Hoảng hốt, lo lắng.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, từng bước từng bước đi xuống cầu thang, dần dần chìm vào bóng tối.
Vì sao lại như thế này?
Xem ra, cả ngọn núi này đều đã bị bao vây.
Nếu hôm nay tôi rời khỏi núi, Bạch Tứ chỉ có thể...có thể...
Hậu quả khó mà lường được.
Nước mắt trào ra, tôi hoảng sợ.
Tôi bước đi một cách trống rỗng, dừng lại trước một ngã quẹo, nhìn về phía lồng giam.
Chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên vách tường, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Dưới ánh sáng lờ mờ, trên vách tường là bóng của Bạch Tứ.
Hắn ngồi trên sofa, khuỷu tay đặt trên đầu gối hút thuốc, đầu cúi thấp, khói thuốc lượn lờ xung quanh.
Giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, đáng thương, cô đơn.
Hắn cố chấp nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn đi đến bước đường này.
Thật khó chịu.
Tôi ngậm lấy nước mắt, nhẹ nhàng đi qua.
Bạch Tứ nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng đầu, đôi mắt yên tĩnh kia nhìn thẳng về phía tôi, lập tức nhíu mày: « Sao cô còn chưa đi? »
« Tôi... » Tôi nắm chặt góc áo, « người ở bên ngoài, anh cũng biết? »
Ánh mắt hắn bình tĩnh: « Vậy thì thế nào, cô không đi, chẳng lẽ muốn tiếp tục ở đây làm con tin? »
« Không phải...tôi... »
« Vậy còn không mau cút! » Vẻ mặt hắn lạnh lùng.
Lòng tôi run lên, tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, lắc đầu, cuống quít giải thích:
« Bạch Tứ, chẳng lẽ anh muốn ở đây chờ chết hay sao? Không thể... anh không thể..."
Tôi giống như cầu xin nhìn hắn, nước mắt giống như ngọc châu rơi xuống.
Hắn cười tự giễu: "Không thể? Có cái gì không thể?..."
"Anh không thể chết!" Mắt của tôi đỏ lên.
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi kéo về phía trước, ghé sát lại cúi xuống nhìn tôi: "Nếu cô không đi, tôi liền giết cô."
Một cơn chóng mặt đột nhiên ập tới, tôi mềm nhũn ngã vào lồng ngực hắn.
"Lam...Lộc Miên, chiêu này của cô đối với tôi vô dụng." Hắn đỡ tôi, giọng trầm xuống.
Khóe miệng tôi cong lên.
Thật tốt...
Hắn gọi tên của tôi... thật dễ nghe.
Tôi dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: "Tôi mặc kệ anh đã từng làm gì...A Miên...không muốn anh chết."
Tôi lần nữa mất ý thức, ngủ thiếp đi.
Mơ hồ nghe Bạch Tứ nói: "Thật ngốc."
Ngốc...vậy còn anh...
Lúc tỉnh lại đã là ban đêm, không có ánh trăng, bên trong căn phòng đen xì, đưa tay không thể nhìn thấy năm ngón.
Có chút lạnh.
"Bạch Tứ, Bạch Tứ...anh ở đâu?..."
Không có âm thanh, tôi hoảng hốt.
Tiếng lách cách vang lên, tiếng que diêm được đánh, một ngọn nến được thắp lên.
Khuôn mặt Bạch Tứ bị ánh nến chiếu xuống làm cho đỏ bừng, hắn đặt ngọn nến lên tủ.
Nhìn thấy hắn ở đây làm tôi an tâm rất nhiều.
"Không có điện." Hắn nói.
Làm sao lại vô duyên vô cớ mất điện...? Chẳng lẽ là...do những người bên ngoài làm sao.
"Vì sao cô lại muốn ở đây, những người kia đều vì tôi mà đến, bọn hắn đang chờ một thời cơ thích hợp, sau đó giết tôi."
"Anh..." Tôi há to miệng, trong đầu nghĩ đến một khả năng.
"Tôi biết Yêu Yêu muốn giết tôi, cô sẽ không thực sự cho rằng... tôi ngay cả một chút dấu vết cũng đều không phát hiện sao."
Hắn cười khổ.