anh trêu đến mức phiền phức nói cút thôi.
Nhất thời, lửa tích tụ từ lâu của Lục Nhất Minh cũng phun ra: "Vậy em là cái gì?"
Kim Phả La không ngờ anh lại hỏi ngược lại như vậy, cũng ngẩn ra.
"Tôi nuôi chó trung thành và ngoan ngoãn phục tùng tôi," Lục Nhất Minh lạnh lùng nói, "Còn em,...Em chính là một con sói mắt trắng mà tôi nuôi bất thành. Em lấy cái gì mà so với nó?"
Kim Phả La lạnh lùng nhìn anh trong khoảng cách gang tấc.
Gần như vậy, trong đêm tối như vậy, vốn không thể thấy rõ nhau được.
Một lúc lâu sau, Kim Phả La hừ một tiếng, buông Lục Nhất Minh ra, lướt qua cửa sổ lao ra ngoài.
-
Kim Phả La ngồi trên cây, nhìn bầu trời từ màu xanh đậm từng chút một phai thành màu trắng bạc.
Thời gian thực sự là dễ đến dễ đi.
Chỉ mới trong vài canh giờ ngắn ngủi, thế gian đã thay đổi màu sắc.
Lòng người, tại sao lại không phải như vậy?
Dưới gốc cây vang lên tiếng bước chân loạt xoạt.
Không cần phải nhìn y cũng biết đó là ai.
Yêu nghiệt Hoa Mạc Ngôn chắc chắn lười đi chậm như vậy.
Quả nhiên.
Lục Nhất Minh gọi y một tiếng.
"Kim Phả La."
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên đầy đủ của y.
Kim Phả La từ trên cao nhìn xuống dưới gốc cây.
Kiên nhẫn chờ đợi anh lấy lòng với mình như trước đây.
Dù sao hầu như mọi lần đều như vậy.
Trước kia có lẽ là tính tình mình quá kém, xem như Lục Nhất Minh tìm mọi cách chiều theo.
Nhưng lần này, Kim Phả La cảm thấy mình không sai chút nào.
Lục Nhất Minh trèo lên cây trong ánh mắt chờ đợi của y, ngồi trên cây bên cạnh y.
Y nghiêng người dựa vào thân cây, lười biếng nhìn Lục Nhất Minh từ trong ngực lấy ra một cái túi vải nhỏ.
Lục Nhất Minh đưa túi cho y.
Kim Phả La lạ lùng nhận lấy, mở ra, lấy ra mấy đồng bạc từ bên trong.
?
Tiền?
Kim Phả La nghi hoặc nhìn về phía Lục Nhất Minh.
Trong đôi mắt Lục Nhất Minh là một mảnh yên tĩnh.
Anh thở dài, mở miệng: "Trước đây tôi đã mua anh từ trên thuyền, còn tự cho rằng mình đã làm chuyện tốt. Tự mãn, còn coi anh thành...Thành tôi tớ nuôi dưỡng cạnh mình. Tôi luôn nghĩ, anh cũng bằng lòng sống với tôi. Bây giờ xem ra, thật sự là một bên tình nguyện."
Dừng lại, anh nói thêm: "Trời đất rộng lớn, người giống như anh, ai cũng đều có thể sống tốt cả. Anh thích đi đâu thì đi đó."
Thấy Kim Phả La vẫn còn mơ hồ, Lục Nhất Minh lại nói: "Từ nay về sau tôi và anh không còn liên quan gì nữa. Dù sao tôi và anh cũng không có ký khế ước bán thân gì cả, anh vốn đã có thể đi từ trước rồi."
Thì ra anh muốn đuổi mình đi?
Kim Phả La cầm túi vải cắn răng.
Hai người hai mặt nhìn nhau nửa ngày.
"Anh có thể đi." Lục Nhất Minh nhắc nhở.
Kim Phả La lạnh lùng nói: "Không phải em nói ta thích đi đâu thì đi sao?"
"..." Lục Nhất Minh vốn tưởng rằng y ước gì có thể lập tức rời đi, không ngờ y lại có phản ứng này, cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
"Anh không thích ngốc ở đây, tại sao không đi?"
"Ta không trung thành và ngoan ngoãn phục tùng như chó em nuôi." Kim Phả La cười khẩy.
"..." Lục Nhất Minh ho hai tiếng, cúi đầu, những lời đó chỉ là nhất thời tức giận, nhưng nước hất rồi khó hốt lại, nếu đã nói lời ác độc, chi bằng dứt khoát làm tuyệt.
Anh cắn răng: "Kiểu sao tang môn như anh, giữ lại thực sự là xui xẻo."
Trong mắt Kim Phả La hiện lên một tia kinh dị, lập tức ánh mắt bị tức giận che dấu.
"Em nói gì?"
Lục Nhất Minh tiếp tục nói: ".. Chuyện anh ăn vụng nguyên khí của tôi vào ban đêm, tôi đã biết rồi."
"Nguyên khí? Em có nguyên khí à?" Kim Phả La nhíu mày.
Y đã hút nguyên khí của anh từ khi nào vậy?
Loại người như anh làm sao có nguyên khí gì được?
Hứ.
Kim Phả La liếc nhìn.
Lẽ nào gã ta nói đúng, chuyện mình hút khí xui?
Nhưng thời gian mà người xui xuất khiếu sẽ tuyệt không có ý thức.
Cho dù là kiểu sống nhờ hồn như Hoa Mạc Ngôn, đang trong lúc thân xác xuất khiếu, cũng tuyệt đối không có tri giác.
Kim Phả La nhớ ra gì đó, trên mặt hiện lên ý cười trào phúng.
"Ồ, ý em là... " Nói xong kề sát lại mặt Lục Nhất Minh, bất thình lình vươn đầu lưỡi nhanh chóng liếm khóe môi anh một cái, "Cái này?"
Lời tác giả:
A Kim: Ngon!
Lục Nhất Minh: Tui giận lắm gòy đó nha!