*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tóm tắt nội dung: Trần tam thiếu thật giả
Rượu điệt đả (hán việt) - Raw 跌打酒 - nó là rượu thuốc như bên mình í, mà có loại xoa bóp có loại uống được có loại chỉ để thoa ngoài, mình cũng chả biết edit sao cho đúng tên nên giữ nguyên tên Hán Việt của nó:<
Lý Phi Vân nhìn thanh niên thứ hai trong vòng nửa tháng tự xưng là Trần Cẩn Chi, nhíu mày.
Dù sao, Trần Cẩn Chi chân chính chính là con rể của một vị đại nhân vật nào đó, chậm trễ không được, có lẽ nên xử lý cẩn thận.
Cục trưởng Ngô Đức Cường lại đến tỉnh để ăn bám nịnh nọt người có quyền mẹ nó rồi, mỹ danh là trao đổi học tập.
Lý Phi Vân gọi điện thoại lên, Ngô Đức Cường chỉ nói bận quá lát lại nói chuyện này.
Hiện tại trên tay Lý Phi Vân chỉ có một tấm ảnh đen trắng hai tấc của Trần Cẩn Chi thật, nghe nói là đại nhân vật nhờ người giao cho Ngô Đức Cường.
Trần Cẩn Chi trong ảnh, chỉ có nửa người trên, mặc áo sơ mi màu nhạt cảm nhận phi phàm, tóc được chải bốn sáu gọn gàng, vẻ mặt hờ hững.
Ông cẩn thận ngắm thanh niên, sau đó so sánh các chi tiết với người và ảnh.
Trần Cẩn Chi trước mắt này, dáng vẻ nghèo túng. Vừa mới được người ta mang đi tuốt tác lại, cuối cùng cũng có thể thấy rõ diện mạo.
Trên khuôn mặt trắng noãn, ngũ quan có một loại thanh lãnh thanh tú của ánh sao. Một đôi mắt như một ngôi sao, vừa trầm tĩnh mà lại sáng ngời.
Phong thái hoàn toàn khác với Trần Cẩn Chi âm dương quái khí trước kia.
Mà Trần Cẩn Chi đầu tiên, tuy rằng bây giờ không có ở đây, nhưng Lý Phi Vân đã gặp mấy lần rồi, ấn tượng khắc sâu, sẽ không bao giờ quên.
Trần Cẩn Chi kia, diện mạo trông như cùng một người với trong ảnh, cho nên trước đó không có ai nghi ngờ.
Điều khiến Lý Phi Vân kinh ngạc chính là, Trần Cẩn Chi thứ hai trước mắt này, so với ảnh chụp, trông cũng giống như cùng một người.
Mặc dù bức ảnh đã có hơi biến dạng, nhưng ngũ quan này.... Cũng không đến mức không thể phân biệt.
Cho nên, Trần Cẩn Chi thứ hai này trông hoàn toàn bất đồng thấy rõ, nhưng ngũ quan của bọn họ nếu xem kĩ lại, quả thật có vài phần tương tự.
Mấy phần? Ít nhất cũng có sáu hoặc bảy phần.
"Ngoại trừ mấy người đã mất kia, cậu có còn anh em nào khác không? Họ hay ruột cũng được." Lý Phi Vân nhịn không được đặt câu hỏi.
Trần Cẩn Chi số 2 suy nghĩ một chút, trả lời: "Cha là con trai độc nhất. Mẹ tôi là vợ cả, cũng là con gái một của ông ngoại. Ông bà hai bên đã qua đời nhiều năm. Mấy dì (vợ bé) khác, có lẽ có mấy cháu trai, nhưng tôi không quen với họ, lớn như vậy rồi cũng chưa bao giờ gặp quá vài lần, gặp lại cũng không nhận ra nhau."
"Trong số những người này, có ai giống cậu không?" Lý Phi Vân truy vấn.
Trần Cẩn Chi cười khổ, nói: "Mấy anh em ruột thịt của tôi, trông cũng không giống tôi lắm. Người thân của dì, thì làm sao có thể giống tôi cho được?"
"Vậy từ nhỏ đến lớn, có người nói cậu trông giống như ai không?" Lục Nhất Minh nhịn không được mở miệng.
Trần Cẩn Chi ngưng mi trầm ngâm một lát, mới nói: "Có, cha tôi."
Lục Nhất Minh ở bên cạnh cũng đoán ra tình huống này.
Anh là bạn cùng lớp với Trần Cẩn Chi, nhưng đó cũng là chuyện của 10 năm trước.
Bây giờ muốn anh phân biệt diện mạo của hai người này, anh không thể phân biệt được.
Tuy nhiên, nói về tính cách, người trước mắt này, giống như Trần Cẩn Chi mà anh biết hơn.
Mười năm trước, Trần Cẩn Chi, trông như một ông cụ non, dáng vẻ cần cù chăm chỉ trầm tĩnh.
"Cậu có nhớ hàng xóm xung quanh và bạn cùng lớp của cậu không?" Lục Nhất Minh hỏi.
"Cũng nhớ được một vài người," Trần Cẩn Chi gật đầu, "Chỉ là mười năm nay tôi ít về, có lẽ bọn họ cũng không nhận ra tôi."
Trong khi nói chuyện, lại có tiếng cười bên ngoài truyền vào.
"Cục trưởng Lý lần này gọi tôi tới đây là có chuyện gì vậy? Có manh mối sao?" Người đến thong thả đi vào, sống mũi đỡ kính gọng vàng, một thân tây trang màu trắng cầu kì. Gã đút tay trong túi quần, trông vẻ phóng khoáng.
Trần Cẩn Chi trong phòng nghe vậy quay đầu nhìn ra ngoài, nhìn ra đối mắt với người âu phục trắng ngoài cửa.
Cả hai đều ngẩn ra.
"Cậu..." Tây trang trắng vươn tay phải ra chỉ vào Trần Cẩn Chi trong phòng, sắc mặt khá kỳ lạ, "Cậu là ai?"
"Tại hạ Trần Cẩn Chi." Trần Cẩn Chi nhìn kỹ gã tây trang trắng, "Các hạ, mặt rất quen."
"Ha ha, trùng hợp, tôi cũng tên là Trần Cẩn Chi. " Gã tây trang trắng nâng kính viền vàng, "Cũng cảm thấy mặt cậu hơi quen."
Lý Phi Vân quan sát trái phải, ra hiệu tây trang trắng ngồi xuống, nói: "Được rồi, hiện tại có hai Trần Cẩn Chi, đều tự xưng là Tam thiếu gia của tiệm cầm đồ Trần Ký. "
Nghe được câu này, hai Trần Cẩn Chi đều cả kinh, cứng mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương.
"Bây giờ hai người có thể tự chứng minh. " Lý Phi Vân dừng lại, nói thêm, "Để phân biệt hai vị, tạm thời tôi gọi theo thứ tự xuất hiện trước sau của hai người, gọi hai người là là Trần Cẩn Chi số 1 và Trần Cẩn Chi số 2."
"Tự chứng minh? Ba cái chuyện này còn cần tự chứng minh sao? Chứng minh cái gì, chứng minh tôi là tôi? Vớ vẩn!" Trần Cẩn Chi số 1 hừ một tiếng, cười lạnh, "Lúc trước có người nói cục cảnh sát vô năng, tôi còn không tin, bây giờ coi như là tin. Nửa tháng, vụ án không được phá, trái lại còn tìm cho tôi thêm một đứa hàng giả."
Trần Cẩn Chi số 2 trên mặt không có gợn sóng gì, thản nhiên nói: "Cũng không biết ai mới là hàng giả."
"Cậu làm gì mà giả nghèo nát như thế?" Số 1 liếc xéo số 2 một cái, "Ác đến nỗi muốn đến Trần gia mạo danh tôi sao?"
Lúc này số 2 mới nhớ tới cái gì đó, phớt lờ giọng nói mỉa của số 1, nói với Lý Phi Vân: " Trước đây tôi từ Thiên Tân đi thuyền trở về thăm nhà, muốn tự mình nói với gia đình một tiếng về chuyện thành thân. Kết quả là mới được nửa đường đã bị người hạ độc vứt ra sông, may thay, được một ông lão qua đường cứu vớt. Trở lại trấn, tôi mới biết nhà tôi đã gặp chuyện không may. Tôi đoán là có người biết nhà tôi gặp chuyện không may, cho nên mới muối diệt khẩu tôi để mạo danh thế thân."
Hai Trần Cẩn Chi cứ một mực khẳng định mình bị mạo danh, ai cũng không nhường ai.
Lý Phi Vân chần chừ.
"Cục Lý, đã mang người đến." Lúc này viên cảnh sát ngoài cửa mang mấy lão hàng xóm của Trần phủ trấn Kim Lăng vào, đều có quan hệ riêng tốt với Trần phủ.
Lỗ lão gia ở cách vách là người đầu tiên bước lên, híp mắt nhìn lướt qua mặt số 1, chỉ vào hắn hét lớn: "Là thằng này! Không thể sai được tôi nhìn nó lớn lên mà."
Quay mặt lại nhìn số 2, ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa, thì thào: "Thằng này.... Ôi, cái thằng này cũng giống y! Càng nhìn càng giống!"
Phản ứng của hững người khác cũng không khác gì Lỗ lão gia.
Chỉ vì Trần Cẩn Chi nhiều năm ở bên ngoài, thỉnh thoảng về nhà cũng sẽ không ra khỏi cửa, trên thực tế đã mười năm không gặp.
Mười năm, đủ để thiếu niên thay hình đổi dạng.
Mặc dù hình dáng có thể phân biệt được sơ sơ, nhưng giữa hai người tương tự, ai có thể đảm bảo ai thật ai giả?
Mặc dù tư tâm Lục Nhất Minh nghiêng về Trần Cẩn Chi số 2 này, cảm thấy cậu chả khác ngày xưa, cũng không thể đảm bảo nhiều năm như vậy một người lại không đổi tính.
Càng làm cho người ta dở khóc dở cười chính là, hai Trần Cẩn Chi ai cũng có thể nói được tên và tình hình chung của mấy ông hàng xóm này.
Không có cách nào để phân biệt.
"Làm sao bây giờ?" Viên cảnh sát nhìn về phía Lý Phi Vân.
Lý Phi Vân cười ha hả: "Đã như vậy, cứ đưa hai người lên tỉnh, để cho quan trên đến định đoạt đi?" Vị đại nhân vật kia có một con rể như vậy, người khác không nhận ra, chính ông còn không nhận ra được sao?
Nghe phải đi tỉnh, hai Trần Cẩn Chi vẫn không đổi sắc mặt, một người thản nhiên tự đắc, một người không sợ hãi, không hề có ý sợ lộ.
Thật ra không phải vạn bất đắc dĩ thì Lý Phi Vân cũng không muốn ra hạ sách này.
Nếu làm lớn tới nỗi như vậy, kinh động cấp trên thì chức phó cục trưởng này của ông cũng không giữ được.
Trong đầu Lý Phi Vân bỗng nhiên hiện lên một manh mối, ông trầm mặt, nhìn số hai: "Cậu nói xem, khi cậu về nhà không biết nhà có biến sao?"
Số 2: "Thực sự không biết."
"Nhưng mà," Lý Phi Vân lấy ra một bức điện tín, "Cha vợ tương lai của cậu biết, cũng đã gửi một bức điện tín để thúc giục vấn đề này." Sau đó phái người mang ảnh chụp tới.
Trên mặt Trần Cẩn Chi số 2 cũng hiện ra vẻ nghi hoặc: "Cha vợ? Làm sao ông ấy biết được? Tôi cũng mới biết chuyện ngày hôm nay. "
Lý Phi Vân tiếp tục hỏi: "Hai vị nếu không ngại thì nói ra, làm sao mà quen biết được vị hôn thê của hai người? Hnahf trình mấy tháng nay của hai người như thế nào?"
Bảo viên cảnh sát mang hai người đến hai phòng riêng biệt để ghi lại lời khai.
Qua nửa canh giờ, Lý Phi Vân nhìn hai phần khẩu cung, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng ngày càng sâu.
Lời khai của số 1: Lúc còn học đại học ở Bắc Bình* biết tới và yêu vị hôn thê Trương Yến Vân, hiện tại vị hôn thê vẫn đang học tại Anh, ngày cưới dự kiến ba tháng sau. Tháng trước, gã từ Bắc Bình đi tàu trở về tỉnh bái kiến cha vợ, nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, sau khi nói với cha vợ mới trăn trở về trấn.
Lời khai của số 2: Quá trình quen biết và yêu nhau với Trương Yến Vân cũng giống như ở trên. Nhưng hành trình không giống, là giữa tháng trước từ Bắc Bình đi xe đến Thiên Tân, trên đường đi thuyền trở về tỉnh thì bị ngộ hại, may mắn được giải thoát, nhặt được một mạng trở về, hôn mê ở nhà người lái thuyền nửa tháng, gần đây mới tỉnh lại.
Người số 1 hầu như không có lỗ hổng.
Người số 2 dường như không giải thích được phần điện tín của đại nhân vật kia.
Lý Phi Vân ho một tiếng: "Chuyện này, tha cho chúng tôi tạm chưa giải quyết được. Bây giờ, thời gian không còn sớm, chỉ có thể tạm thời ủy khuất hai người, ở tạm trong phòng lớn sang trọng đặc biệt của sở cảnh sát của chúng tôi một đêm." Cố ý dừng lại, nhìn mặt của hai Trần Cẩn Chi đồng loạt trắng bệch, mới nói, "Dù sao, thật thì không giả, giả thì không thật được. Cũng không thể để cho người giả khuấy nước đục xong thì bỏ chạy nhỉ?"
Lục Nhất Minh và Văn Uyên ăn cơm xong trở về nhà ở đã là chạng vạng.
Lục Nhất Minh vì chuyện Trần Cẩn Chi mà vừa điều người vừa tìm người vừa chạy việc vặt, mệt đến mức nằm chết trên giường không muốn nhúc nhích.
Vừa nằm xuống mới phát hiện trên người có vài chỗ đau dữ dội, nằm ngửa cũng không được, ngủ nghiêng cũng không xong.
Xốc tay áo lên, chỗ bị chị Trần đánh hôm nay đã sưng tấy lên.
Ban ngày vẫn chưa thấy đau, đến tối lại đau dữ dội.
Văn Uyên chọt hai chữ trên tường: Đáng đời.
Cho anh không chạy sớm một chút.
Lục Nhất Minh ném một cái nắp bút vào đầu con lừa, "Cút, móng lừa không vẽ được ngà voi."
Một ném này, lại làm liên lụy đến vết thương trên cánh tay đau từng cơn, Lục Nhất Minh ôm tay rên hự hự.
Văn Uyên nhếch miệng lừa cười oang oang.
Đột nhiên có một thứ gì đó xẹt qua cửa sổ.
Hai người giật mình.
Ngay lập tức, có một cái gì đó giống như hòn đá đập vào cửa sổ.
"Ai mà không muốn sống vậy. Muốn ăn đòn có phải không?" Lục Nhất Minh nhịn đau nhảy dựng lên, kéo cửa xông ra ngoài.
Chỉ thấy một con quạ "Qụa" một tiếng nhảy lên bệ cửa sổ, phát ra tiếng kêu như chế giễu, bay vụt lên trời.
"Chậc, xui." Lục Nhất Minh cười một tiếng, khóe mắt lại phát hiện trên bệ cửa sổ ngoại trừ đá còn có cái gì đó.
Từ từ đi tới, là một cái bình.
Chai miệng nhỏ, bằng sứ. Bên trên có dán một tờ giấy.